“Không, hệ thống cần năng lượng, còn cần nhân tộc thao tác mới có thể phát huy uy lực chân chính, nhưng nhân tộc đã gần một trăm triệu năm chưa từng tiến vào nơi này.” Cô gái đáp.
“Nói như vậy, ba người tới trước tôi đều đã tiến vào hệ thống thế giới cuối cùng kia?” Cố Thanh Sơn tiếp tục hỏi.
Cô gái đáp: “Đúng, đó là hệ thống thế giới tu hành, cùng là hệ thống thế giới hoàn hảo cuối cùng, rất hợp với bọn họ.”
Cô nhìn chăm chú vào Cố Thanh Sơn, nói: “Cửa hệ thống thế giới tu hành còn đang mở, hơn nữa bây giờ còn có thể vận hành bình thường, cho nên ngài cũng có thể thừa dịp bộ tộc hoang cổ chưa xâm nhập nơi đó mà tranh thủ tiến vào.”
Cố Thanh Sơn trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên hỏi: “Thuật pháp ẩn thân ngài đặt lên người chúng tôi thật ra có thể giấu được vương của bộ tộc thái cổ hay không?”
Cô gái nói: “Tôi có thể gia tăng nguyên lực âm ảnh trên người ngài tới hiệu quả này, chẳng qua thời gian ẩn thân của ngài ngắn lại một nửa.”
“Vậy là được, xin ngài nâng cao nguyên lực, sau đó…”
Cố Thanh Sơn chỉ vào ngôi sao tỏa ra ánh sáng màu đỏ kia: “Xin hãy đưa tôi tới hệ thống thế giới phòng ngự thứ cấp kia, cảm ơn.”
Hệ thống thế giới phòng ngự thứ cấp.
Đèn báo chiến tranh cỡ lớn trải khắp cả thế giới, nhuộm không trung thành một màu đỏ thẫm.
Bởi vì cả thế giới này đều rơi vào trạng thái chiến trang, tiếng cảnh báo cho tới bây giờ vẫn chưa từng ngừng lại.
Tuy những tiếng cảnh báo đó cao vυ't chói tai, nhưng lại bị một loạt âm thanh căn nuốt rất nhỏ nhưng dày đặc khác át đi.
Đó là âm thanh bọn quái vật cắn nuốt tất cả.
Trên chiến trường, đám quái vật hoang cổ không ngừng tiến về phía trước.
Cả thế giới đã đình trệ hai phần ba, chỉ còn lại điểm phòng ngự trung tâm chưa bị phá.
Đây là một chiến dịch gian nan trường kỳ.
Cũng may là đám quái vật hoang cổ này có kinh nghiệm phong phú, khi thì tấn công, khi thì phòng thủ, bĩnh tĩnh có trật tự tổ chức chiến đấu, không để lộ bất cứ vội vàng xao động nào.
Chủ nhân hoang cổ và đám quái vật cực mạnh dưới tay nó không xuất hiện trên chiến trường.
Chúng đều ở hậu phương nghỉ ngơi dưỡng sức, lẳng lặng chờ đợi thời khắc quyết chiến kia.
… Chúng từng phá hủy một vạn tám ngàn tám trăm hệ thống, trong đó có khoảng sáu trăm bốn mươi bảy thế giới sở hữu hệ thống phòng ngự thứ cấp như thế này.
Cho nên bọn quái vật hoàn toàn hiểu rõ nên làm thế nào để trả giá ít lại có được lợi lớn trong cuộc chiến tranh này.
Chúng chỉ cần dựa theo phương pháp đã lần tìm ra, làm theo từng bước một là có thể giành được chiến thắng cuối cùng.
… Nhưng chúng không biết, trên đỉnh đầu chúng nó có một người đang lẳng lặng quan sát tất cả chuyện này.
Cố Thanh Sơn.
Hắn tiến vào trạng thái ẩn hình, vừa mới tiến vào thế giới này.
“Thế giới khoa học kỹ thuật à… Đúng là hơi kỳ quái…”
Cố Thanh Sơn nhìn chăm chú vào robot chiến đấu với đám quái vật, lẩm bẩm nói.
Hắn nhất thời cảm thấy không đúng lắm nên bay xuống, dừng ở giữa chiến trường.
Lúc này hơn mười con quái vật thái cổ đang nhào tới, đánh gục một robot chiến đấu cao năm mét xuống đất, điên cuồng cắn xé.
Robot chiến đấu kia không ngừng phát ra một loại sóng địa chấn công kích, gϊếŧ chết một kẻ địch gần mình nhất.
Đối mặt với nhiều quái vật như vậy, nó căn bản không thể ngăn cản, rất nhanh đã bị phá hủy hoàn toàn.
Đám quái vật lại hạ một robot chiến dấu khác.
Sau đó, Cố Thanh Sơn mới tiến lên, đứng cạnh xác của robot.
Hắn cẩn thận quan sát một lát, lấy đao sương ra, rọc theo chỗ tổn hại trên robot.
Xoẹt…
Máu chảy xuống, tổ chức cơ thể cũng bị cắt rời một khối.
Cố Thanh Sơn thu kiếm, khẽ gật đầu.
Cuối cùng hắn cũng hiểu ra vì sao mình lại cảm thấy kỳ quái.
Đây cũng không phải chiến giáp sắt thép bình thường.
Nó là binh khí chiến đấu cấu thành từ sinh vật thể, toàn thân đều là các loại tổ chức tương xứng với cơ thể người, lúc bị thương nặng có thể còn có máu chảy ra.
Cố Thanh Sơn lại bay lên giữa không trung, phóng tầm mắt nhìn lại.
Mặt đất hoàn toàn cấu thành từ sắt thép, nhưng các loại kiến trúc trải rộng bên trên mặt đất đều bị quái vật hoang cổ cỡ nhỏ như kiến cánh không ngừng cắn nuốt.
Có vài kiến trúc phát ra công kích uy lực cường đại, chốc lát đã hủy diệt một đám kiến cánh lớn.
Sau đó, kiến cánh sẽ lùi lại, một ít quái vật hoang cổ cường đại thân rắn hai cánh sáu càng sẽ bay tới, toàn lực phá hủy kiến trúc và điểm hỏa lực này.
Ngay sau đó, các loại robot chiến đấu sẽ xuất hiện, tiến vào chiến trường đánh nhau với kẻ địch.
Quái vật thái cổ cũng sẽ lập tức xung phong.
Cuộc chiến lập tức tiến vài giai đoạn vật lộn kịch liệt nhất.
Trải qua tranh đoạt một thời gian dài, quái vật thái cổ với số lượng và sức chiến đấu đều chiếm ưu thế sẽ cướp lấy một mảnh đất, tiếp tục tiến về phía trước.
Lặp lại như thế vài lần, mảnh đất quái vật chiếm lĩnh càng ngày càng rộng.
Cố Thanh Sơn đỡ đẫn nhìn những cảnh diễn ra trên chiến trường.
… Cái này cũng gọi là chiến tranh?
Hắn lắc đầu, chuyển tầm mắt qua nhìn lên giao diện chiến thần.
Một hàng chữ đã xuất hiện trên giao diện.
“Hệ thống chiến thần đã tiếp xúc với hệ thống phòng ngự của thế giới này.”
“Đã phát hiện vị trí ẩn giấu trung tâm phòng ngự của thế giới này.”
“Xin hãy tiến về phía đông nam một vạn hai ngàn km, chuẩn bị tiếp quản hệ thống phòng ngự của thế giới này.”
Cố Thanh Sơn xem xong, không nhịn được mà nói: “Ngươi có thể tiếp quản hệ thống phòng ngự của thế giới này?”
Đinh!
Hệ thống chiến thần đáp lại: “Không phải tôi, là anh. Anh là nhân tộc, đương nhiên có quyền hạn tiếp quản hệ thống phòng ngự.”
“À, ta còn tưởng ngươi có quyền lực lớn như vậy cơ.” Cố Thanh Sơn nói.
Hệ thống chiến thần không thèm để ý đến hắn.
Cố Thanh Sơn cẩn thận tính toán thời gian mình ẩn hình, lập tức bay về phía đông nam.
Hệ thống chiến thần đột nhiên lại lên tiếng: “Từ từ.”
“Sao thế?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Thời gian ẩn hình của anh còn dư, xin hãy thu thập một ít hồn lực trước khi tới trung tâm phòng ngự.” Hệ thống chiến thần nói.
Cố Thanh Sơn nói: “Quái vật cấp cao ta có chém cũng không chém được.”
“Gϊếŧ binh lính.” Hệ thống chiến thần nói.
Cố Thanh Sơn do dự một giây, lập tức nói: “Được rồi, ngươi tính thời gian giúp ta, sắp hết thời gian thì gọi ta.”
“Được.” Hệ thống chiến thần đáp.
Cố Thanh Sơn lập tức bay vào giữa chiến trường, giơ đao sương trong tay lên.
Ánh đao chợt lóe.
Một binh lính thái cổ bị chém thành hai nửa.
Giao diện chiến thần lập tức hiện ra một hàng chữ nhỏ.
“Anh gϊếŧ chết thú mũi nhọn thái cổ, đạt được 40000 điểm hồn lực.”
“Hệ thống nhận 39995 điểm hồn lực.”
“Hồn lực còn thừa của anh là: 27/600.”
Cố Thanh Sơn vừa liếc mắt nhìn qua, cầm đao sương gϊếŧ con quái vật tiếp theo.
Cả chiến trường dường như kéo dài mấy ngàn dặm, nơi nào cũng chiến đấu kịch liệt, hơn nữa Cố Thanh Sơn lại ở trong trạng thái ẩn thân, hắn cũng chú ý không tạo ra động tĩnh quá lớn, lúc nào cũng thay đổi vị trí của mình, cho nên chiến đấu của hắn cũng không khiến bộ tộc hoang cổ chú ý.
Hồn lực bắt đầu nhanh chóng tăng lên.
“Hồn lực + 1.”
“Hồn lực + 3.”
“Hồn lực + 5.”
“Hồn lực + 9.”
…
Cố Thanh Sơn một đường thu gặt sinh mệnh quái vật, trong lòng lại tràn ngập nghi hoặc.
… Lần đầu tiên hệ thống chiến thần nhắc hắn phải thu thập hồn lực.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra.
Chẳng lẽ hệ thống chiến thần ứng ra hồn lực thay mình thật sự đã bị thương?
Cố Thanh Sơn nheo mắt lại.
Không đúng.
Lúc trước dưới lòng đất ở thế giới Thần Võ, lúc chỉ mành treo chuông, hệ thống chiến thần từng hỏi hắn có muốn trở về quá khứ để tránh khỏi khốn cảnh sống chết ngay lúc đó không.
Quả thật, hiện tại hệ thống chiến thần đã không thể xuyên qua thời không, nhưng cho dù dưới tình huống như lúc ấy, hệ thống cũng không đề cập tới chuyện hồn lực.
Vì sao hệ thống chiến thần hiện tại lại bắt đầu đòi hồn lực?
Cố Thanh Sơn suy tư, động tác trên tay lại không ngừng.
Hắn lại quơ một đao, gϊếŧ chết một con quái vật hoang cổ trước mặt mình, sau đó đổi sang nơi khác, tiếp tục gϊếŧ quái.
Chăm chú suy nghĩ, tốc độ Cố Thanh Sơn gϊếŧ quái càng lúc càng nhanh.
… Nếu hệ thống cần hồn lực, vậy mặc kệ là nó vì chữa khỏi tổn thương hay là vì việc gì khác, Cố Thanh Sơn đều quyết định hỗ trợ.