Bá chủ Trần Vương cũng khách sáo nói: "Làm phiền nữ sĩ."
"Đây là chuyện ta thích làm, đừng khách sáo làm gì." Giọng nữ kia nói.
Vừa nói xong câu đó, tia sáng xanh kia từ trang bìa bách khoa toàn thư bay vụt đi, phân biệt rơi trên người Cố Thanh Sơn, Ninh Nguyệt Thiền, Lãnh Thiên Tinh.
Một đốm sáng xanh nhỏ nhanh chóng mở rộng ra, bao lấy ba người bọn họ.
Bách Hoa Tiên Tử nói với ba người: "Các con mau mặc trang bị —— trang bị cũng là một phần lực lượng của các con, còn nữa, nhớ lấy tất cả binh khí của các con ra."
Ninh Nguyệt Thiền mặc Chiến giáp Tướng quân Vĩnh Trấn vào, một thân tuyết trắng, cầm trường đao, suy tư nói: "Luôn cảm thấy có chút không đúng."
"Không đúng chỗ nào?"
Lãnh Thiên Tinh cũng mặc vào áo giáp Tướng quân Du Kích màu vàng nhạt, tay cầm một cây quạt hỏi.
"Nếu như cho người mới một thanh binh khí đặc biệt lợi hại, còn cho người này mặc Chiến giáp mạnh nhất, vậy chẳng phải là trực tiếp qua cửa rồi sao?" Ninh Nguyệt Thiền nói.
“Sẽ không xuất hiện tình trạng ấy đâu,” Tay cơ giới tiếp lời: “Nữ sĩ Hắc Hải sẽ sử dụng thuật pháp hệ thần bí để cân nhắc độ phù hợp giữa áo giáp và chức nghiệp giả, tất cả những gì không phù hợp sẽ trực tiếp bị loại bỏ.”
"Về phần binh khí —— có một số người mới rất buồn cười, trong tay cầm thần binh vô cùng lợi hại nhưng lại chẳng thể nào sử dụng liên tục được, điều này đương nhiên cũng khó thoát khỏi ánh mắt của nữ sĩ Hắc Hải—— bà ấy sẽ tiến hành quan sát đánh giá từ mặt khác của linh hồn.”
"Nữ sĩ Hắc Hải cũng là một vị cường giả cấp bá chủ à?" Cố Thanh Sơn cảm thấy hứng thú hỏi.
"À —— không phải vậy, " Trần Vương nói, "Thực lực của bà ấy còn mạnh hơn bọn ta rất nhiều."
"Hơn nữa bà ấy đã tồn tại từ rất xa xưa rồi, giúp Hội Liên hiệp chín trăm triệu tầng thế giới sàng lọc lựa chọn người mới chỉ là hứng thú của bà ấy thôi." Gấu nói.
Nhân viên công tác kia đồng ý: "Đúng vậy đó, nhờ bà ấy bằng lòng ra tay giúp đỡ, nếu không bọn tôi cũng không biết phải tổ chức bao nhiêu người, mới có thể hoàn thành công việc sàng lọc lựa chọn này đây.”
Đang khi mọi người nói chuyện, Cố Thanh Sơn đã lấy giáp Tướng quân Thần Uy ra.
Giáp Tướng quân Thần Uy toàn thân đen nhánh, chỉ có bề mặt giáp là màu vàng nhạt.
Cố Thanh Sơn nhẹ nhàng vỗ Chiến giáp.
Các phụ kiện trên Chiến giáp nhanh chóng tản ra, nhanh chóng xoay quanh Cố Thanh Sơn một vòng, nhanh chóng mặc lên người hắn.
Cố Thanh Sơn khoác bộ Tướng giáp màu vàng nhạt lên.
Một làn sương đen mảnh như dây nhỏ, dâng lên thẳng tắp từ trên áo giáp, tuy nó rất mảnh rất nhỏ nhưng lại có ngọn lửa màu đen thiêu đốt không ngừng nghỉ, làm cả người Cố Thanh Sơn nổi bật lên như Thần như Ma.
Hắn lấy Triều Âm kiếm và Lục Giới Thần Sơn kiếm ra từ hư không, chia ra cầm trong tay.
"Có bộ Chiến giáp phòng như thế này, sau này ta lâm trận tiến hành chém gϊếŧ, trong lòng sẽ yên ổn hơn nhiều.”
Cố Thanh Sơn hoạt động thân thể một lát, hài lòng nói.
Tạ Đạo Linh nhìn chăm chú vào Cố Thanh Sơn: "Bộ Chiến Giáp này có thể giúp con hấp thu linh khí tự do trong trời đất, còn có tác dụng ngăn cản công kích nguyền rủa và thần hồn một lần, trình độ chắc chắn cũng cao nhất, là giáp cụ kiệt xuất nhất hiện giờ của chúng ta."
—— kỹ xảo luyện khí của Thế giới Tu Hành tăng lên mấy cấp độ, vượt xa năm đó.
Bộ Chiến Giáp này chính là giáp cấp bậc Tướng quân cao nhất, cũng hội tụ kỹ thuật luyện khí cao nhất của giới Tu Hành.
"Thời gian đến rồi, sàng lọc lựa chọn chính thức bắt đầu."
Tiếng nữ sĩ Hắc Hải vang lên lần nữa.
Sau một khắc, ánh sáng xanh bao phủ trên người Cố Thanh Sơn, Ninh Nguyệt Thiền, Lãnh Thiên Tinh bỗng trở nên rực rỡ.
Thoáng chốc, ba người bọn họ biến mất ngay tại chỗ.
"Được rồi, xin các vị tạm thời chờ một lát, chuyện sàng lọc lựa chọn người mới này, nữ sĩ Hắc Hải vẫn luôn xử lý rất nhanh chóng." Nhân viên công tác vô cùng lễ phép nói.
Tạ Đạo Linh và đám người Trần Vương khẽ gật đầu.
Bóng tối tràn ngập biển sâu.
Trong tháng năm dài đằng đẵng, yên tĩnh vẫn chiếm cứ lấy vùng hải dương vô tận này.
Thời gian và không gian dường như đã sớm biến mất.
Trong bóng tối, tất cả hỗn hỗn độn độn, không cách nào phân rõ được.
Bỗng nhiên, năm mươi tám ngàn sáu trăm tám mươi đốm sáng bỗng nhiên sáng lên.
Mỗi một đốm sáng này, đều là một Tu hành giả.
Quầng sáng mờ mờ từ trên người bọn họ phát tán ra ngoài, chiếu rọi bốn phương.
Tuy quầng sáng yếu ớt, nhưng trong biển sâu tràn ngập bóng tối thế này, đã đủ để chiếu sáng khuôn mặt của bọn họ.
Tất cả mọi người từ từ nhắm hai mắt, giống bị thôi miên, rơi vào một loại trạng thái ngủ say sâu lắng nào đó.
Gần như trong thoáng chốc khi năm mươi tám ngàn sáu trăm tám mươi đốm sáng kia xuất hiện, biển sâu tối đen bèn lập tức xuất hiện phản ứng.
—— giống như có người nhẹ nhàng thổi một hơi.
Đốm sáng rậm rạp như ngọn nến, căn bản không chịu nổi sức mạnh như vậy, từng mảng, từng mảng lớn nhanh chóng dập tắt.
Năm mươi tám ngàn sáu trăm tám mươi cái.
Bốn mươi mốt ngàn chín trăm sáu mươi mốt cái.
Ba mươi ngàn cái.
Mười ngàn lẻ năm ngàn cái.
Bảy ngàn cái.
Bốn mươi.
—— ba cái.
Rất nhanh, trong toàn bộ biểu sâu tối đen nặng nề, gần như tất cả ánh sáng đều bị dập tắt, duy chỉ để lại ba đốm sáng.
Một giọng nữ hơi mang theo kinh ngạc, vang lên dưới biển sâu.
"Hả? Thế Giới Tu Hành suy yếu lâu đã lâu, lần này thế mà lại có ba người mới có thực lực qua ải, thật đúng là không tồi…”
“… Nên kiểm tra thân phận, tốt nhất đừng là những tên ma quỷ lén lén lút lút kia…”
Theo giọng nói này, trong ba đốm sáng kia, có một đốm sáng bỗng trở nên rực sáng, hoàn toàn chiếu sáng thân hình tu sĩ.
—— đó là một thiếu niên trên người mặc Chiến giáp màu đỏ.
"Ừ, một người kế tục Võ Đạo không tồi, thân phận trong sạch, thoạt nhìn cũng trải qua nhiều năm chiến đấu, tới khu Tranh Bá cũng có thể sống sót."
Giọng nữ nhẹ nhàng thổi qua.
Thiếu niên kia lập tức biến mất khỏi biển sâu tối đen.
Ngay sau đó, đốm sáng thứ hai trở nên rực sáng, phát ra tinh lực dư thừa từ trên người tu sĩ.
—— đây là nữ tu trên người mặc Chiến Giáp tuyết trắng, tay cầm trường đao màu tuyết.
"Nữ tu dùng đao? Thân phận trong sạch, hơn nữa tương đối hiếm thấy."
"Tuổi còn trẻ đã có tài nghệ như thế, ngược lại rất thú vị, có thể tới khu Tranh Bá thử một lần xem sao.”
Giọng nữ mang theo một chút ý cười, tiếp tục bình luận.
Bóng dáng của Ninh Nguyệt Thiền cũng biến mất trong biển sâu tối đen.
Quầng sáng cuối cùng trở nên sáng tỏ, chiếu sáng thân thể tu sĩ.
—— người này mặc Chiến Giáp màu đen, hai tay đều cầm mỗi tay một kiếm, trên người mặc kim giáp.
Đây là kiếm tu.
Hắn không nhúc nhích đứng trong biển sâu tối đen, dưới sự hỗ trợ của Chiến giáp, cả người như Thần như Ma.
Quầng sáng phát ra từ trên người hắn, loại trừ tất cả bóng tối xung quanh.
Trong lúc nhất thời, giọng nữ lại không vang lên nữa.
Nhưng biển sâu bắt đầu xảy ra thay đổi trước nay chưa từng có.
Trong biển sâu mạch nước ngầm điên cuồng phun trào, vây quanh kiếm tu, tạo thành một vòng xoáy không ngừng mở rộng.
Tất cả bóng tối nhanh chóng biến mất.
—— sau không biết bao nhiêu năm thống trị cái thế giới này, trong thời khắc ấy bóng tối hoàn toàn rút lui.
Toàn bộ vùng biển trở thành màu xanh đậm khiến người ta mê say.
Trong nước biển màu xanh thẳm, kiếm tu vẫn đứng nguyên ở vị trí trung tâm của vòng xoáy.
Hắn cứ như vậy lẳng lặng lơ lửng giữa không trung.
Bỗng nhiên ở giữa, một bàn tay ngọc vươn ra từ nước biển xanh thẳm.
Bàn tay này đặt lên trên mặt nạ của kiếm tu, dùng sức kéo một lần.
Khuôn mặt kiếm tu bỗng nhiên xuất hiện ở trong nước biển, được chiếu rọi bởi ánh sáng màu xanh lam, cả khuôn mặt góc cạnh hoàn toàn hiện ra.
Ngừng một lát.
Bàn tay kia đặt mặt nạ vào trong nước biển, để mặc nó trôi nổi.
Tay ngọc vươn ra lần nữa, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt kiếm tu.
Cuối cùng giọng nữ vang lên lần nữa.
"Vì để tránh bại lộ, chân thân của ta không thể lưu lại quá lâu ở chốn này."
"Ta cho ngươi một thân phận dùng để ngụy trang, nó sẽ bảo vệ ngươi."
"Ngươi phải nhanh chóng lớn mạnh lên…”
"Cố Thanh Sơn!"
Mặt nạ lắp trở về.