Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 912: Thời không tẩm thấu (1)

Tô Tuyết Nhi dùng sức cầm chặt tay Anna, chém đinh chặt sắt nói: "Cô không thể rời khỏi thánh giáo Tử Vong, tôi cũng sẽ không rời khỏi thần điện Mệnh Vận, kế tiếp chúng ta còn phải mượn sức mạnh của thần điện để giúp trở nên càng lớn mạnh hơn, còn phải tìm hiểu tin tức của hình nhân ánh sáng từ bên trong thần điện, tốt nhất có thể tìm được nhược điểm của hình nhân ánh sáng, tranh thủ gϊếŧ chết nó ngay tại thời điểm tiếp theo nó hiện thân."

Tô Tuyết Nhi nhìn về phía Anna: “Chỉ bằng một mình tôi chỉ sợ sẽ rất khó làm được điều này, cô có bằng lòng liên thủ với tôi không?”

Anna lẳng lặng nghe, dần dần rơi vào trầm tư.

Trong ánh mắt hi vọng của Tô Tuyết Nhi, cô chậm rãi gật đầu.

Bên kia.

Cách hai cô gái hơn mười nghìn mét.

Hai đội phi thuyền đã hạ xuống.

Các nhân vật lớn đến từ hai tòa thần điện vội vã thả người từ phi thuyền xuống.

“Người đâu?” Một gã giáo chủ thần điện Tử Vong quát hỏi.

“Ở bên kia, vừa rồi còn đánh nhau rất kịch liệt, bây giờ hình như đang cãi nhau.” Kỵ sĩ đóng giữ ở đây vội vàng chỉ dẫn.

Các nhân vật lớn đều nhìn theo phương hướng được chỉ.

Ngay sau đó, bọn họ đều giật mình.

Chỉ thấy Tô Tuyết Nhi và Anna vai kề vai, còn chăm chú nói chuyện với nhau, chậm rãi từ phương xa đi tới.

Ngay cả bản thân bọn họ còn chưa chú ý tới, tay hai người vẫn còn nắm chặt nhau.

“Hai người nhìn qua rất tốt mà.”

Đại kỵ sĩ thần thánh của Mệnh Vận thần điện lẩm bẩm nói.

Trong phong ấn.

Cát bị quang triều hắc ám che phủ.

Vô số đao phong ám sắc bén nhọn bay xung quanh Cố Thanh Sơn, cơ hồ sẽ lập tức kích phát đòn kết liễu cuối cùng.

Nhưng tất cả chúng nó đều dừng lại xung quanh Cố Thanh Sơn, vẫn chưa đâm vào.

Cố Thanh Sơn vươn tay, nhẹ nhàng bắn hạ một mảng đao phong.

“Thái độ như vậy cũng không thể khiến ta mang ngươi ra ngoài.”

Hắn dùng tiếng hoang cổ nói.

Trong nháy mắt, tất cả quang đao ám sắc đều hóa thành hư vô.

Trên mặt đất dâng lên hắc ám như hải triều.

Một bóng người từ từ đứng lên trong bóng đêm, cả người phát ra quang huy rực rỡ.

Cố Thanh Sơn đánh giá bóng người kia, trên mặt lộ ra vẻ bất ngờ.

Bởi vì thân ảnh kia chính là hình nhân ánh sáng.

Hoàn toàn giống nhau như đúc, không khác chút nào.

Hình nhân ánh sáng dùng tiếng hoang cổ thấp giọng nói: “Ngươi có thể cảm nhận được không Cố Thanh Sơn, cái chết đang tới gần ngươi.”

Cố Thanh Sơn nói: “Đúng vậy.”

“Ngươi dám đối nghịch với thần linh, kết cục duy nhất chính là chết.” Hình nhân ánh sáng nói.

Cố Thanh Sơn bình tĩnh đáp: “Ngươi không phải nó.”

“Vì sao?” Hình nhân ánh sáng hỏi.

“Bởi vì nó sẽ không nhốt bản thân lại ở chỗ này, nhốt trước mặt ngươi.” Cố Thanh Sơn nói.

Hình nhân ánh sáng trầm mặc một lát.

Gã giống như nước thép bị hòa tan, cả thân hình đổ sụp xuống quang triều hắc ám.

Ngay sau đó, lại có một thân ảnh đứng lên từ bên trong ánh sáng đen.

Cố Thanh Sơn.

Một Cố Thanh Sơn khác.

Cố Thanh Sơn này nhắm mắt lại, dường như đang lẳng lặng thể ngộ điều gì.

Gã buông nhẹ giọng, chậm rãi thì thầm: “Bề ngoài bình tĩnh lãnh đạm như thế lại tràn ngập phẫn nộ và ưu thương khó có thể tưởng tượng được.”

“Ngươi có thể đọc được cảm xúc của ta?” Cố Thanh Sơn hỏi.

Cố Thanh Sơn kia mở mắt ra, nhìn thẳng vào hắn nói: “Bởi vì không thể ngăn cản được mưu đồ của thần linh mà cảm thấy phẫn nộ, bởi vì việc rời đi của thiên sứ Đoạn Tội mà ưu thương, ngươi vội vàng muốn trở nên mạnh mẽ, ngươi muốn gϊếŧ thần linh.”

Hắn hài lòng nói: “Tốt lắm, tốt lắm, ta tán thành quyết định của ngươi, cùng một nửa cảm xúc trong người ngươi.”

“Một nửa cảm xúc nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.

“Nửa trước.” Tồn tại kia đáp.

Cố Thanh Sơn nghĩ nghĩ, nói: “Nghe nói Tiểu Tịch là người duy nhất không sợ sự tồn tại của ngươi, cho nên ngươi không đồng ý để cô ấy ở lại.”

“Đương nhiên cô ấy khiến ta không làm gì được.”

Cố Thanh Sơn trầm tư nói: “Ngươi có thể nắm giữ cảm xúc của ta, cảm nhận được ý đồ mạnh nhất trong lòng ta, do đó biến thành tồn tại giống ta như đúc.”

Tồn tại kia lên tiếng cười điên cuồng: “Ha ha ha ha ha ha, nếu thật sự đơn giản như vậy, sao thần linh lại e ngại ta, phong ấn ta.”

“Vậy thì vì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.

Tồn tại kia nhìn hắn, cười nói: “Năng lực của ta cho đến giờ không sợ bị ai biết, bởi vì biết cũng không có ích gì.”

“Tất cả chúng sinh, chỉ cần có du͙© vọиɠ mãnh liệt, ta có thể theo du͙© vọиɠ tiến vào thân thể của kẻ đó, phong ấn linh hồn, thao tác thân thể hắn.”

“Thần linh thì sao?”

“Thần linh cũng không ngoại lệ.”

Cố Thanh Sơn nhanh chóng nói: “Thì ra là thế, chúng sinh đều có chấp niệm và du͙© vọиɠ, nhưng Tiểu Tịch hồn nhiên từ nhỏ, trong lòng cũng không có chấp niệm và du͙© vọиɠ, cho nên ngươi không đối phó được cô ấy.”

Cố Thanh Sơn tiếp tục nói: “Nếu nói như vậy, năng lực của ngươi vô cùng lợi hại, cho nên dưới tình huống một chọt một ngươi là vô địch, nhưng nếu kẻ địch quá nhiều ngươi cũng không có cách nào đối phó. Đây là nguyên nhân ngươi không bảo vệ mê cung.”

Cuối cùng hắn xác nhận: “Căn cứ vào suy đoán như vậy, điều này không thể giải thích được sự sợ hãi của thần linh đối với ngươi, ngươi bị phong ấn nhất định có lý do gì khác.”

Cố Thanh Sơn kia trừng hắn, ước chừng một lúc mới nhập vào triều hắc ám.

Một hình nhân ánh sáng toàn thân tỏa ra hào quang hắc ám xuất hiện.

Hình nhân bóng tối lấy giọng nói thâm trầm mà êm tai nói.

“Cố Thanh Sơn, ta biết vừa rồi bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.”

“Ta cũng hiểu được sát ý của ngươi đối với chư thần giống hệt như ta.”

“Về chuyện phong ấn, ta cần nhìn thấy thành ý của ngươi, nếu không chúng ta ở trong này tán gẫu thì nhiều, cuối cùng ta lại không có cách nào đi ra ngoài, vậy tất cả đúng là uổng công.”

Cố Thanh Sơn còn chăm chú nghe hết.

Hắn không nói gì, chỉ là bắt lấy một thanh trường kiếm từ trong hư không.

Trường kiếm sáng như nước mùa thu.

Hình nhân bóng tối nhìn chăm chú vào trường kiếm, ngạc nhiên nói: “Đây là kiếm của Lục Đạo, vậy mà thật sự được hoàn thành.”

Cố Thanh Sơn cầm trường kiếm, nhảy lên cao, nhẹ nhàng điểm giữa hư không.

Kim quang lóe lên.

Vô số thần quang uy nguyên tầng tầng lớp lớp vờn quanh không ngừng, chỉ một thoáng đã được kích hoạt.

Thần văn phong ấn đó hiện ra một lát, phát hiện phía sau không có công kích, lúc này mới từ từ tiêu tan.

Lấy kiếm khẽ điểm, có thể dẫn động vách tường thần uy chủ động phòng ngự, có thể thấy được uy lực của kiếm này.

Hoặc là nói, thanh kiếm này chuyên dùng phá tất cả mọi pháp tắc, cho nên vách tường thần uy mới có thể xuất hiện phản ứng mãnh liệt như vậy.

“Đây là thành ý của ta.” Cố Thanh Sơn nói.

Hắn buông kiếm ra, mặc cho trường kiếm lơ lửng bất động ở bên cạnh.

Hình nhân bóng tối trầm mặc một lát.

“Bao nhiêu năm rồi, kể từ khi bị phong ấn tại đây, cuối cùng ta cũng có thể đi ra ngoài.” Gã thấp giọng lẩm bẩm.

“Bây giờ cũng không phải thời cơ tốt để ra ngoài.” Cố Thanh Sơn nói.

Hình nhân bóng tối lập tức ngẩng đầu, lạnh lùng hỏi: “Vì sao?”

Cố Thanh Sơn chỉ lêи đỉиɦ đầu, nói: “Không phải quá rõ ràng rồi à? Có thể nó vẫn còn ở thế giới bên ngoài, âm thầm quan sát nơi đây.”

Hình nhân bóng tối lập tức ngậm miệng lại.

Đúng vậy, cái tên thay thế thần linh kia.

Nó cũng không phải kẻ bình thường.

Lợi dụng ba thần khí hoang cổ, nó lúc nào cũng có thể phong ấn mình lại.

Cố Thanh Sơn lại nói: “Một khi nó phát hiện chúng ta ra ngoài, nó sẽ gϊếŧ ta trước, như vậy khi nó phong ấn ngươi lại, ngươi cũng không còn cách nào ra ngoài nữa.”

Hình nhân bóng tối nôn nóng qua lại đi lại.

Cố Thanh Sơn nhìn gã đi một hồi mới nói: “Ngươi phải giúp ta, ta tuyệt đối không thể bị nó gϊếŧ chết, nếu không tất cả xong luôn.”

Hình nhân bóng tối đột ngột dừng lại: “Ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?”

“Đầu tiên phải biết rõ hai chuyện.” Cố Thanh Sơn nói: “Thứ nhất, hình nhân ánh sáng kia cũng không phải bảy ma thần, cũng không đại biểu cho ý chí của bọn họ, đúng không?”

Hình nhân bóng tối hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy thế nào là thần?”

“Một loại tồn tại, sức mạnh đã cường đại tới mức người phàm không thể lý giải được.” Cố Thanh Sơn nói.

Hình nhân bóng tối nói: “Không khác biệt lắm, dựa theo sự phân chia của chúng ta, tồn tại cường đại có thể sáng tạo ra chúng sinh và thế giới, đó là thần linh.”

“Như vậy thân phận của hình nhân ánh sáng là?”