Ở bên cạnh hắn ta, nữ hoàng Hạt Ma và con trai của bà ta không biết từ đâu cũng xuất hiện.
Nhìn tất cả bọn họ đều không việc gì.
Hình nhân ánh sáng hình như rất hài lòng, tiếp tục nói với Cố Thanh Sơn: “Cậu hoàn toàn không cần xuyên thời không, trên thực tế, cậu có thể tìm được hai món thần khí, đã thể hiện rất xuất sắc rồi.”
Sau đó, nó nói ra một lời khiến cho Cố Thanh Sơn khắc cốt ghi tâm.
“Điều đáng khen ngợi hơn là, cậu đã tìm được cô ta.”
Cô ta?
Cố Thanh Sơn ngây người.
Hình nhân ánh sáng niệm một câu thần chú ngắn gọn.
Nếu như Cố Thanh Sơn không nghe lầm, đây là câu thần chú được đọc bằng ngôn ngữ hoang cổ.
“Bắt lấy.”
Cùng với giọng nói của Hình nhân ánh sáng, vương miện xương cốt rơi lên trên đầu Tiểu Tịch.
Thanh xương dài kia vỡ vụn ra, hóa thành các mảnh giáp nhợt nhạt và có tạo hình tao nhã, vũ trang hoàn toàn cho Tiểu Tịch.
Cuối cùng, đôi mắt đen nhánh kia chui vào trong mắt của Tiểu Tịch.
Trong toàn bộ quá trình, Cố Thanh Sơn và Tiểu Tịch đều không có cách nào để động đậy.
Ầm!
Sóng khí vô tận từ trên người Tiểu Tịch cuốn sạch bốn phương.
Tiểu Tịch vội vàng nhìn về phía Cố Thanh Sơn, luống cuống nói: “Thanh Sơn...”
Đó là ánh nhìn cuối cùng.
Trong nháy mắt tiếp theo, Tiểu Tịch gục đầu xuống, cả người rơi vào trạng thái hôn mê.
Hình nhân ánh sáng cắt hư không ra, Tiểu Tịch rơi vào trong đó.
Tiểu Tịch biến mất khỏi thế giới này.
Cố Thanh Sơn ngây người.
Hình nhân ánh sáng không nhìn hắn nữa, chầm chậm bay lên trời cao.
Hai cánh sau lưng nó đột nhiên vỗ đập.
Trong chốc lát, hai trăm triệu thế giới đã hoàn toàn cảm nhận được thần uy của nó.
Trong vô số thế giới, mọi người rối rít quỳ rạp xuống dưới đất, cầu nguyện thành kính với các vị thần sáng thế.
Trong mỗi thế giới, Hình nhân ánh sáng cùng với hình ảnh của mê cung xuất hiện trước mặt tất cả các chúng sinh.
Hai trăm triệu tầng thế giới cùng quan sát tất cả mọi thứ xảy ra ở trong mê cung.
Hình nhân ánh sáng dùng giọng nói uy nghiêm oai phong nói: “Thế giới thập phương, tất cả chúng sinh cần ghi nhớ, chuyện ngày hôm nay, cũng giống như lời giải thích chân lý của thần linh với các ngươi.”
Tất cả mọi người quỳ gối trên mặt đất, đồng thanh đọc tên vị thần mà mình tin tưởng và ngưỡng mộ, lớn tiếng đồng ý.
Hình nhân ánh sáng nhìn về phía ông lão đã tìm được vương miện xương cốt, dịu dàng hỏi: “Ngươi giúp thần linh hoàn thành phong ấn đối với tà ác, bây giờ ta đích thân hỏi ngươi, ngươi có nguyện vọng gì?”
Ông lão kích động đến nỗi chảy nước mắt khóc thống thiết, lớn tiếng nói: “Thưa thần, ta muốn trở thành Bán Thần!”
“Ngươi khẳng định chứ?”
“Đúng vậy.”
“Quỳ xuống đi, ngươi là tín đồ ngoan đạo của thần Thời Không, xứng đáng nhận được toàn bộ ánh sáng của cây thần Thời Không.”
Ông lão không chút do dự quỳ lên mặt đất.
Hình nhân ánh sáng bay tới, chạm nhẹ vào giữa lông mày của ông lão.
Giữa lông mày của ông lão lập tức phát ra ánh sáng xanh thẳm rực rỡ và trong suốt.
Ánh sáng rực rỡ này tuôn ra, từ từ bao lấy toàn thân ông lão, tạo thành một vòng tròn ánh sáng màu xanh da trời trong suốt như lưu ly.
Hình nhân ánh sáng đè tay lên vòng tròn ánh sáng màu xanh da trời đó, hỏi: “Tôi tớ của thần điện Thời Không có ở đó chứ?”
Trong một tỷ thế giới, trong thần điện Thời Không của thế giới Thâm Hải Tinh Luân, giáo hoàng cùng với tám gã chủ giáo đều quỳ rạp ở dưới đất, lên tiếng trả lời: “Hỡi bảy vị thần linh, đầy tớ của thần chủ Thời Không cung kính chờ đợi ngài sai phái.”
Hình nhân ánh sáng đẩy vòng tròn ánh sáng màu xanh da trời, cách vô số thế giới, vòng ánh sáng màu xanh da trời rơi thẳng vào trong thần điện Thời Không.
Hình nhân ánh sáng nói: “Ta ra lệnh cho các ngươi thẩm định lựa chọn tín đồ thuần khiết, quay quanh thánh đồ đang ngủ say này, bảy ngày ngâm đọc thần điển Thời Không bên tai không dứt, cho đến khi thánh đồ hóa thành Bán Thần, hoàn toàn tỉnh lại.”
“Tuân theo thần chỉ.”
Giáo hoàng cùng tám vị chủ giáo, và toàn bộ thần điện, thậm chí cả tín đồ của tất cả thần Thời Không trong hai trăm triệu thế giới cùng đáp lại.
Hình nhân ánh sáng làm xong chuyện này, bay trở về trước mặt của Cố Thanh Sơn.
Nó áp đảo cả bầu trời cao, lần nữa phát ra lời tuyên bố với một tỷ thế giới: “Ở trước mặt ta, là tôi tớ ngoan đạo hơn, có công lao sâu rộng hơn của thần.”
“Cậu ta đã giúp thần linh lấy được hai món thần khí, phong ấn được sự tà ác.”
“Cậu ta trợ giúp thần linh phong ấn một con quái vật vô cùng cường đại.”
“Lòng nhân từ và ân điển của thần được dành riêng cho tôi tớ trung thành và xuất sắc này.”
“Mặc dù cậu ta chưa gia nhập bất cứ thần điện nào, nhưng lúc này ta đặc biệt cho phép cậu ta được đốt bất kỳ một cây thần nào đó.”
“Đến đây, ở trước mặt tất cả chúng sinh, hãy nói ra lựa chọn của cậu.”
Hình nhân ánh sáng nhìn về phía Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn cũng nhìn về phía Hình nhân ánh sáng.
Trong một tỷ thế giới, trước mặt vô số chúng sinh, lúc này, Cố Thanh Sơn sắp sửa đưa ra lựa chọn đốt cây thần tính.
Cố Thanh Sơn suy nghĩ, trên mặt lộ ra nụ cười nhạt.
“Thần linh, lời hứa của ngài có thật hay không vậy?” Hắn hỏi.
“Lời của thần chân thật không giả dối.” Hình nhân ánh sáng nói.
Cố Thanh Sơn gật đầu, ca ngợi nói: “Hỡi thần linh vĩ đại và toàn năng, ta chẳng hề muốn trở thành Bán Thần, ta chỉ có một ý nguyện nhỏ nhoi mà thôi.”
“Cậu không muốn trở thành Bán Thần?”
“Không muốn.”
“Vậy thì, hãy nói ra nguyện vọng của cậu đi.” Hình nhân ánh sáng nói.
“Cô gái vừa rồi, ừm, chính là người mà ngài đã bắt đi, ta muốn cô ấy quay lại.” Cố Thanh Sơn nói.
Hình nhân ánh sáng đáp: “Phàm nhân đáng thương, cậu đã bị ý niệm che mất đôi mắt, cho nên mới đuổi theo những thứ sai trái, ta phải nhắc nhở cậu, đây là một dấu hiệu nguy hiểm.”
Cố Thanh Sơn nói: “Cô ấy là một sinh mệnh vô tội, mà thần linh rất từ bi với chúng sinh, ta không tin thần linh sẽ từ chối ta việc giữ lại một sinh mạng.”
Hình nhân ánh sáng nói: “Phàm nhân kia, cô ta chỉ là một vũ khí được chế tạo ra cho chiến tranh, hiện tại mọi thứ đã kết thúc rồi.”
“Phàm nhân, cậu cần phải ghi nhớ, hôm nay là thời khắc vinh quang nhất của cậu, cậu hoàn toàn không cần xoắn xuýt với chuyện nhỏ như vậy.”
Cố Thanh Sơn thấp giọng nói: “Không, đây không phải chuyện nhỏ, cô ấy là một con người, là một cô gái ngây thơ, thần linh, ta nguyện ý dùng tất cả vinh quang ta đoạt được để đổi lấy cô ấy.”
Hình nhân ánh sáng nói: “Cậu có biết mình sắp bỏ lỡ điều gì không? Nếu như cậu mong muốn trở thành Bán Thần, cậu có thể tùy ý lựa chọn một trong bảy tòa thần điện, từ nay về sau cậu có thể trở thành sứ giả của thần linh, dưới sự chúc phúc của bảy vị thần linh, đi trên con đường vĩ đại trở thành Chân Thần.”
“Phàm nhân, một khi cậu trở thành chân thần, sức mạnh của cậu sẽ khiến cho trời đất phải âm u biến sắc, dù ở nơi nào, chúng sinh cũng phải quỳ rạp dưới chân của cậu.”
“Do đó hãy vứt bỏ ý niệm nhất thời trong lòng cậu đi, đến trước mặt ta và quỳ xuống, ta sẽ ban thưởng cho cậu sức mạnh tối cao.”
Cố Thanh Sơn thờ dài một tiếng, nhẹ giọng nói: “Sức mạnh có cường đại đến đâu, cũng chỉ là phương tiện mà thôi, sở dĩ chúng sinh khát vọng sức mạnh của Bán Thần và thần linh, kỳ thật không phải vì bản thân của sức mạnh.”
“Nực cười, vậy cậu cho rằng chúng sinh cần sức mạnh cho điều gì?” Hình nhân ánh sáng hỏi.
Cố Thanh Sơn nhắm mắt lại.
Từng hình ảnh ở bên Tiểu Tịch lóe lên trước mắt.
“Cái kia... ăn cướp.” Cô rụt rè nói.
“Anh muốn gϊếŧ tôi sao?” Cô vừa khóc vừa nói.
“Một khi dùng phương pháp kia, tôi sẽ phải hao tổn tâm huyết chăm sóc anh.” Cô khổ não nói.
“Thật tốt quá, cuối cùng tôi cũng có đồng bạn rồi.” Cô vui vẻ nói.
“Trước đây không có bạn, cho nên tôi cũng là lần đầu tiên dùng tấm thẻ này.” Cô vuốt nhẹ thẻ bài, nói.
“Trong cuộc đời của tôi chỉ có hai chuyện, chiến đấu và ngủ.” Cô cô đơn nói.
“Tôi thích hoa, cũng thích du lịch giữa các thế giới.” Cô tràn đầy khát khao nói.
“Báo thù? Báo thù có nghĩa là gì?” Cô mù tịt hỏi.
“Tôi... không biết nên miêu tả cảm giác này như thế nào.” Cô cầm chặt cái bát, lau khóe mắt nói.
“Tôi chỉ muốn anh trở thành Bán Thần.” Cô dịu dàng nói.
Đúng vậy.
Cô ấy chỉ muốn giúp mình trở thành Bán Thần.
Nguyện vọng của cô ấy chỉ như vậy mà thôi.
Cố Thanh Sơn đột nhiên mở mắt ra, lớn tiếng gào lên: “Nguyện vọng duy nhất của tôi chính là để cô ấy được sống.”
“Tôi muốn cô ấy được sống thật sự một lần!”