Tiếng rèn rẹt xen lẫn tạp âm vang lên.
Rẹt… rẹt… rẹt…
Loáng thoáng nghe được tiếng Laura kinh hô:
“Tiêu rồi, khoảng cách quá xa, đồ chơi này quá tải nên hỏng rồi.”
Âm thanh ngừng lại.
Liên hệ trong thức hải bị cắt đứt.
Cố Thanh Sơn sửng sốt.
Lúc này, quái vật chui từ trong biển xương khô ra vẫn còn đang không nhừng cằn nhằn liên miên.
“Hổ tướng quân, lần này ta phụ trách đánh tiên phong, ngươi theo ta cùng đi hay là một mình đi tìm việc vui?”
Cố Thanh Sơn nhìn nó.
Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, Thần Sinh Mệnh, cùng với Ma Long.
Chết tiệt!
Đám người Laura căn bản không đối phó được ba tên này!
Thế nhưng bây giờ mình còn đang độ kiếp, vừa rời đi thì Tự Tại Thiên Vương kiếp sẽ lập tức tuyên bố thất bại, còn có thể sẽ liên lụy sư tôn.
Tu Di Sơn kiếp, mấy nghìn năm qua chưa từng có người nào vượt qua.
Sư tôn thiếu đi một phần trợ lực, sẽ phải đối mặt với cục diện nguy hiểm hơn.
Mình làm sao có thể buông tay bỏ đi?
“Giao diện Chiến Thần, ta có thể dùng ba đồng tiền quay lại thời điểm này không?” Cố Thanh Sơn lặng lẽ hỏi.
Giao diện Chiến Thần nói: “Không thể, núi thần Tu Di là nơi không thuộc về thời không thông thường. Đây chính là thiên kiếp của người tu hành, đồng thời còn là chuyện liên quan đến bí mật cơ bản của người tu hành, đã được bảo vệ nghiệm ngặt, một khi rời đi thì không cách nào trở lại thời gian này.”
Cố Thanh Sơn thở dài.
Hắn nhìn quái vật ở phía dưới kia, trầm giọng nói: “Chúng ta cùng đi.”
Vừa dứt lời, phi kiếm trong tay quái vật bạo khởi kiếm quang lạnh lùng mà mãnh liệt, một kiếm chặt đứt móng của nó, một kiếm khác chém lìa cổ nó.
Đầu phóng lên cao, “ầm” một tiếng, rơi trên mặt đất.
Hai thanh kiếm bay trở về bên người con hổ.
Lại có một thanh trường thương mang ánh sáng màu đỏ tươi hung hăng đâm vào thân thể quái vật.
Nhất thời, một hư ảnh bay ra ngoài, hóa thành bột phấn, tiêu tán trong hư không.
Sức mạnh Trấn Tà!
Ở một nơi xa xôi trong biển xương khô vang lên một tiếng hô chấn động thiên địa: “Là ai! Dám gϊếŧ tiên phong của ta!”
Con hổ yên lặng, dần dần biến trở về hình người.
Âm thanh nặng như núi của Địa Kiếm vang lên: “Không phải ngươi định lẻn vào quân địch, từ từ thám thính tin tức sao? Sao lại đột nhiên xuất thủ?”
Cố Thanh Sơn nói: “Không còn kịp rồi.”
Âm thanh của Lạc Băng Ly vang lên, giải thích sự việc một cách đơn giản.
Địa kiếm thở dài nói: “Nói là buổi trưa... Khẳng định không còn kịp rồi, ngươi phải đưa ra lựa chọn ngay lập tức.”
Nói xong, nó cùng với hai thanh kiếm của hắn cùng rơi vào trầm mặc.
Một bên là độ kiếp của sư tôn, một bên là rất nhiều bằng hữu, hai bên đều đang lâm vào hoàn cảnh cực kỳ hung hiểm.
Mà Cố Thanh Sơn không còn biện pháp nào khác, phải chọn một bên, từ bỏ một bên.
“Thời điểm ta khó khăn nhất, sư tôn đã thu ta vào Bách Hoa Tông, dốc lòng dạy dỗ che chở giống như người nhà, ta không thể yên tâm để lại một mình người ở chỗ này.” Cố Thanh Sơn nói.
Địa kiếm nói: “Vậy không thể làm gì khác là độ kiếp trước.”
“Không.” Cố Thanh Sơn chậm rãi nói: “Nếu như ta không quay về, đám người Laura chỉ có nước chạy trốn, nhưng có thể chạy đi đâu? Hiện tại Vực Sâu đang giao chiến với thế giới song song, ốc còn không mang nổi mình ốc. Cho dù bọn họ đến Vực Sâu cũng chỉ có thể chết trận mà thôi.”
“Ngoại trừ Vực Sâu, bọn họ cũng không còn chỗ nào khác để trốn, cũng căn bản không thể chống lại ba vị thần.”
“Vì vậy chúng ta phải quay về?” Lạc Băng Ly thận trọng hỏi.
Cố Thanh Sơn nhất thời không nói gì.
Giây lát.
Hắn đột nhiên cười, khóe miệng mang theo ý trào phúng, nói: “Thật lâu trước kia ta đã hiểu rõ một đạo lý, không ngờ hôm nay vẫn đâm sầm vào nó, đến mức đầu rơi máu chảy.”
“Đạo lý gì?” Địa kiếm ong ong hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Ở ngày tận thế, nhỏ yếu có nghĩa là bi ai.”
Nói xong, tay áo trên người hắn không gió mà tự phất, phía sau bốc lên hai đạo hư ảnh.
Cái bóng màu đen, là sức mạnh Ma Long.
Cái bóng màu xanh, là sức mạnh Thanh Long.
Hai cái bóng truy đuổi qua lại, xoay vòng quanh, không hề biết mệt mỏi.
Lạc Băng Ly bỗng nhiên cảnh giác: “Cố Thanh Sơn, ngươi đang làm gì! Như vậy tuyệt đối không được!”
Cố Thanh Sơn triệu hồi Chân Xích Ma Thương, nói: “Ta đoán quái vật trên núi Tu Di có mạnh cỡ nào thì cũng không thể vượt qua cảnh giới Tu Di Sơn Chủ nhiều lắm. Bằng không, vĩnh viễn không có ai có thể độ kiếp này.”
“Nói cách khác... Sức mạnh của hai con rồng, đủ để giải quyết tất cả.”
Vừa dứt lời, đã thấy bóng đen và bóng xanh cùng nhau nhập vào thân thể Cố Thanh Sơn.
Trên Giao diện Chiến Thần lập tức hiện ra dòng chữ màu máu gây chấn động tinh thần:
[Nhắc nhở khẩn cấp!]
[Ngài chủ động tăng nhanh tốc độ hấp thu của lực lượng Ma Long và lực lượng Thanh Long.]
[Sức mạnh Long tộc vô cùng khổng lồ, sẽ tạo thành gánh nặng trước nay chưa từng có cho cả thân thể và tinh thần của ngài.]
[Ngài sẽ phải thừa nhận sự va đập sức mạnh còn đau đớn còn hơn cả phanh thây xé xác, loại va đập sức mạnh này vượt qua giới hạn chịu đựng của nhân loại.]
[Mặc dù ngài là tu sĩ Dạ Ma Thiên Cảnh, nhưng cũng có khả năng rất lớn là sẽ bị gϊếŧ chết trong loại khổ sở dằn vặt này.]
Đột nhiên Cố Thanh Sơn phát ra một tiếng gầm rú tràn ngập phẫn nộ và thỗng khổ:
“A a a a a a a...”
Vù...
Trận gió từ trên trời kịch liệt giáng xuống, nhanh chóng lấy hắn làm trung tâm, cuốn sạch tất cả bốn phương tám hướng.
Xương khô dày đặc trên mặt tuyết bị thổi bay, hiển lộ ra một mảnh đất trống lớn.
Biển xương khô lập tức cảm nhận được sự biến hóa ở nơi này.
Lập tức, càng nhiều bộ xương khô vọt tới, chất thành một ngọn núi nhỏ ở một nơi cách Cố Thanh Sơn không xa.
Một bóng ma khổng lồ từ chỗ sâu trong biển xương khô lặn tới, leo lên núi xương khô.
Bò cạp.
Bò cạp khổng lồ trắng bệch, toàn thân đầy rẫy gai đâm, mang một khuôn mặt người.
Nó đánh giá Cố Thanh Sơn, quát lớn: “Ta chính là...”
Có vật gì đó chợt lóe lên, cắt đứt âm thanh của nó.
Nếu như thời gian có thể dừng lại ở một giây này, có thể thấy mười đạo kiếm quang thật lớn hóa thành quang ảnh, trực tiếp đánh lên người quái vật.
Ầm!
Một câu nói của quái vật còn chưa dứt, nó đã biến mất cùng với ngọn núi xương khô.
Kiếm quang sáng chói hòa làm một thể, xẹt qua biển xương khô mênh mông, bay về phía xa cho đến khi vượt ra khỏi phạm vi mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Bí kiếm – Thiết Kiếm Hoành Giang!
Thiên Quyết Cửu Liên Kích!
Cố Thanh Sơn cắn răng, cho đến khi máu tươi trong miệng dần dần tràn ra, lúc này mới ngửa mặt lên trời gào to một tiếng lần nữa để phát tiết đau đớn trong thân thể và thức hải.
“A a a a a!”
Ánh sáng xanh và bóng đen từ trên người hắn ầm ẩm tản ra, hóa thành từng cơn gió mạnh bạo ngược.
Theo thời gian trôi qua, cơn gió hóa thành một cơn lốc mãnh liệt, thổi toàn bộ biển xương khô trở lại.
Từng cái đầu lâu đυ.ng vào nhau như nước thủy triều xông tới, hóa thành một bức tường xương trắng càng lúc càng cao.
Tất cả đầu lâu nhìn Cố Thanh Sơn, vẫn duy trì vẻ trầm mặc.
Trên Giao diện Chiến Thần nhanh chóng hiện lên dòng chữ màu máu:
[Cố Thanh Sơn, có thể ngài sẽ chết, phải lập tức dừng lại!]
Cố Thanh Sơn phun ra một ngụm máu, đứng lên nói: “Từ giờ trở đi, đừng nói mấy lời vô nghĩa.”
Thân hình hắn khẽ động, xông tới đυ.ng mạnh vào bức tường xương trắng!
Bức tường xương trắng khổng lồ rung động không ngừng, một lực trùng kích vô hình đυ.ng vào biển xương khô, hóa thành sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.
Toàn bộ biển xương khô rút lui, cuốn về nơi xa.
Cố Thanh Sơn từ không trung hạ xuống, ngã nhào trên đất.
“Hộc...”
“Hộc...”
Hắn há mồm thở dốc.
Máu tươi chảy ra từ lỗ chân lông trên người hắn, lại bị khí lưu vờn quanh thân hắn đánh tan tác ra, tạo thành sương mù bao vây xung quanh hắn.
Gần như không một ai dám hấp thu sức mạnh Long tộc như vậy.
Nhưng Cố Thanh Sơn không có đường lui.
Trong biển xương khô xa xôi, lại truyền tới một tiếng gào thét hung ác.
Cố Thanh Sơn chật vật giơ tay lên, bấm một bí quyết.
Thiên kiếm hóa thành lưu quang, một lần đi ngàn dặm.