Hắc Long vừa né tránh công kích của pháp bảo, vừa tìm kiếm sơ hở của Thương Vô Chương.
Ở một bên.
Tạ Đạo Linh xem một hồi, bỗng quay đầu nhìn những ác quỷ khác, lẩm bẩm: “Mặc dù ta không biết phá tiên pháp như thế nào, nhưng chỉ cần gϊếŧ những người đó, tiên pháp tất có thể giải trừ.”
Thương Vô Chương nghe xong, bước chân bỗng loạng choạng!
Con rồng đen nhìn thấy được sơ hở, long trảo cách không vung lên.
Tàn ảnh ác liệt vạch phá bầu trời, đánh mạnh vào người Thương Vô Chương, phát ra tiếng va chạm của kim loại.
Thương Vô Chương bị đánh bay ra ngoài.
“Áo giáp tốt thật.” Rồng đen khen một câu.
Cũng may chiến giáp này chính là mặt hàng cao cấp ở Ác Quỷ đạo, mới có thể ngăn được một kích của con rồng đen.
Nhưng vẫn để lại mấy vết tích thật sâu trên chiến giáp, khiến cho người ta hoài nghi không biết nó có thể ngăn cản được thêm bao nhiêu lần công kích của rồng đen nữa.
Con rồng đen tất nhiên cũng nhận về lực công kích tương tự.
Nhưng công kích này đối với nó cũng không tính là gì, hoàn toàn có thể chịu đựng được.
Thương Vô Chương nhanh chóng lui lại, một lần nữa thủ thế.
Gã ta không thể không phân tán tinh lực, đồng thời chú ý cả rồng đen lẫn Tạ Đạo Linh.
Đúng vậy.
Vẫn còn một con sông Vong Xuyên treo lơ lửng trên bầu trời.
Mặc dù trên người gã ta vẫn còn rất nhiều pháp bảo, còn có thể chiến với con rồng đen thêm một lát, nhưng nếu để con sông này đáp xuống, mạng của gã ta sẽ đi tong!
Một câu của Tạ Đạo Linh đã đánh vào điểm yếu của gã ta!
Đám ác quỷ vẫn đang kiên trì thi triển tiên thuật, một ác quỷ đột nhiên kêu to: ‘Đại nhân, bọn chúng đang cố ý khiến ngài phân tâm, tuyệt đối không được trúng kế!”
Thương Vô Chương làm sao mà không biết?
Nhưng chẳng lẽ không quan tâm đến Tạ Đạo Linh?
Tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp.
Thương Vô Chương cắn răng, lấy một tấm bùa có ánh sáng màu xanh lượn lờ từ trong ngực ra.
“Hai sư đồ các ngươi có thể bức ta đến mức này, đủ để kiêu ngạo rồi.”
Thương Vô Chương nói.
Chẳng biết tại sao, giọng nói của gã ta có chút gì đó luyến tiếc không nỡ từ bỏ.
Một giây sau.
Gã ta đã kích phát tấm bùa.
Một luồng ánh sáng màu xanh từ trên trời phủ xuống người gã ta.
Giọng nói của Thương Vô Chương vang lên đằng sau chiếc mặt nạ ác quỷ:
“Ngày xưa, Thanh Long có thể đi lại giữa rất nhiều trận địa, chưa từng bị thương, là bởi vì nó nắm giữ một thần thông có thể nhảy vọt giữa hư không.”
“Nhưng khi sử dụng thần thông đó, nó lại không thể công kích.”
Ánh sáng màu xanh trên người Thương Vô Chương càng lúc càng nhiều, sát ý ngày càng dày hơn.
Gã ta rót toàn bộ sức mạnh vào bao tay sắt, nghiến răng nói: “Cũng may lá bùa này của ta mạnh hơn thần thông của Thanh Long, có thể tấn công trên bước đường nó đi.”
“Hôm nay, ta sẽ gϊếŧ rồng!”
Lời còn chưa dứt, dị biến đã phát sinh.
Chỉ thấy Thương Vô Chương hóa thành một đạo tàn ảnh gần như không thể nhìn thấy, vòng quanh con rồng đen, không ngừng công kích.
Tốc độ của gã nhanh đến mức cực hạn, con rồng đen hầu như phản ứng không kịp, chỉ có thể đứng im chịu trận.
Một lát sau, con rồng đen chật vật di chuyển cơ thể, phun ra một ngụm máu.
Tạ Đạo Linh khẩn trương lên.
Nàng không chút do dự phóng tới đám ác quỷ kia.
Thương Vô Chương đã sớm chú ý đến nàng. Nàng vừa di chuyển, Thương Vô Chương đã di chuyển theo.
“Ả đàn bà thối kia, dám dùng thần kỹ Hoàng Tuyền uy hϊếp ta, xem ta gϊếŧ ngươi đây!”
Gã ta rống lên một tiếng, sát khí đằng đằng.
Con rồng đen thấy gã thủ lĩnh ác quỷ muốn gϊếŧ sư tôn, nó đâu thể để yên được?
Phụt! Con rồng đen tiếp tục phun ra một ngụm máu, khí thế toàn thân tăng vọt, thét dài: “Đây là ngươi bức ta đấy!”
Nó nhìn đạo tàn ảnh đang cấp tốc bay về phía Tạ Đạo Linh, dùng tốc độ nói mà mọi người gần như không phản ứng kịp, bắn liên thanh:
“Yo, đây là lần đầu tiên ta đọc rap vì thời gian không đủ vì sự việc quá khẩn cấp còn ta thì quá khẩn trương mặc dù không quen nhưng ta vẫn phải nói ra những lời tuyệt diệu hoa mỹ bằng tốc độ ánh sáng tất cả nhất định phải lắng nghe ta tốc độ nhanh không có nghĩa là ngươi lợi hại đánh sư tôn của ta sao được xem là anh hùng hảo hán gì đàn ông trượng nghĩa đánh nhau không kéo phụ nữ vào có ngon thì cứng đối cứng với ta đi ác quỷ ngươi làm việc không quang minh chính đại gì cả không đặt bẫy thì cũng mang theo một đống pháp bảo không ngừng ném vào ta chẳng lẽ ta còn sợ cái loại bùa chú mà chẳng khác gì mấy cái loại đồ chơi con nít trên người ngươi sao ngươi làm thế chẳng khác nào đã vi phạm đạo đức của tinh thần thể dục thể thao cuối cùng mang tiếng xấu cả đời rồi con trai con gái tương lai của ngươi sẽ xem thường ngươi đấy mà xem thường ngươi thì cũng có làm sao ngon thì lại đây tái chiến ba trăm hiệp với ta này!”
Bên trên giao diện Chiến Thần xuất hiện một hàng chữ như đom đóm:
[Ngài đã phát động thần thông: Chú Ngữ Ảnh Thanh Long – Trói!]
[Ngài đã dùng tốc độ không gì sánh kịp để thi triển thần thông này.]
[Ác quỷ: Tốc độ di chuyển và tốc độ công kích của Thương Vô Chương đồng thời giảm xuống 10%.]
Được rồi!
Ánh mắt rồng đen trở nên mãnh liệt.
Thần kỹ, Di Hình Hoán Ảnh.
Một lát sau, hắn và Tạ Đạo Linh hoán đổi vị trí.
Grao!
Hắn phun ra một ngọn lửa màu xanh đen, đánh vào người Thương Vô Chương vừa mới đuổi tới trước mặt Tạ Đạo Linh.
Thương Vô Chương bỗng nhiên bị lửa ập xuống người, không kịp tránh!
Ngọn lửa màu xanh đen táp vào người Thương Vô Chương, ngay lập tức bốc cháy.
“A....”
Thương Vô Chương phát ra tiếng kêu thảm ngắn ngủi.
Cố Thanh Sơn vẫn chưa chịu bỏ qua, long trảo liên tục đánh ra ngoài.
Keng keng keng!
Những vết cắt ác liệt xuất hiện trên chiến giáp của Thương Vô Chương. Bộ chiến giáp thủng trăm ngàn lỗ, giống như chỉ một giây sau là sẽ bị phá hủy.
Thương Vô Chương lập tức tỉnh lại.
Đây là khoảnh khắc quyết định sinh tử tồn vong của gã ta!
Không chút nghĩ ngợi, gã ta chắp hai tay lại cùng một chỗ, nhanh chóng bắt quyết bằng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời mình.
Phù thuật, Ác Yếm Thế Pháp!
Ánh sáng xanh, ngọn lửa và vết thương trên người Thương Vô Chương lập tức biến mất.
Gã ta đã khôi phục trạng thái tốt nhất, oán độc nói:
“Quỷ Vương của Hoàng Tuyền, ta nhớ mặt ngươi rồi. Lần sau, ta thề mang tất cả đại quân đến, ngươi cứ chờ đó cho ta.”
Hư không đột nhiên xuất hiện một vết nứt, Thương Vô Chương từ ngọn lửa rơi vào hư không, biến mất không thấy.
“Tại sao lại như vậy?” Cố Thanh Sơn kinh hãi.
Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến tiếng kêu thảm.
Chỉ thấy hơn mười gã ác quỷ đang chống đỡ Vong Xuyên bị lửa rồng bao phủ, đang bốc cháy kịch liệt.
Bọn họ thay thế Thương Vô Chương, tiếp nhận công kích của Cố Thanh Sơn.
Hơn mười ác quỷ bị lửa rồng đốt cháy, lại bị long trảo quét qua, ngay cả thét lên cũng thét không được, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
“Chạy thật sao?”
Cố Thanh Sơn thả ra thần niệm rộng lớn, liếc nhìn toàn bộ thế giới Lưu Ly.
Tạ Đạo Linh nói: “Không cần nhìn, vừa rồi gã ta đã dùng thuật pháp chết thay của Ác Quỷ đạo. Bây giờ gã ta đã trốn về thế giới nguyên bản của mình rồi.”
Hai người đều hơi tiếc nuối.
Thật sự đối phương xem thời cơ quá nhanh, hoặc có thể nói, thuật bảo mệnh của gã đúng là nằm ngoài dự liệu.
Tạ Đạo Linh suy nghĩ một hồi rồi nói: “Loại phù thuật chết thay này cần dung nhập một loại bùa nguyền rủa đặc biệt. Tu sĩ sẽ đặt nó vào thức hải của mình, luyện hóa thành vật bổn mệnh, có thể phát động bất cứ lúc nào.”
Cố Thanh Sơn thở dài: “Dùng người khác chết thay mình, thuật pháp Ác Quỷ đạo thật khiến người ta phải mở mang tầm mắt.”
Tiên pháp, mặt nạ bùa chú, phù thuật chết thay. Thủ đoạn của Ác Quỷ đạo thật sự là tầng tầng lớp lớp.
Tạ Đạo Linh ngừng nói chuyện. Nàng ngửa đầu nhìn con rồng đen trên bầu trời, có chút buồn cười: “Thanh Sơn, tốc độ nói chuyện vừa rồi của con thực sự nằm ngoài dự liệu của ta.”
Nói đến tốc độ nói chuyện vừa nãy, Cố Thanh Sơn cũng hơi xấu hổ.
Khói đen tan đi, hắn hóa thành hình người, rơi xuống bên cạnh Tạ Đạo Linh.