Cố Thanh Sơn hỏi: “Người Chờ Đợi là gì?”
Dạ Như Hi đáp: “Tôi cũng không rõ nữa. Tóm lại, khi tôi còn bé, tôi đã có thể cảm ứng được bọn chúng. Tôi cảm thấy bọn chúng đang chờ đợi cái gì đó, cho nên tôi mới gọi bọn chúng là Người Chờ Đợi.”
Cố Thanh Sơn tỉ mỉ nghiền ngẫm ba từ này, luôn cảm thấy nó có hàm ý sâu xa nào đó.
Hắn nhớ lại ngón tay đồng mà mình đã thấy ở trong mộng cảnh của Dạ Như Hi.
Lúc đó... có một giọng nói...
“Thời đại tận thế còn chưa kết thúc, bây giờ cũng chưa phải là lúc ta tỉnh lại, rốt cuộc là ai đã gọi ta?”
Cố Thanh Sơn đang suy nghĩ, lại bị cảnh tượng kế tiếp cắt ngang.
Chỉ thấy Dạ Như Hi tháo khẩu trang xuống, khẽ nói: “Tôi nhất định phải nhanh chóng rời khỏi thế giới này. Nếu không, một khi sức mạnh của tôi được phóng thích, thế giới này chắc chắn sẽ bị hủy diệt.”
Cô bắt đầu ngâm nga chú ngữ:
“Chuông tang tận thế đang vang vọng bên ngoài cánh cửa thế giới.”
“Hỡi những tồn tại đang ẩn núp trong bóng đêm, đang cẩn thận chờ đợi, các ngươi hãy nghe ta nói.”
“Kỷ nguyên vẫn còn chưa kết thúc, mà ta - Người thông báo của các ngươi - bây giờ ta cần một con đường thông đến Điện bí mật.”
Sau khi lời chú ngữ được tụng xong.
Một thoáng sau, toàn bộ thế giới biến mất trước mặt bốn người.
Xung quanh hoàn toàn âm u.
Một luồng sương mù màu xám tạo thành một chiếc cầu thang, hiện ra dưới chân bọn họ.
Cầu thang làm từ sương mù màu xám thông vào sâu trong hư không, dẫn đến nơi mà ánh mắt không thể nào nhìn tới.
“Được rồi, chúng ta đi.” Dạ Như Hi nói.
Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly đi cùng với cô, bước chân lên bậc thang sương mù màu xám.
Cố Thanh Sơn lẳng lặng đi theo đằng sau ba người, ánh mắt lại rơi vào hư không.
Bên trên giao diện Chiến Thần, từng hàng chữ nhỏ hiện lên:
[Đã xác định thân phận đối phương.]
[Dạ Như Hi, Người thông báo tận thế kết thúc.]
“Cái gì gọi là Người thông báo tận thế kết thúc?’ Cố Thanh Sơn vừa đi vừa hỏi.
[Không rõ lắm, danh hiệu tương tự như vậy cũng không nhiều, nhưng mỗi một cái đều có hàm nghĩa hoàn toàn khác biệt.] Giao diện Chiến Thần nói: [Ngài nhất định phải cẩn thận tìm hiểu vận mệnh của cô ấy, sau đó mới có thể hiểu được ý nghĩa của danh hiệu này.]
“Nói cách khác, ta nhất định phải tìm ra đáp án trên người cô ấy.”
[Đúng!]
Cố Thanh Sơn cũng không hỏi nữa, đi theo ba người tiến lên phía trước.
Dưới chân, sương mù màu xám không ngừng tràn ngập.
Từng tầng sương mù ngưng tụ thành bậc thang, dẫn bốn người tiến vào hỗn độn vô tận.
Cố Thanh Sơn phát hiện linh giác của mình hoàn toàn không có tác dụng.
Ánh mắt nhìn thẳng, nhưng cái gì cũng không thấy rõ.
Leng keng leng keng...
Khi đi, xích chân của Dạ Như Hi phát ra âm thanh kim loại va vào nhau.
Đi được một lát, cô rõ ràng đã thả lỏng hơn.
“Từ giờ trở đi, chúng ta đã hoàn toàn cách xa thế giới của tôi.” Cô nói.
“Trước đó cô đã có thể thoát đi, nhưng tại sao lại không thoát?” Trương Anh Hào hỏi.
Dạ Như Hi lắc đầu: “Nếu tôi đi, người dân bình thường sẽ bị quái vật tận thế gϊếŧ chết. Đây là chuyện mà tôi tuyệt đối không cho phép phát sinh.”
Cô quay đầu lại, ánh mắt đảo qua người Cố Thanh Sơn, Trương Anh Hào và Diệp Phi Ly.
“Cảm ơn mọi người đã giải quyết tận thế. Bây giờ tôi đã có thể yên tâm rời đi.” Cô nói lời cảm ơn mọi người.
“Đừng khách sáo như vậy. Bây giờ chúng ta là người đứng chung chiến tuyến rồi mà.” Trương Anh Hào nói.
Diệp Phi Ly cũng gật đầu.
“Đúng rồi, Điện bí mật rốt cuộc là nơi như thế nào vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Dạ Như Hi đáp: “Sắp đến rồi, nhưng bước vào đại điện chỉ là bước đầu tiên, cuối cùng vẫn phải nhìn xem độ phù hợp của mọi người.”
“Phù hợp với cái gì?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Người Chờ Đợi.” Dạ Như Hi lộ vẻ kính sợ.
Cô chợt dừng bước, duỗi tay nhấn nhẹ một cái vào hư không.
Sương mù màu xám xung quanh bốc lên kịch liệt, sau đó thối lui sang hai bên.
Chỉ thấy một cánh cửa đồng cao vυ't trong mây dần dần hiện ra.
Không thể thấy được điểm tận cùng của nó ở đâu, cũng chẳng biết nó dày bao nhiêu, nhưng chỉ cần nhìn nó thôi cũng có thể cảm nhận được sự cổ xưa và tang thương vô tận.
Cảm giác tựa như từ trước đến nay, cánh cửa đồng này vẫn luôn ẩn giấu trong sương mù, chưa bao giờ được ai phát hiện.
Cánh cửa mở ra.
Một luồng ánh sáng màu xanh yếu ớt bao phủ hư không.
“Đừng đυ.ng vào, đây là phù chú kết giới. Người không được phép sẽ không thể bước vào.”
Dạ Như Hi nói với ba người, bỗng nhiên một tiếng rít cực kỳ bén nhọn truyền đến từ nơi rất xa.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, âm thanh kia đã đến gần bốn người.
Hai bóng người rơi xuống, đứng trước mặt bọn họ.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả và Liệt Diễm Hành Giả.
Toàn thân bọn chúng chồng chất vết thương, máu tươi không ngừng chảy ra, rõ ràng là đã trải qua một trận chiến kịch liệt.
Khí thế trên người bọn chúng đã sớm trở lại trạng thái cao nhất, còn đám người Cố Thanh Sơn vẫn còn trong trạng thái bị áp chế.
“Các ngươi chiến đấu với ai vậy?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả cười gằn, hỏi ngược lại: “Ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết?”
Liệt Diễm Hành Giả cũng nói: “Đừng hòng biết được tin tức nào từ bọn ta!”
Bọn chúng nhìn chằm chằm Cố Thanh Sơn, sát ý trong lòng sôi trào nhưng vẫn không dám ra tay.
Bọn chúng đầu quân cho Hỗn Loạn, mà Hỗn Loạn lại làm chủ hết thảy, không cho phép hai bên đấu với nhau vào thời điểm quan trọng này.
Một giây sau.
Một hàng chữ nhỏ màu xám lại xuất hiện trước mặt tất cả mọi người:
[Chú ý, đây là trận chiến cuối cùng của con đường Đăng Thần.]
Chỉ một hàng chữ nhưng lại thu hút sự chú ý của đôi bên.
Mọi người tập trung tinh thần nhìn lại.
Chỉ thấy hàng chữ đã đổi mới:
[Trật Tự không thể nào đến đây được, các ngươi tạm thời an toàn.]
[Nhưng các ngươi lại gánh vác sứ mệnh Hỗn Loạn cuối cùng, nhất định phải tiếp nhận thử thách thật sự của Hỗn Loạn ở đây.]
[Muốn có được ngai Thần chân chính, các ngươi phải tự mình tìm kiếm.]
[Từ giờ phút này trở đi, các ngươi nhất định phải nâng cao ngọn lửa ý chí của mình, dùng vận mệnh của mình để đi tìm con đường đặc biệt, leo lên ngai Thần thuộc về mình.]
[Người thành công sẽ trở thành Thần Hỗn Loạn, nắm giữ sức mạnh Kỷ nguyên chân chính.]
[Đi đi.]
[Điện bí mật của Hỗn Loạn đã mở ra.]
Tất cả hàng chữ màu xám hiện lên hết, sau đó dần dần biến mất trước mặt mọi người.
Đột nhiên, một hàng chữ nhỏ khác xuất hiện.
[Dạ Như Hi là Thần Hỗn Loạn trời sinh, không cần làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần chờ đợi kết quả của bọn họ là được.]
Tất cả mọi người cùng nhìn Dạ Như Hi.
“Trên thực tế, sau khi tiến vào Điện, tôi cũng không giúp được mọi người. Mỗi người chỉ có thể dựa vào chính mình để tìm kiếm.” Dạ Như Hi nói.
“Cô có kinh nghiệm hay tâm đắc gì không?” Trương Anh Hào hỏi.
Không chỉ Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly, ngay cả Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả và Liệt Diễm Hành Giả bên cạnh cũng dỏng tai lên lắng nghe.
Dạ Như Hi lắc đầu: “Nếu tôi nói tâm đắc và kinh nghiệm của tôi cho mọi người biết, ngược lại chỉ làm hại mọi người. Bởi vì tình huống mà mỗi người đối mặt tuyệt đối không giống nhau.”
Tất cả mọi người hơi thất vọng một chút.
Sắc mặt Dạ Như Hi vẫn không thay đổi, lặng lẽ truyền âm cho ba người.
“Ba người hãy lắng nghe, trong này có một vài pho tượng chứa ý chí giáng lâm của Người Chờ Đợi.”
“Những pho tượng nào tản ra ánh sáng, một khi đυ.ng vào, Người Chờ Đợi sẽ tỉnh lại. Nó sẽ khảo nghiệm mọi người. Nếu nó hài lòng, nó sẽ ban phát hạt giống sức mạnh Hỗn Loạn của mình cho mọi người, để mọi người trở thành Thần hỗn Loạn, vì Hỗn Loạn mà khai sáng cục diện.”
“Còn những pho tượng bị tàn phá, mọi người cũng có thể đυ.ng vào nhưng sẽ có nguy hiểm nhất định. Bởi vì những Người Chờ Đợi ấy đã chết, sức mạnh của hạt giống Hỗn Loạn rất có thể sẽ không được trọn vẹn, sẽ trở nên khô héo. Sau khi đạt được, mặc dù có thể thu được sức mạnh, nhưng lại không thể trợ giúp mọi người lâu dài, ai cũng không nói chắc được.”
“Hạt giống sức mạnh Hỗn Loạn?” Cố Thanh Sơn hỏi lại.