Hình người bằng ánh sáng này đưa một cánh tay ra chỉ vào trời cao.
“Nó đang làm gì vậy? Không phải sắp nói ra lời tiên đoán sao?” Anna nhanh chóng hỏi.
Tô Khả Nhi cũng đáp nhanh: “Em cũng không biết tại sao lại như vậy nữa, có lẽ là bởi vì tai nạn giáng lâm, các thần linh phải kích phát trước một loại thủ đoạn nào đó?”
Sau một khắc, hai người cùng sợ hãi biến sắc.
Hình người ánh sáng kia lại một lần nữa mở miệng nói.
“Nhất định phải giải quyết tai nạn lần này, nếu không cuối cùng cả chín trăm triệu tầng thế giới cũng không cách nào ngăn cản được.”
“Dựa theo những bố trí trước kia, chuẩn bị triệu hoán bảy thần trở về.”
Trên tay hình người ánh sáng, một ánh sáng mãnh liệt chói mắt hơn xuyên qua hư không đen tối bắn về phương xa vô tận.
Chùm ánh sáng tràn đầy thánh khiết, uy nghiêm, trang trọng, yên tĩnh, dù Anna và Tô Khả Nhi đã trải qua nhiều chuyện nhưng gần như không kìm được phải quỳ trước chùm sáng này.
Anna ngừng thở, thấp giọng nói: “Em đã đoán đúng, đúng là thần linh đã dự đoán sắp xếp trước vài thủ đoạn rồi.”
Tô Khả Nhi thì ngơ ngác nói: “Nhưng em không biết bảy thần lại muốn trở về!”
“Đây không phải chuyện tốt sao? Thần linh vừa vặn có thể dẫn dắt chúng sinh, đối kháng tai nạn.” Anna nghi ngờ nói.
“Không, trong ghi chép của chúng em...” Tô Khả Nhi bất giác nói tiếp một câu thì đột nhiên phát hiện mình nói nhiều rồi.
Cô bé lập tức ngậm miệng lại.
“Trở... Về... Đi.”
Hình người ánh sáng phát ra một tiếng thở dài rất lớn.
Ánh sáng chói mắt đâm vào hư không vô tận, kéo dài trong mấy chục hơi thở.
Ngoại trừ cột sáng tráng lệ này thì không hề có gì phát sinh.
Không có thần linh đến đây.
Một lát sau, hình người ánh sáng để tay xuống.
Cột ánh sáng thông thiên kia lập tức tiêu tan không còn nữa.
Chẳng biết tại sao, hình người ánh sáng lộ ra vẻ rất cô đơn.
Nó đáp xuống, nhẹ nhàng trôi đến trước mặt Anna và Tô Khả Nhi.
Dường như nó đang đánh giá hai cô gái.
Hai cô gái không hẹn mà cùng thi lễ một cái.
Tô Khả Nhi làm Vận Mệnh thần lễ, Anna dựa theo giáo nghĩa, hành Tử Vong thánh lễ.
Đây là lễ mà tín đồ nên làm khi đối mặt thần linh.
Hình người ánh sáng khẽ gật đầu.
“Thời gian trôi qua quá lâu, người có thể đứng trước mặt ta chỉ còn lại có tín đồ Vận Mệnh và Tử Vong?”
Nó khoát tay, hai đoàn sương mù xám xịt bay về phía Anna và Tô Khả Nhi.
“Các ngươi đã thử hoán tỉnh thần linh và mở ra thời đại cuối cùng của chúng sinh, vì thế bảy vị thần linh ban xuống một món quà, tặng cho ngươi phần lễ gọi thần.” Hình người ánh sáng nói.
Hai đoàn sương mù lập tức hóa thành hai quyển sách.
Một quyển sách có bìa màu trắng, một quyển sách có bìa màu đen.
Quyển sách bìa trắng bay đến trước mặt Tô Khả Nhi, rơi vào trong tay cô bé.
Quyển sách bìa màu đen thì rơi vào trong tay Anna.
Hình người ánh sáng nói: “Đây là Sách Vận mệnh và Sách Tử vong, hy vọng các ngươi tôn kính nó, bảo vệ nó giống như vị thần mà các ngươi phụng dưỡng, từ đó học tập tri thức của thần linh.”
Tô Khả Nhi mím chặt môi, một lần nữa thi lễ, không nói gì.
Anna không kìm được hỏi: “Bảy vị thần linh đâu? Tại sao không xuất hiện?”
Tô Khả Nhi kéo cô một cái.
Nói nhỏ: “Nó là quy tắc hiện hình, ngưng tụ qua thần lực, chưa chắc sẽ trả lời chị đâu.”
Hình người ánh sáng đang nói chuyện quả nhiên ngừng một chút.
Ngay sau đó nó dùng ngữ điệu bi thương chưa từng có nói: “Bảy vị thần linh không cảm giác được triệu hoán lần này.”
“Rõ ràng, bảy vị thần linh đã chết.”
“Vào thời điểm vinh quang chúng thần ảm đạm nhất, tà ác sắp bắt đầu phản công quy mô lớn.”
“Giờ, ta chuẩn bị mở cái van cuối cùng, đây chính là cuộc chiến báo thù bảy vị thần linh chuẩn bị cho bản thân sau khi chết.”
Hình người ánh sáng nói xong một lần nữa vọt lên không trung.
Nó đưa tay về phía hư không.
Một biển ánh sáng mênh mông bạo phát từ trên cơ thể hình người ánh sáng.
Trong lúc nhất thời, hai trăm triệu tầng thế giới cũng cảm ứng được cỗ thần tính kia trên người nó.
Hình tượng của Hình người ánh sáng xuất hiện trên mỗi thế giới, trên bầu trời trước mặt mỗi sinh linh.
Xuyên qua hai trăm triệu tầng thế giới đồng thời xuất hiện trước mặt hàng tỷ chúng sinh, đây đã gần như là sức mạnh của thần.
Không cần nhắc đến bảy loại thần lực không ngừng biến hóa trên người Hình người ánh sáng.
Trong vô số thế giới, mọi người lần lượt quỳ trên mặt đất, quỳ bái.
Hình người ánh sáng lặng lẽ nhìn vào hư không, giống như đang quan sát từng sinh linh của hai trăm triệu tầng thế giới.
Nó bỗng nhiên nói: “Hàng tỷ chúng sinh hãy cẩn thận lắng nghe.”
“Bảy thần đã chết.”
“Thời đại cuối cùng của chúng sinh đang giáng lâm.”
“Bắt đầu từ giờ khắc này, Trật Tự Thiên Thần và Trật Tự Sinh Mệnh sẽ hoàn toàn vỡ nát!”
...
Thời gian hơi lui lại một chút.
Khi Anna vừa đến tòa cung điện của bảy vị thần.
Cùng lúc đó, ở trong Khu Tranh Bá.
Thế giới tân thủ.
Trên ngọn núi hiểm trở.
Từng trận kiếm phong lạnh thấu xương không ngừng cuốn tới, thuận theo hình núi dốc đứng bò thẳng lên cổng thành sau đó xông lên chân trời.
Cố Thanh Sơn mặc chiến giáp màu đen, mang mặt nạ vàng đứng ở biên giới tòa thành, im lặng nhìn chằm chằm phía dưới.
Triều Âm kiếm và Lục Giới Thần Sơn kiếm đang nhanh chóng xuyên thẳng qua bầy Hắc Ma Dương thỉnh thoảng lại bộc phát từng đạo bí kiếm uy lực tuyệt luân.
Một lát sau, hai thanh phi kiếm đã gϊếŧ xuyên qua bầy Hắc Ma Dương.
Nhân kẽ hở của phi kiếm bay qua lại từ không trung phía xa, một Hắc Ma Dương cường tráng nhất bò lên tòa thành.
Cố Thanh Sơn đưa tay nâng cung, kéo căng dây cung.
Phập!
Một mũi tên bay ra xuyên qua mắt của con Hắc Ma Dương, đâm thẳng vào trán.
Con Hắc Ma Dương này chưa kịp phát ra một tiếng rú thê thảm đã lập tức mất mạng.
Tiễn thuật, Bách Bộ Xuyên Dương!
Đây chính là Tiễn thuật lãnh môn Cố Thanh Sơn đã sàng lọc từ thế giới Huyền Không và thế giới Thần Võ, giờ đã dùng rất quen tay, nắm rất rõ.
Một vài Hắc Ma Dương khác nhân cơ hội này tăng nhanh tốc độ, nhảy lên thật cao với ý đồ tấn công tòa thành.
Cố Thanh Sơn nhanh chóng rút tên.
Soạt soạt soạt soạt soạt!
Liên Xạ!
Xuyên Thứ!
Tật Tốc!
Từng mũi tên hóa thành tàn ảnh, lăng không ghim đám Hắc Ma Dương trở lại mặt đất.
Trên bầu trời phía xa, Lục Giới Thần Sơn kiếm hóa thành Sơn Nữ cầm chặt Triều Âm kiếm.
Trong một thoáng Sơn Nữ đã biến mất không thấy đâu.
Cô trực tiếp xuất hiện trên tòa thành, đứng bên Cố Thanh Sơn.
Thần kỹ, Súc Địa Thành Thốn!
“Công tử, ban nãy xông đi hơi mãnh liệt quá, nhất thời không kịp quay về.” Sơn Nữ ngượng ngùng nói.
“Không sao, các người đã lâu không được chiến đấu, thấy chút máu cũng là chuyện tốt.” Cố Thanh Sơn không để tâm nói.
Hắn thu cung tiễn.
“Chúng ta cần phải đi rồi.” Hắn nói.
Sơn Nữ vui vẻ nói: “Có thể rồi?”
“Ừm, ta cảm thấy có một trật tự đang được tải.” Cố Thanh Sơn gật đầu nói.
Trong võng mạc của hắn tản ra một giao diện màu xanh khí tức sinh mệnh nồng đậm đang dần hình thành.
Từng hàng chữ nhỏ xuất hiện trên giao diện.
[Chúc mừng bạn, bạn đã hấp dẫn được sự chú ý của trật tự này.]
[Tiếp theo trật tự này sẽ đưa bạn xuyên qua ba ngàn sáu trăm tầng thế giới, đến vùng đất tiến hóa ban đầu của Trật Tự Sinh Mệnh.]
[Bạn có muốn tải trật tự này và đi theo trật tự này không?]
Trật tự cuối cùng hỏi.
Cố Thanh Sơn nói: “Muốn.”
Theo lời hắn, màn sáng màu xanh bao phủ lấy hắn sau đó nhẹ nhàng lóe lên.
Cố Thanh Sơn lại một lần nữa biến mất khỏi thế giới tân thủ.
Hắn bị một tầng ánh sáng xanh bao phủ, đi qua vô số thế giới trong dòng chảy hỗn loạn của hư không.
So với thế giới linh tinh, trong hư không ở Khu Tranh Bá có rất nhiều tồn tại kỳ quái.
Đủ các quái vật hư không chiếm riêng cho mình chút địa bàn, chiếm đoạt con đường hư không thông đến các thế giới.
Cố Thanh Sơn tận mắt nhìn thấy những con quái vật to gấp mấy lần thuyền buồm của Hiệp hội thủ hộ giả Tháp Cao nhàn nhã phi hành trong hư không.
Quái vật vừa bay vừa duỗi ra sáu cánh tay, tùy tiện chụp vài quái vật và dụng cụ phi hành không kịp chạy trốn, nhét vào miệng trắng trợn nhai nuốt.
Cố Thanh Sơn vừa phi hành vừa cảm nhận khí tức trên người quái vật kia.
Hình như mạnh hơn mình gấp mấy lần.