Đây là một quá trình rườm rà và phức tạp.
May là có Barry và Mèo Con ở đây, đỡ phải liên tục chinh chiến những trận cỡ lớn.
Cố Thanh Sơn khẽ thở dài.
Thật sự muốn biết rốt cuộc chúng thần thượng cổ giấu thứ gì trong thế giới Lục Đạo.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên từ phía xa có một đạo cảm ứng nảy sinh trong lòng.
Cố Thanh Sơn vỗ túi trữ vật, lấy ra một vật.
Thiên ma linh.
Chiếc chuông mang theo hàn khí âm u đang không ngừng rung lên.
Từng chuỗi âm thanh thanh thúy liên tục vang lên.
Thiên ma linh đang truyền âm thanh ra thế giới vô biên.
“Chẳng lẽ nàng ta sắp đến đây?”
Cố Thanh Sơn nghi ngờ tự lẩm bẩm.
Có điều rất nhanh hắn liền hiểu rõ chuyện này.
Mình từng hứa sẽ cho đối phương một thế giới nhưng đã lâu như vậy rồi vẫn chưa thực hiện.
Chỉ e là đến đòi nợ đây.
Có điều mình đúng là nợ lâu quá rồi, nên trả nợ thôi.
Vài hơi thở sau.
Hư không bỗng nhiên khẽ động.
“Không có việc gì, là người một nhà.”
Cố Thanh Sơn nói với Barry và Mèo Con.
Lúc đang nói thì một thiếu nữ mặc áo đen mỹ lệ thanh tú đáp xuống.
Nàng bay xuống trước mặt Cố Thanh Sơn không nói lời nào.
Barry và Mèo Con đều nhìn thiếu nữ, vẻ mặt dần có chút không bình thường.
Bọn họ có thể cảm ứng được từng tầng sức mạnh pháp tắc thiên địa ngưng tụ trên người thiếu nữ áo đen này.
Đó là một loại ngầm đồng ý, sủng ái, trợ giúp và hoan nghênh.
Thế giới này đang hoan nghênh nàng đến.
“Em gái à, chẳng lẽ đây là Thiên Ma xen lẫn trong thế giới Lục Đạo?” Barry truyền âm hỏi.
“Hình như là vậy, đúng là không thể tin được, loại sinh mệnh này thật sự rất hiếm thấy.” Mèo Con sợ hãi than.
Cố Thanh Sơn lấy một quả cầu thủy tinh ra.
Đây là thế giới Laura tặng hắn.
Nó đã từng thuộc về Trieste, nhưng bây giờ đã rơi vào tay Cố Thanh Sơn.
“Đây là ta nợ cô, giờ thanh toán hết rồi nhé.”
Cố Thanh Sơn đưa quả cầu thủy tinh sang.
Ly Ám nhận quả cầu thủy tinh, nhìn chằm chằm một chút.
Thế giới Di Dân của chúng thần thượng cổ.
Đây là một thế giới vô cùng có giá trị, trong đó có lẽ còn có thể tìm được rất nhiều bí mật.
Cố Thanh Sơn thành khẩn nói: “Chuyện lúc trước đã được cô giúp đỡ rất nhiều, hy vọng sau này còn có thể hợp tác.”
Ly Ám nghe xong cười dịu dàng.
Lúc này nàng mới khẽ hé môi son, nói: “Ta không phải là đến đòi nợ.”
“Vậy...”
“Không có chuyện gì không thể tìm ngươi sao?”
“Đương nhiên có thể.”
“Rất tốt, thật ra là ta có việc muốn nói cho ngươi.”
“...” Cố Thanh Sơn im lặng.
Hắn vẫn giữ thái độ thành khẩn, tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến cô đích thân chạy đến đây một chuyến thế này?”
Ly Ám nói: “Giờ thế cục thế giới Thần Võ rất căng thẳng, trận chiến giữa chư giới sắp bắt đầu, ta cảm thấy cần đến thông báo cho ngươi một tiếng.”
Trong lòng Cố Thanh Sơn cảm thấy nặng nề, nghi ngờ nói: “Chiến tranh? Sao lại chiến tranh?”
Đối mặt với câu hỏi của Cố Thanh Sơn, Ly Ám không khỏi nhớ lại sự kiện đó. Cho tới giờ trong lòng nàng vẫn tràn đầy sợ hãi, cảm thán và bội phục.
“Vì sư phụ ngươi đã làm một chuyện lớn kinh thiên động địa.”
Cuối cùng nàng nói.
Cuộc chiến Chim Kinh Cức vừa mới kết thúc.
Một bên khác.
Sâu trong chín trăm triệu tầng thế giới.
Một thế giới cực kỳ hoang vu và vắng vẻ.
Không có bất kỳ ai, không có bất kỳ thế lực nào sẽ cảm thấy hứng thú với thế giới này.
Trải qua vô số năm xác nhận, thế giới này được nhận định là nơi hoang vu nhất.
Vì thế giới này không có gì, cũng chẳng có gì sinh trưởng nhưng lại vô cùng cứng rắn, cực kỳ khó phá hủy.
Thế giới này cực kỳ nhỏ, chỉ có thể chưa được vài trăm người đồng thời đứng trong đó.
Vậy mà hôm nay, nơi này lại có vài trăm tu hành giả đứng đấy.
Bọn họ đến từ các thế giới Tu Hành trắc, mới trở về từ một chiến dịch.
Bọn họ tụ tập ở đây, bí mật tiến hành những thương thảo cực kỳ quan trọng.
“Yên lặng! Yên lặng!”
Một lão giả đứng chính giữa, la lớn.
Mọi người mắt điếc tai ngơ.
Mây đen chiến tranh bao phủ trong lòng của mỗi người.
Rất nhiều tu hành giả châu đầu ghé tai, lớn tiếng bàn luận, đùn đẩy trách móc nhau, có vài người dường như còn muốn đánh nhau.
Trái ngược với cục diện này là, rất nhiều tu hành giả ủ rũ, không nói lời nào ngồi yên ở đó.
Ánh mắt bọn họ sững sờ, cả người không nhúc nhích, giống như linh hồn đã rời đi, chỉ còn một bộ xác không ở lại đây.
Lão giả nhìn xung quanh, trong mắt lộ vẻ mất mát sâu đậm.
Nhưng rất nhanh, ông lại một lần nữa xốc lại tinh thần.
Ông không thể như thế, bằng không cả Liên minh Tu hành sẽ xong rồi.
Lão giả hít một hơi thật sâu, cổ động toàn bộ linh lực quát lên: “Tất cả yên lặng cho ta!”
Tiếng quát này vang lên, cả thế giới vì thế mà chấn động, ngay cả hư không bên ngoài thế giới cũng nổi lên những gợn sóng.
Giọng của các tu hành giả dần nhỏ lại.
Lão giả nhân cơ hội này, lớn tiếng nói: “Ta biết giờ mọi người vô cùng mệt mỏi và sợ hãi, nhưng bây giờ không phải lúc ủ rũ cúi đầu, chúng ta có rất nhiều việc lửa sém lông mày phải hoàn thành.”
Nghe vậy, có vài tu hành giả không đè nén được cảm xúc của mình, mở miệng định lên tiếng.
Lão giả vội vàng vươn tay chỉ quanh toàn trường một vòng, trầm thấp nói: “Thương tổn trên người ta sắp bạo phát, chẳng lẽ các người muốn bây giờ ta buông tay mặc kệ, dẫn người rời đi?”
Câu nói này nói ra, chúng tu hành giả lập tức không lên tiếng nữa.
Toàn trường hoàn toàn yên lặng trở lại.
Lão giả mỏi mệt thở dài, trong lòng thoáng có chút an ủi.
“Như mọi người đã biết, Tu Hành Ma Quốc đã đưa ra tối hậu thư, yêu cầu chúng ta lập tức đầu hàng.”
“Vào thời khắc thế này, rất nhiều thế lực đều rơi vào chiến tranh, ốc còn không mang nổi mình ốc, càng không thể đưa tay viện thủ cho chúng ta.”
“Nhưng chúng ta là những tu hành giả chân chính, cho dù thế nào, các người cũng sẽ không đầu hàng đám cặn bã kia, đi làm nô ɭệ cho trật tự, đúng không?”
“Sẽ không!”
“Tuyệt đối không!”
“Thà chết cũng không làm nô ɭệ!”
“Ngài nói rất đúng!”
Đám tu hành giả lần lượt lên tiếng.
Lão giả lên giọng, một lần nữa nói: Ta nhất định phải nói rõ với mọi người một chuyện. Thất bại của cuộc chiến lần này nguyên nhân do một mình ta, do ta chỉ huy tác chiến bất lực nên mới khiến Liên minh Tu hành gặp phải đả kích cực lớn.”
Một tu sĩ trung niên không kìm được cao giọng nói: “Hạo Nhiên đạo quân, đây không phải vấn đề của ông, mọi người chúng ta đều biết rõ.”
Lại một tu sĩ thở dài: “Đúng, cho dù chúng ta xây dựng liên minh nhưng đối mặt với đám tu hành giả của Trật Tự Ma Vương kia chúng ta vẫn bị động bị đánh.”
“Quan trọng nhất là, bọn chúng xây dựng quốc gia tu hành lại có sự trợ giúp của Trật Tự Ma Vương, chúng ta cũng là tu hành giả nhưng căn bản không đuổi kịp tốc độ tu hành của bọn chúng.” Có người lớn tiếng hét lên.
Đây là một điều khiến người ta chán nản.
Những tu hành giả cuối cùng không kìm được nữa, một lần nữa lại bàn luận huyên náo.
Hạo Nhiên đạo quân vung tay lên, dùng thuật pháp cấm ngôn, miễn cưỡng đè hết tất cả những lời nghị luận lại.
Ông lớn tiếng nói: “Ta sắp chết, nhưng liên minh của chúng ta thì vẫn đang ở trong sự bức bách của chiến tranh.”
“Liên minh Tu hành cần có một lãnh tụ mới dẫn dắt mọi người tiếp tục tranh đấu.”
“Các ngươi nhất định phải nhanh chóng đưa ra ý kiến của mình.”
Hạo Nhiên đạo quân nói xong, thở dài ra một hơi, mở thuật pháp cấm ngôn ra.
Ông im lặng chờ đợi kiến nghị của mọi người.
Không ai nói gì.
Tất cả mọi người duy trì trầm mặc.
Hạo Nhiên đạo quân thở dài, tức giận nói: “Các ngươi không cam tâm trở thành nô ɭệ của trật tự Ma vương cho nên các ngươi mới tới đây, nhưng sao bây giờ ngay cả chọn ra một lãnh tụ cũng không làm được?”
Có người nhỏ giọng khuyên nhủ: “Hạo Nhiên đạo quân, xin bớt giận, chúng ta đương nhiên không cam tâm, thế nhưng chúng ta vừa mới chiến bại, ngay cả ngài...”
Hạo Nhiên đạo quân lập tức trả lời nói: “Đúng vậy, bọn chúng hùng hổ dọa người, thủ đoạn mạnh hơn chúng ta, Trật Tự Ma Vương lúc nào cũng hỗ trợ chúng... Nhưng xin mọi người yên tâm, trước khi ta chết ta sẽ làm cho mọi người một chuyện.”
Tất cả mọi người ngẩng đầu lộ vẻ chú ý.