Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 896: Ma vương thực thần (2)

Một hàng chữ bùng cháy trên trang giấy.

"Thông báo cuối cùng."

"Hội Liên Hiệp Chín Trăm Triệu Tầng Thế Giới đã bị tiêu diệt."

"Hàng tỉ thế giới từ nay về sau sẽ rơi vào bóng tối."

"Quái vật kia đang tranh đoạt quyền lực hủy diệt với Trật Tự Ma Vương."

"Bất kể ai thắng ai thua giữa hai kẻ đó, con người ngoại trừ làm nô dịch thì cũng chỉ còn một đường chết."

"Xin chú ý, đây là tin tức cuối cùng của Hiệp Hội Thủ Hộ Giả Tháp Cao trước khi nó sụp đổ."

"Tất cả đều đã kết thúc."

"Vĩnh biệt, bạn hiền."

Nhân lúc Cố Thanh Sơn không để ý đến tờ báo, hàng chữ đã cháy lan ra toàn bộ trang giấy màu đen.

Ngọn lửa đã cắn nuốt chính tờ báo.

Trong ánh lửa rực rỡ đó, tất cả huy hoàng của Hiệp hội người bảo vệ tháp cao cũng đều hóa thành tro bụi, từ nay về sau sẽ hoàn toàn biến mất trong chín triệu tầng thế giới.

Hội Liên Hiệp Chín Trăm Triệu Tầng Thế Giới đã bị hủy diệt.

Một thời đại kết thúc.

Bức màn tận thế cũng đang từ từ được kéo ra.

Hiện tại chỉ còn có Khu Tranh Bá dựa vào sức mạnh của Chúng Thần mà tạm thời may mắn tồn tại.

Nhưng không ai biết được, may mắn này có thể kéo dài được bao lâu.

Cố Thanh Sơn thở dài, nắm chặt hai tay vẽ ra một pháp quyết.

"Tôi một việc muốn thỉnh giáo cô."

Hắn quay lại nói với Tiểu Tịch.

Một dải ánh sáng xuất hiện từ bàn tay hắn, từ hư không xuất hiện một khuôn mặt vô cùng khủng bố.

Khuôn mặt người này hoàn toàn được hình thành từ ánh sáng, một nửa là nam, một nửa là nữ, ánh mắt bọn họ điên cuồng như bệnh nhân tâm thần, cả nam lẫn nữ đều hiện ra vẻ mặt khổng khổ, miệng há hốc ra giống như đang phát ra từng tiếng rêи ɾỉ.

Đúng vậy, đó chính là vật tồn tại trong học viện Thần.

—— một con quái vật quỷ dị không ai có thể địch nổi!

"Cô có biết vật này không?" Cố Thanh Sơn hỏi.

Tiểu Tịch nhìn chăm chú vào quái vật, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.

Cô nói với giọng điệu chậm rãi mà lạnh lùng: "Nó có rất nhiều tên, Kẻ Săn Mồi, Kẻ Địch Của Thần Linh, Ma Vương Thực Thần, Chung Mạt Giả Thời Thượng Cổ."

Cố Thanh Sơn chấn động, nói: "Cô biết nó?"

"Đúng vậy, " Tiểu Tịch gật đầu nói: "Loài vật này đến từ thời thượng cổ—— đó là thời đại trước cả lúc thần linh được sinh ra."

"Loài vật này đã từng kết thúc thời đại thượng cổ, sau khi thần linh được sinh ra, tuy rằng các vị Chân thần đều có được sức mạnh vô cùng cường đại, vậy mà củng chỉ có thể rơi vào cảnh làm đồ ăn cho nó."

"Thần linh sở dĩ không ngừng sáng tạo vạn vật chúng sinh, thậm chí phá bỏ hết tất cả cấm kỵ cũng muốn tìm kiếm sức mạnh so với bọn họ còn mạnh hơn rất nhiều lần trong đó lí do quan trọng nhất chính là nỗi sợ hãi đối với vật này."

Cố Thanh Sơn tiếp tục hỏi: "Nhóm thần linh đã từng đánh bại nó lần nào chưa?"

Tiểu Tịch nói: "Thần linh và loài vật này đã từng quyết chiến chiến một lần—— lúc ấy tôi cũng ở đó."

"Cô từng đánh nhau với nó?"

"Không chỉ có tôi, thần linh sáng tạo ra toàn bộ sức mạnh khổng lồ đều tham gia trận quyết chiến, có vài người còn mạnh hơn tôi rất nhiều lần."

"Mọi người thắng?"

"Đúng vậy, nhưng thắng rất thảm, hầu hết thần linh đều ngã xuống, rất nhiều người mạnh mẽ đến mức ngay cả tôi cũng không thể tưởng tượng được sự tồn tại đó cũng đều chết trong trận chiến kia."

"Vậy còn quái vật?"

"Chúng tôi không thể hủy diệt nó, chỉ có thể phong ấn nó—— tuy rằng chỉ có thể như vậy nhưng nhóm thần linh cũng đã tạm thời an toàn."

Cố Thanh Sơn yên lặng gật đầu.

Tiểu Tịch hiếu kỳ nói: "Sao anh lại biết được nó?"

Cố Thanh Sơn nói: "Nó lại xuất hiện."

Tiểu Tịch không nói gì.

Cố Thanh Sơn lần đầu tiên nhìn thấy cô lộ ra vẻ mặt lo lắng và sợ hãi như vậy.

"Hiện tại nhóm thần linh không ở đây, cho nên nó thật sự không thể đánh bại sao?" Cố Thanh Sơn hỏi dò.

"Không, " Tiểu Tịch lắc đầu nói, "Thần linh mới sẽ không để cho tình huống kinh khủng đó tái hiện một lần nữa."

"Sau khi phong ấn quái vật kia, bọn họ đã dốc lòng nghiên cứu một thời gian dài, cuối cùng cũng tìm được phương pháp đối phó với quái vật nọ."

Ánh mắt Cố Thanh Sơn sáng lên, hỏi: "Phương pháp gì?"

"Đây là một bí mật, một bí mật của thần." Tiểu Tịch nhìn hắn, vừa lắc đầu vừa nói.

Cố Thanh Sơn nghiêm mặt nói: "Nghe lời tôi, Tiểu Tịch, cô hãy nói cho tôi biết, nếu không sẽ ngày càng có nhiều người bị quái vật này gϊếŧ chết, toàn bộ thế giới đều sẽ bị hủy diệt."

"Không phải tôi không muốn nói cho anh, mà là lúc đó nhóm thần linh đã chiến thắng quái vật nọ, loại binh khí mạnh mẽ chỉ tồn tại vì chiến tranh như tôi, bọn họ cũng dần đề phòng tôi, cho nên tôi cũng không biết bí mật đó là gì." Tiểu Tịch nói.

"Chẳng lẽ một chút dấu vết cũng không có?" Cố Thanh Sơn không cam lòng hỏi.

"Đương nhiên là có, tôi biết thần linh đã giấu bí mật ở nơi nào." Tiểu Tịch nói.

"Ở đâu?"

"Đó là một con số rất đặc biệt, ở trong ngôn ngữ của thần nó đại diện cho tử vong vô tận—— chín trăm bốn mươi bốn, đúng vậy, đồng tiền thứ chín trăm bốn mươi bốn."

"Tiền? Thần linh giấu bí mật ở trong tiền?" Cố Thanh Sơn không thể tin mà hỏi.

Giờ khắc này, hắn bỗng nhớ tới đồng xu một trăm lẻ chín trong tay hắn.

Đồng tiền này có thể mở được tủ lạnh.

Vậy nói cách khác ——

Rất nhiều đồng tiền khác đều có những tác dụng riêng biệt?

Tiểu Tịch nói: "Đúng, đồng tiền thứ chín trăm trở lên không đại biểu cho giá trị tiền tài đơn thuần, cũng không lưu thông, những đồng tiền này là do chúng thần dùng nguyên liệu vĩnh cửu mà đúc thành, cất giấu bí mật và những gì bọn họ không muốn nói ra."

Cố Thanh Sơn rũ mắt suy nghĩ một lát, trầm ngâm nói: "Những đồng tiền này không giống với những đồng dưới chín trăm, cũng là để phân chia cấp độ quan trọng của bí mật trong đó ư?"

"Không, anh không thể dùng thước đo giá trị để so sánh mức độ quan trong của sự thật và bí mật, trên chín trăm đồng, mỗi một con số đều có một ý nghĩa riêng biệt, cũng không thể so ra cái nào quan trọng hơn cái nào."

Tiểu Tịch dường như nhớ ra điều gì, giọng nói bỗng trở nên mờ mịt:

"Những đồng tiền có số trên chín trăm đều ngang hàng với nhau, chỉ có...... ba đồng tiền cuối cùng kia chỉ có một đồng duy nhất......"

Cố Thanh Sơn vẫn chưa nhận ra giọng nói khác thường của Tiểu Tịch.

Đầu hắn hiện tại chỉ toàn là nghĩ cách để đánh bại con quái vật kia.

Chỉ đúng một đồng—— số lượng càng ít, chứng tỏ bí mật trong đó vô cùng quý giá, đối với Cố Thanh Sơn mà nói, đây là chuyện rất dễ hiểu.

"Đồng tiền số chín trăm bốn mươi bốn......" Cố Thanh Sơn thì thầm, "Được rồi, tôi đã nhớ kỹ, tôi sẽ đi tìm những đồng tiền này."

Hắn đứng lên nói: "Về phần hiện tại, chúng ta hãy đi tìm ba thần khí đó để nhanh chóng rời khỏi thế giới này."

Tiểu Tịch cũng đứng lên nói: "Chúng ta đến nhà sách sao?"

"Không, chúng ta đến sa mạc." Cố Thanh Sơn nói.

Tiểu Tịch khó hiểu nói: "Nhưng mà chúng ta vẫn chưa giải ra hai mươi mốt đầu thơ tiên tri, cũng cũng không biết vị trí của mê cung kia."

Cố Thanh Sơn nói: "Cứ đi theo tôi."

"Anh có cách gì sao?" Tiểu Tịch hỏi.

"Ừm." Cố Thanh Sơn nói.

"Anh có thể bỏ qua lời tiên tri của thần linh mà tìm thần khí?" Tiểu Tịch nhịn không được lại hỏi.

"Ừm." Cố Thanh Sơn tiếp tục nói.

"Tôi không tin, rốt cuộc là phương pháp gì, anh có thể nói cho tôi biết được không?" Tiểu Tịch tiếp tục hỏi.

"Ừm, hẳn là phương pháp mà Ma vương thực thần đã sử dụng lúc săn thần linh."

Cố Thanh Sơn nói.

Trên giao diện Chiến thần, hắn vừa trả mấy nghìn điểm hồn lực.

Kỹ năng hệ thần bí đến từ học viện Thần, khởi động Truy tìm Thần tích.

Nhìn lại thời gian chảy tựa sông dài.

Vài thế giới nhỏ bé thoáng lướt qua giống như những đốm lửa mong manh nhảy nhót bên ngoài ngọn lửa cháy sáng hừng hực.

Những tổ chức hùng mạnh trong chín trăm triệu tầng thế giới, thậm chí nhóm cường giả cấp bá chủ cũng không hề để mắt đến một nơi như thế này.

—— cho nên Trật Tự Ma Vương ở nơi này chưa từng gặp phải sức mạnh ghê gớm nào ngăn cản.

Nó thường xuyên dựa vào những thế giới nhỏ bé mong manh này mà thu được nô ɭệ, hồn lực, căn nguyên thế giới và tất cả những gì nó cần.

Nhưng hiện tại tình hình đã thay đổi.

Đã xảy ra một chuyện khiến con người không thể tưởng tượng nổi, cắt đứt con đường gặm nhấm các thế giới Rời Rạc của Trật Tự Ma Vương.