Phần Mộ Của Thế Giới… đặc thù?
Cố Thanh Sơn khựng lại, vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu.
Như thế nào mới có thể gọi là đặc thù?
Bọn họ làm sao biết được Phần Mộ Của Thế Giới này là đặc thù?
Nếu những người này nói thật, vậy từ nghĩa của mặt chữ mà suy xét, điều duy nhất có thể khẳng định là Thần của bọn họ biết Phần Mộ Của Thế Giới này là đặc thù.
Vậy thì đúng là kỳ quái.
Thần của bọn họ sao lại lướt qua chín trăm triệu tầng thế giới, trực tiếp chú ý đến thế giới Rời Rạc này?
Tình huống được chia làm hai khả năng.
Một là Thần của bọn họ đã sớm chú ý đến thế giới này, biết được bí mật nào đó.
Một khả năng khác là bởi vì duyên cớ nào đó mà Thần của bọn họ phát hiện ra nơi này.
Nhưng là tình huống nào đây?
Cố Thanh Sơn ngẫm nghĩ, vẫn tiếp tục bảo trì trầm mặc.
Bên trên không trung rét lạnh u ám không có bất kỳ âm thanh nào, duy chỉ có áp lực và yên lặng.
Quả nhiên, thủ lĩnh kia đợi một lát vẫn không thấy đáp lại, trong lòng hoảng hốt, vội vàng tiếp tục nói.
"Dao động mà Thần cảm nhận được, chúng tôi đã điều tra xong, hẳn là trong thế giới Rời Rạc có một thế giới không tuân theo quy tắc của chín trăm triệu tầng thế giới, tự ý hoàn thành dung hợp thế giới."
Gã như đang khoe thành tích mà nói: "Chúng tôi đã điều tra rõ, dao động đó đúng là loại được sinh ra trong lúc dung hợp thế giới."
"Làm không tồi, nói tiếp đi." Cố Thanh Sơn khen ngợi.
Thủ lĩnh được cổ vũ, lập tức tiếp tục nói: "Khiến người ta cảm thấy kỳ lạ nhất là, thế giới đó lại là thế giới Lục Đạo."
"Thế giới Lục Đạo?"
"Đúng, việc này thật khó tin, thế giới Lục Đạo rõ ràng ở khu Kỳ Dị, trừ khi được mời đến nếu không bất cứ kẻ nào cũng không thể vào được, nhưng nơi này cũng có sáu thế giới liên tiếp hợp lại hình thành Lục Đạo khép kín, trong đó hai thế giới còn từng tiến hành dung hợp."
"Bên trong thế giới Rời Rạc sao có thể có Lục Đạo? Ngươi cũng dám lấy chuyện này ra nói xằng nói bậy." Cố Thanh Sơn lạnh lùng nói.
Thủ lĩnh vội vàng nói: "Đại nhân, là thật đó, tôi đã thấy A Tu La, Thần Duệ, Ác Quỷ, Thú Vương, Nhân Loại và sông Vong Xuyên của thế giới Hoàng Tuyền ở đó."
Gã thấp giọng nói với mấy kẻ đứng bên cạnh: "Các ngươi mau chứng nhận cho ta."
Mấy người kia cũng lớn tiếng nói: "Đại nhân, hắn nói thật đó, chúng tôi cũng chính mắt thấy những sinh linh này."
Cố Thanh Sơn trầm ngâm, do dự nói: "Được rồi, ta tạm thời tin tưởng, ngươi tiếp tục nói."
Thủ lĩnh nhẹ nhõm thở phào, giải thích tỉ mỉ: "Đại nhân, chúng sinh của thế giới kia vô cùng nhỏ yếu, hoàn toàn không thể so sánh với thế giới Lục Đạo chân chính được, tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, không biết vì sao lại tồn tại một thế giới như vậy."
"Cho nên chúng tôi chia nhau ra, điều tra kỹ từng thế giới một."
"Kết quả thế nào?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Chúng tôi biết được một sự thật kinh người, căn nguyên thế giới và pháp tắc của thế giới đó đều không trọn vẹn."
"Không trọn vẹn?"
"Đúng, bởi vì căn nguyên thế giới không trọn vẹn, cho nên thực lực của chúng sinh sáu thế giới đó kém xa chúng sinh Lục Đạo đi ra từ khu Kỳ Dị, cả hai khác nhau một trời một vực.
"Vậy vì sao sáu thế giới đó lại không trọn vẹn?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Thuộc hạ cũng rất khó hiểu, chẳng lẽ đó là vật thí nghiệm của chúng Thần sáng tạo?"
Cố Thanh Sơn im lặng.
Hắn cũng biết, Lục Đạo nơi mình đang ở này cũng chỉ là một mảnh vỡ nhỏ của thế giới Lục Đạo chân chính mà thôi.
Nhưng sự thật như vậy nếu không nói ra có ai đoán được chứ?
Trên thực tế, thế giới Lục Đạo ở khu Kỳ Dị cũng không trọn vẹn.
Nhưng phỏng chừng do nó quá cường thịnh, hơn nữa người ngoài cũng khó tiến vào, cho nên không ai biết sự thật này.
Cho nên không ai có thể nghĩ đến, thế giới Lục Đạo ở khu Kỳ Dị sẽ bị phá vỡ.
Cố Thanh Sơn lặp lại lời vừa rồi đối phương nói ở trong đầu.
Hắn cẩn thận chắt lọc thông tin.
Thứ nhất, bên trong chín trăm triệu tầng thế giới, dung hợp giữa hai thế giới có quy tắc công nhận, rất dễ không được chấp nhận.
Thứ hai, lúc trước mình dung hợp Hoàng Tuyền giới và Nhân Gian giới đã sinh ra dao động nào đó khiến Thần của bọn họ chú ý.
Thứ ba, nếu không phải do toàn bộ chúng sinh Lục Đạo xuất hiện ở Nhân Gian giới, những kẻ đến từ bên ngoài kia cũng không biết đây chính là thế giới Lục Đạo, dù sao thế giới Lục Đạo không trọn vẹn này ẩn thân bên trong thế giới Rời Rạc, bởi vì thế giới Rời Rạc yếu ớt, không ổn định, ở bên trong chín trăm triệu tầng thế giới cũng không có ai chú ý tới nơi này.
Suy nghĩ của Cố Thanh Sơn dần dần rõ ràng.
Hắn ngẫm nghĩ, hỏi: "Như vậy, các ngươi có hoàn thành sứ mệnh Thần giao cho, tìm được Phần Mộ Của Thế Giới đặc thù kia hay không?"
Gã thủ lĩnh ủ rũ nói: "Đại nhân, chúng tôi không tìm ra."
Cố Thanh Sơn nói: "Ta thấy ngươi cũng là người giỏi giang, vì sao không tìm ra?"
Thủ lĩnh nói: "Từ sau khi đến thế giới đó, chuông Thần không còn cảm nhận được dao động đặc thù kia nữa, cũng không có động tĩnh gì, cho nên chúng tôi căn bản không thể điều tra ra Phần Mộ Của Thế Giới ở đâu."
Chuông Thần?
Cố Thanh Sơn sắc bén ý thức được một chuyện.
"Các ngươi đều đã chết quay về, vậy chuông Thần đâu? Bị các ngươi làm mất rồi?" Hắn nghiêm khắc hỏi.
Thủ lĩnh và đám thủ hạ của gã cuống quít quỳ xuống đất.
"Đại nhân, chuông Thần chưa mất, chúng tôi giấu nó ở điểm tận cùng của thế giới kia, trong một chiếc tàu vũ trụ gặp nạn."
"Tàu vũ trụ?" Cố Thanh Sơn hỏi.
"Đúng vậy, con tàu vũ trụ đó đến từ nền văn minh nào đó của chín trăm triệu tầng thế giới, bọn họ phát triển khoa học kỹ thuật và thiên tuyển song song, không biết vì sao lại đáp xuống thế giới Rời Rạc."
"Các ngươi có thu hoạch gì ở đó không?"
"Không có, kết tinh văn minh khoa học kỹ thuật cần rất nhiều bước nghiệm chứng phức tạp mới có thể tra xét, mà trong số những nhân viên lần này hành động của chúng tôi cũng không có nhân tài như vậy."
"Cho nên chúng tôi gϊếŧ người trông coi tàu vũ trụ, chiếm lĩnh nơi đó, hơn nữa giấu chuông Thần ở phía dưới tàu vũ trụ."
Thủ lĩnh bày ra một nụ cười tươi: "Xin đại nhân cứ yên tâm, vị trí đó ngoài chúng tôi ra tuyệt đối không có ai khác biết đâu."
"Ngươi cam đoan?"
"Tôi cam đoan."
"Tốt lắm, các ngươi bảo vệ linh hồn của mình thành công, cứ ở đây từ từ tiếp nhận trừng phạt đi."
Mấy người kia mừng rỡ, vội vàng nói: "Đa tạ đại nhân!"
Cố Thanh Sơn vừa động thân hình chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Hắn bỗng nhớ ra một chuyện, lại nói: "Ta còn một vấn đề cuối cùng."
Thủ lĩnh cung kính nói: "Mời đại nhân cứ nói."
"Bởi vì các ngươi thất bại, cho nên ta phải tự đến thế giới đó tiến hành tra xét bước tiếp theo, cho nên ta muốn biết lúc các ngươi xuất phát, Thần chủ đã nói như thế nào với các ngươi."
Thủ lĩnh không hề nghĩ ngợi gì, nói: "Thần chủ ra ý chỉ muốn tôi nhất định phải cẩn thận, cho dù có chết cũng không thể tiết lộ nhiệm vụ lần này với người ngoài Học viện Thần, bởi vì dao động mà Thần chủ cảm nhận được có thể là Phần Mộ Của Thế Giới đặc thù kia, trong đó có khả năng ẩn chứa..."
Nói đến đây lập tức cắt đứt.
Sắc mặt thủ lĩnh và đám thủ hạ của hắn đều biến đổi.
"Không! Thần chủ vĩ đại, tôi không để lộ ra với người ngoài mà."
Gã lớn tiếng biện giải.
Cùng lúc đó, mấy tên thủ hạ của gã đã phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Trong lòng Cố Thanh Sơn biết không ổn, lập tức từ tầng mây hạ xuống phía dưới, xem xét tình hình.
Chỉ thấy khu người chết của mấy người kia giống như ngọn nến bị lửa đốt chảy, dần dần bong ra từng mảnh.
Nhìn thấy Cố Thanh Sơn xuất hiện, mấy người kia hoàn toàn ngây ngốc luôn.
Bọn họ lúc này mới ý thức được chân tướng của sự việc.
"Không thể nào, vì sao lại là ngươi, xong rồi, thật sự hoàn toàn xong rồi!"
Thủ lĩnh tuyệt vọng lẩm bẩm.
Nhưng tất cả đều đã không thể vãn hồi.
Thân hình của bọn họ hoàn toàn biến mất, linh hồn lộ ra bên trong địa ngục Hàn Băng.
Những linh hồn đó dần dần mất đi ngũ quan, mất đi tứ chi, hóa thành một đốm sáng tím quỷ dị.
Đốm sáng tím đó tụ lại một chỗ.
Rất nhanh, một khuôn mặt người dần dần trở nên rõ ràng.