Sau khi chứng kiến kỹ năng hệ thần bí “Khổ Hải Giai Độ” của Cố Thanh Sơn, hắn ta bắt đầu khéo nói, thái độ cũng có thay đổi rõ ràng.
"Sợ rằng giáo đường không thể giam nổi ngón tay này." Cố Thanh Sơn nói.
Mặc dù so với tổng số xiềng xích, dăm ba cái xiềng xích đứt đoạn không tính vào đâu.
Nhưng điều này lại nói rõ một chuyện...
Nếu có năng lực làm đứt vài cái xiềng xích, như vậy theo thời gian trôi đi, ngón tay màu đen khổng lồ này cũng sẽ làm đứt hết số xiềng xích kia, chạy thoát ra khỏi đáy của giáo đường.
"Không sao hết, chỉ cần có sinh mạng hùng mạnh không ngừng dung nhập vào giáo đường, trở thành một phần của giáo đường, vậy thì số lượng xích đen sẽ tăng lên, ngón tay khổng lồ này cũng sẽ bị vây hãm mãi mãi" Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật nói.
Cố Thanh Sơn bừng tỉnh.
Khó trách giáo đường này luôn ăn ma quỷ.
Hoá ra nó đang hấp thu sức mạnh của ma quỷ.
Nhưng nó lại không gϊếŧ chết ma quỷ, mà coi ma quỷ như một nguồn sức mạnh, hoặc nói một cách trực tiếp hơn, coi như một vụ mùa không ngừng được thu hoạch.
Giáo đường duy trì phong ấn với ngón tay màu đen này, dựa vào sức mạnh của vô số ma quỷ.
"Rốt cuộc đây là ngón tay của thứ gì?" Cố Thanh Sơn không nhịn được hỏi.
"Không biết, ta từng dùng hết sức tấn công nó, nhưng lại không tạo ra được bất kì vết thương nào ở mặt ngoài của nó." Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật nói.
Hắn ta chăm chú nhìn ngón tay, bên trong con ngươi màu xanh đen kia lộ ra vẻ khát vọng điên cuồng.
"Bây giờ chúng ta nói chuyện chính sự."
Hắn ta chợt xoay người, nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
"Ma vương Tà Kỳ, ta có thể bảo Vu Vương Hắc Cốt làm chậm lại quá trình gϊếŧ chết binh khí của ngươi, để giúp ngươi trì hoãn binh khí bị tan vỡ."
Cố Thanh Sơn thầm vui mừng trong lòng, nói: "Vậy thì phiền ngài rồi, khi thuật pháp hoàn thành, ta sẽ tặng ba Ma giới cho ngài"
"Không cần." Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật nói.
Cố Thanh Sơn hơi sửng sốt.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật nói: "Hai Ma giới đúng là thứ vô cùng quý giá, nhưng càng khiến ta dao động hơn là năng lực của ngươi."
"Ý của ngài là?"
"Ngày mai đội thám hiểm của ta sẽ lên đường, đi đến chỗ sâu của biển ma Hỗn Loạn tiến hành lần thăm dò đầu tiên... ngươi phải biết là, chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập đội ngũ của ta, như vậy không cần ngươi phải giao ra tuyến quy luật, giao dịch của chúng ta coi như hoàn thành."
"Ngài không muốn lấy tuyến quy luật làm nội dung giao dịch?" Cố Thanh Sơn hỏi.
Sau khi thấy ngón tay màu đen to lớn kia, hắn càng muốn bỏ ra hai tuyến quy luật, chứ không phải là đi thăm dò vào sâu trong đại dương gì hết.
Đùa sao, cái giáo đường này kì lạ như vậy, ai mà biết phía dưới của biển ma Hỗn Loạn còn có thứ gì.
Nhưng câu trả lời của Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật lại khiến Cố Thanh Sơn thất vọng.
"Ma vương Tà Kỳ, Sợi Dây Pháp Tắc của ngươi quả thật rất trân quý, nhưng bây giờ ta có chuyện quan trọng hơn, đó chính là thăm dò biển ma."
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật tiếp tục nói: "Trong đại dương năng lực của ngươi rất hữu dụng, ta cần năng lực của ngươi... Như vậy đội ngũ của ta sẽ an toàn hơn, cũng dễ dàng đạt được mục tiêu đó hơn."
Trong lòng Cố Thanh Sơn chợt loé lên.
Xem ra chuyện này không dễ từ chối, nếu không Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật nhất định sẽ không giúp mình.
Muốn cứu Địa kiếm, phải đồng ý với hắn ta.
Đã như vậy...
Cố Thanh Sơn liền nói: "Ta có thể gia nhập đội ngũ của ngài để hoàn thành lần thám hiểm này, chỉ cần ngài hoàn thành việc mà ta yêu cầu kia."
"Rất công bằng, vậy quyết định vậy đi?" Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật nói.
"Ngoài ra, vừa rồi ta cũng đã bày tỏ trước mặt ngài rồi, ta muốn gϊếŧ hại." Cố Thanh Sơn nói.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật bật cười: "Ma thú trong đại dương nhiều không đếm xuể, ta cho phép ngươi giúp ta loại bỏ một ít."
"Vậy là được." Cố Thanh Sơn thản nhiên nói.
... Đúng vậy, đây là cuộc giao dịch công bằng, mình lao vào nguy hiểm, nhưng Địa kiếm có thể được cứu.
Thừa cơ hội này, việc duy nhất mình có thể làm đó là mượn thế lực lớn mạnh của đối phương nhanh chóng thu hồn lực về.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật nói: "Đã như vậy, chúng ta quyết định?"
"Các hạ, xin hãy cứu binh khí của ta trước, bởi vì nó sắp không chịu được nữa, sau khi xong chuyện này ta sẽ làm chuyện mình đã hứa" Cố Thanh Sơn nói.
"Được, bây giờ ta lập tức giải quyết chuyện của ngươi."
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật nhìn vào hư không dặn dò: "Bảo Vu Vương Hắc Cốt đến gặp ta."
"Vâng." Có giọng nói đáp lại.
Cũng không lâu lắm, Vu Vương Hắc Cốt đã tới.
"Chủ nhân, có gì sai bảo?” Vu Vương Hắc Cốt hỏi.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật nhìn về phía Cố Thanh Sơn nói: "Ngươi nói đi."
Cố Thanh Sơn liền nói ra yêu cầu.
Vu Vương Hắc Cốt nghiêm túc nghe, gật đầu nói: "Lấy binh khí của ngươi ra."
Cố Thanh Sơn liền cẩn thận lấy chiếc hộp dài cất giữ Địa kiếm ra, hai tay nâng lên.
Vu Vương Hắc Cốt quỳ xuống đất, nhìn Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật nói "Chủ nhân, vậy ta đi đây."
"Yên tâm đi đi."
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật nói.
Vu Vương Hắc Cốt gật đầu một cái, vươn một cánh tay ra đặt lên chiếc hộp dài.
Hắn ta lại duỗi ra một cái tay khác, từ trong hư không lấy ra một cái đồng hồ báo giờ cổ xưa.
Vu Vương Hắc Cốt phát ra một tiếng gầm, vung một quyền đánh nát đồng hồ.
Đồng hồ vừa vỡ, cơ thể của hắn ta dần dần hóa thành một mảnh hư vô, không thể nào nhìn thấy nữa.
Trên khán đài lại chỉ còn hai người Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật và Cố Thanh Sơn.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Cố Thanh Sơn không nhịn được hỏi.
Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật lạnh nhạt nói: "Kỹ năng hệ thần bí của hắn ta chỉ có thể phát động ba lần trong đời, có thể khiến cho cái chết đến chậm hơn, vừa rồi ba lần đã dùng hết, cho nên hắn ta đã chết."
Ánh mắt Cố Thanh Sơn nhìn chiếc hộp dài trong tay, cẩn thận cảm nhận.
Từ trong chiếc hộp hắn đã cảm nhận được sức mạnh của thuật pháp thời gian giống như Tạ Đạo Linh đã nói.
Quá tốt, rốt cuộc Địa kiếm không phải chết nữa.
Nếu Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật đã bỏ ra tính mạng của thủ hạ, giúp mình cứu Địa kiếm, như vậy mình cũng sẽ không từ chối hoàn thành giao dịch sau đó.
Cố Thanh Sơn nhìn về phía Chúa Tể Xoay Chuyển Vạn Vật, thành tâm thành ý nói: "Cảm ơn ngài đã giúp đỡ."
Thiên giới nguyên thủy.
Thiên Ngoại Thiên.
Điện Thần vương.
Hình Nhân Ánh Sáng im lặng đợi ở trong đại điện, không nhúc nhích.
Lạc Băng Ly làm ra vẻ như đang chế tạo ngọc điệp.
Sơn Nữ thì giả trang làm Băng Sương Và Giá Rét, ngồi trên ghế Thần vương cao nhất, trong lòng cẩn thận suy xét.
Thần vương và thần Băng Sương Và Giá Rét thực sự đã chết được mấy ngày.
Theo như quy tắc mà Thần tộc dặt ra, qua nửa ngày nữa, Thần vương mới sẽ ra đời.
Nghĩ đến đây, Sơn Nữ có chút căng thẳng.
Cũng may mình có thể dùng tất cả năng lực của công tử.
Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng!
Cô tự cổ vũ chính mình.
Bình tĩnh lại chút, dựa theo sắp xếp trước đó của công tử, mình phải bắt đầu chuẩn bị lời thoại rồi.
Đầu tiên tỏ vẻ kinh ngạc.
Sau đó nhớ lại cái chết của thần linh.
Chợt nhớ tới Kim Diễm cũng đã chết.
Đặt ra câu hỏi với Hình Nhân Ánh Sáng, thần linh đến từ tương lai lại chết ở quá khứ, chuyện này tính thế nào?
Hình Nhân Ánh Sáng nhất định cũng chưa từng gặp phải tình huống này.
Sau đó mình sẽ bắt đầu phát huy kỹ năng đặc biệt kia.
Diễn xuất.
Dựa vào kỹ năng diễn xuất, mình nhất định có thể cùng Hình Nhân Ánh Sáng thảo luận ra cùng một đáp án:
Thần linh đến từ tương lai chết ở đây, đã đẩy nhanh tốc độ sinh ra thần mới.
Kỹ năng diễn...
Nghĩ tới kỹ năng đặc biệt này, Sơn Nữ lại không nhịn được có chút nhụt chí.
Công tử biểu diễn thật sự vô cùng thuần thục tự nhiên, khiến cho người ta không kìm nén được đi theo tiết tấu của ngài ấy chìm vào trong một trạng thái nào đó.
Mặc dù mình có thể sử dụng kỹ năng của công tử, nhưng nó khác với những kỹ năng có tính đả thương, mà chú trọng vào khí chất và thiên phú của con người hơn.
Thực tế, mình có thể giả trang làm công tử, cũng có được kỹ năng diễn xuất của công tử.
Nhưng những biểm cảm, lời thoại và tác phong của công tử, mình vẫn không thể nào học hết.
Thật sự.