Ba người nhìn theo phương hướng mèo mun chỉ.
Chỉ thấy hướng đó chính là một con phố khác. Rất nhiều binh sĩ đang duy trì trật tự, hỗ trợ dân chúng rút lui khỏi thành phố.
Đội ngũ thật dài chật ních cả con đường, mọi người đều ráng lặng lẽ hết mức có thể, nhanh chóng rút lui về phía sau.
Nhưng mà dù sao cũng quá nhiều người, có mau hơn nữa cũng không thể quá nhanh.
Ngoại trừ con phố kia, các Chức Nghiệp giả và Trật Tự giả trên trận địa tiền tuyến vẫn đang dốc toàn lực chiến đấu với quái vật, kéo dài thời gian cho các quân đoàn rút lui.
“Ở chỗ đó? Hay là từ chỗ đó đi về phía sau?” Trương Anh Hào hỏi.
Mèo mun gật đầu nói: "Meo meo!"
Thân hình Diệp Phi Ly khẽ động, bay đi.
"Lùi về!"
Vài âm thanh la mắng đồng thời vang lên.
Những âm thanh này đến từ những binh sĩ duy trì trật tự rút lui.
Diệp Phi Ly ngẩn ra, ngạc nhiên nói: “Vì sao?”
Rất nhanh, một người con gái mặc quân trang cấp tướng đi tới, nghiêm túc quan sát cậu ta, nói: “Chức nghiệp giả phải nhanh chóng đi chiến đấu, ở đây đều là dân thường. Sao thế, anh định trà trộn trong đám dân chúng để chạy trốn sao?”
Diệp Phi Ly ngượng ngùng lui trở về.
Người đàn ông mặc quân trang nhìn vẻ mặt ba người, nói: “Các ngươi muốn đi hướng kia? Bên kia thông đến nơi quân đội đóng quân tạm thời, chúng ta hãy gϊếŧ chết những con quái vật này trước, không thì ai cũng không thể rút khỏi thành phố này.”
Cố Thanh Sơn nhìn về phía tiền tuyến.
Con rắn khổng lồ kia uốn quanh tòa nhà cao chọc trời, phụt sương đen về phía những chức nghiệp giả đang công kích nó.
Đôi con ngươi dựng thẳng nhìn về phía đoàn người chen chúc trong con phố, toát ra sát ý tàn nhẫn.
Nếu như không có người kìm chế nó, e là nó sẽ nhảy vào con phố kia, gϊếŧ sạch mọi người.
“Có lý, xem ra chúng ta phải gϊếŧ con rắn này.” Cố Thanh Sơn nói.
Trương Anh Hào phun khói trong miệng ra ngoài, giơ súng ngắm hạng nhẹ lên, bỏ một viên đạn có tính chất đặc biệt vào băng đạn, bắt đầu điều chỉnh ngắm bắn.
Một thanh trường kiếm như thu thủy xuất hiện bên người Cố Thanh Sơn, thấp giọng nói: “Công tử, bay giờ linh lực của ngài chỉ ở khoảng Trúc Cơ kỳ, không thể thôi động bọn ta phi hành, chỉ có thể cầm chúng ta trong tay để chiến đấu. Ngài phải cẩn thận đấy.”
Cố Thanh Sơn nói: “Không sao, bọn họ công thì ta thủ. Hơn nữa ta còn có cung tiễn.”
"Có cả tôi nữa." Diệp Phi Ly nói.
Hắn ta lộ ra vẻ hoài niệm, nói: “Dưới tình huống thực lực của mọi người đều ngang nhau, sức mạnh hủy diệt tái sinh trong người tôi cũng có thể phát huy ra một lần khủng bố.”
Hắn ta lấy mặt nạ tên hề ra, mang lên rồi hóa thành một đường sáng máu đỏ tươi, phóng lên cao.
“Giọt máu đầu tiên ——” Giọng nói của Trương Anh Hào vang lên.
Pằng!
Tiếng súng nổ nặng nề vang lên.
Phản lực mạnh mẽ đánh Trương Anh Hào lui về phía sau hai bước, bụi bay bốn phía.
Con rắn khổng lồ phát ra tiếng rít kinh thiên động địa.
Đỉnh đầu của nó bị bắn ra một cái động lớn, máu tươi từ trong lỗ lớn chảy ra ào ạt.
Rắn khổng lồ trở nên điên cuồng, phụt ra sương đen che trời lấp đất, khiến những chức nghiệp giả kia cũng không dám tới gần.
Cố Thanh Sơn nhìn rắn khổng lồ rồi lại nhìn Trương Anh Hào, hỏi: “Đây là súng ngắm hạng nhẹ của anh đấy hả?”
Trương Anh Hào nhe răng trợn mắt mà xoa vai, nói: “Thực lực bị áp chế, không thể phát huy hết thực lực chân chính của binh khí này.”
Lúc này, trên bầu trời truyền đến tiếng cười điên cuồng của Diệp Phi Ly.
“Ha ha ha, trên đầu bị thủng một lỗ mà còn dám lớn lối như vậy!”
Tên hề.
Tên hề gϊếŧ chóc.
Hắn ta bay lượn ở giữa không trung, đã chờ đợi thời khắc này từ lâu.
Chỉ thấy tên hề đột nhiên tăng tốc, hóa thành tia máu đỏ tươi, vọt thẳng vào trong lỗ lớn trên đầu con rắn khổng lồ.
Con rắn cứng người một lúc, cả thân thể đều căng chặt.
Hoàn toàn có thể nhìn ra được, nó đang đau đớn tới cực điểm.
Tòa nhà cao chọc trời bị nó chặt đứt ngang, theo thi thể của nó đổ ầm ầm xuống đất.
“Ầm!”
Đầu rắn nổ tung, không gian xung quanh bị bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp sương máu.
Tên hề đi ra từ trong làn sương máu, lịch sự cúi chào Trương Anh Hào, nói: “Giọt máu đầu tiên tôi nhận, coi như trợ giúp anh một lần.”
Trương Anh Hào bất đắc dĩ nhún vai.
Người đàn ông bên cạnh ba người kinh ngạc nhìn thi thể con rắn khổng lồ, không khỏi ho khan một tiếng, nói: “Ba vị... cao thủ, xin giới thiệu một chút, tôi là thiếu tá Lý Đại Tuấn.”
“Các anh đã có thực lực này, tôi cũng không gạt các anh nữa. Vô số quái vật ngày tận thế đang tập kết ở xung quanh thành phố, chuẩn bị một lần diệt sạch toàn bộ mọi người bên trong.”
Cố Thanh Sơn nói: “Những người rút lui bên kia...”
“Quả thực bọn họ có thể lui về nơi đóng quân tạm thời của quân đội, nhưng đoàn quân cũng đã bị quái vật vây hãm trong thành phố.” Lý Đại Tuấn nói.
“Grào...”
"Aaaa... Là ai gϊếŧ Xà Vương!"
Cách đó không xa truyền đến tiếng rống đinh tai nhức óc.
Lý Đại Tuấn biến sắc, nói: “Không hay rồi, chúng ta phải nhanh chóng rút lui. Hai con Vượn Cự Ma Đại Địa đã biết được tình hình bên này, đang nhanh chóng tới đây!”
Cùng với những lời của hắn ta, toàn bộ những chức nghiệp giả chen chúc tới đây đều chạy lui về phía sau.
“Hai con Vượn Cự Ma Đại Địa?” Cố Thanh Sơn nghi ngờ nói.
“Đúng, chúng nó là tai vật Ngũ Hành của hệ Lực Lượng, cơ thể chịu đựng được tất cả các loại súng đạn và thuật pháp, cực kỳ khó gϊếŧ chết!” Lý Đại Tuấn nói.
Ngay lúc này, một bóng đen che khuất cả bầu trời, từ trên cao giáng xuống.
Ầm!!!
Núi rung đất chuyển.
Chỉ thấy một con Vượn Ma cao chừng hai mươi mét rơi xuống trước đống đổ nát của tòa nhà cao chọc trời kia, chăm chú nhìn thi thể rắn khổng lồ.
“Là ai gϊếŧ nó!” Vượn Ma quát lớn.
Pằng...
Lại một phát súng trầm đυ.c vang lên.
Vượn Ma lùi lại một bước, rồi chợt quay ngoắt sang nhìn Trương Anh Hào.
Trên vai nó xuất hiện một lỗ máu lớn bằng một nắm tay.
Vượn Ma ngoác miệng, lộ ra hàm răng nanh sắc bén, cười gằn: “Cũng chỉ... đến thế...”
Bỗng nhiên, nó cúi đầu xuống.
Chỉ thấy một người mang mặt nạ tên hề đang dùng một tảng đá dính đầy máu rắn, vẽ vòng tròn ngay trên ngực nó.
“Ha ha ha, ở đây có bốn trái tim đang đập! Anh bạn nhỏ Trương Anh Hào, anh cần bắn bốn phát súng liên tiếp!”
Tên hề ngâm nga một bài hát, khoái trá nói.
Trương Anh Hào giơ cây súng ngắm với nòng súng thật dài lên.
Vượn Ma biến sắc.
Nó vừa đập tên hề vừa quát to: “Ta sẽ hỗ trợ ngươi, gϊếŧ xong chúng ta sẽ đi!”
Dị biến nảy sinh...
Chỉ thấy phía sau Vượn Ma xuất hiện một con Vượn Ma khác.
Ầm...
Đất đá mù trời.
Con Vượn Ma kia đột nhiên xông đến con đường nơi đoàn quân đang rút lui.
Nó sải bước lớn, chạy với tốc độ khó có thể tưởng tượng được, trong nháy mắt đã tiến vào con phố.
“Chết hết đi!” Con Vượn Ma này quát lên.
Nó vung nắm đấm khổng lồ lên, toàn lực đập xuống.
Đoàn người căn bản không kịp thoát đi, chỉ có thể phát ra tiếng thét chói tai đầy tuyệt vọng.
Lý Đại Tuấn thấy cảnh tượng này, sắc mặt nhất thời xám xịt, quỳ rạp xuống đất nói: “Tiêu rồi...”
Trong chớp mắt, nắm đấm nện xuống!
Thế giới hoàn toàn an tĩnh.
Một hơi thở.
Hai hơi thở.
Ba hơi thở.
Mọi người kinh ngạc phát hiện mình không hề chết.
Lý Đại Tuấn cũng chợt ngẩng đầu, không thể tin mà nhìn về phía đoàn người.
Chẳng biết từ lúc nào, Cố Thanh Sơn đã đứng ở trong đoàn đó.
Trường cung được hắn buộc trên lưng, trong tay hắn chỉ cầm một thanh trường kiếm mang đậm chất cổ xưa, một tay chặn lại cú đấm của Vượn Ma.
Vượn Ma sử dụng khí lực toàn thân, gắng sức đè ép xuống.
Cố Thanh Sơn bất động.
Trường kiếm vững vàng ngăn trở nắm đấm, không hề di chuyển.
Uy phong của “Thánh Địa” bạo phát ra sức mạnh gấp một nghìn lẻ một lần, cật lực ngăn cản Vượn Ma khổng lồ, khiến nó không cách nào tiến thêm.
Ở phía sau Cố Thanh Sơn, một con mèo mun tức tốc vọt tới, nhảy lên đứng trên vai người con gái mặc quân trang cấp tướng.
“... Thì ra chúng nó đã tìm được mục tiêu.” Cố Thanh Sơn thấp giọng nói.
Địa kiếm chuyển động, hướng về phía trước.
Đâm.
Kiếm quang chói mắt hóa thành nước lũ cuộn trào mãnh liệt, quấn kín xung quanh Vượn Ma khổng lồ.