Trấn Ngục Quỷ Vương trượng, công đức vô biên, quy tắc của địa ngục, lại dung hợp với thế giới khác, thời gian đầu thai chuyển kiếp được rút ngắn, tất cả những điều ấy đã góp phần tạo nên khoảnh khắc kì diệu này.
Tất cả người chết dường như đều đã phát điên.
“Sức mạnh của Ma Thần cũng chỉ đến thế thôi.”
“Loại lửa này đúng là đồ bỏ đi, so ra còn kém hơn những đau đớn mà chúng ta đã chịu ở địa ngục Dầu Sắc trước kia.”
“Chúng ta bất tử!”
“Tiêu diệt cái thứ rác rưởi này đi!”
Bọn họ điên cuồng nói.
Càng có thêm nhiều người chết phóng về phía Ma Thần ba đầu. Bọn họ nhào vào thân thể khổng lổ đang trườn bò trên mặt đất của Ma Thần, dùng hết sức vừa chém gϊếŧ vừa cắn xé.
Ma Thần ba đầu bị một đống lúc nhúc toàn người chết vây kín cơ thể. Cuối cùng, cơ thể Ma Thần bị phủ kín toàn bộ, hoàn toàn không còn nhìn ra hình hài nó trông như thế nào nữa.
Từ phía xa nhìn lại, chỉ thấy trên đồng bằng xuất hiện một ngọn núi cao được tạo thành từ vô số người chết chất chồng lên nhau, mà ngọn núi này đang không ngừng nhúc nhích.
Grào!
Ma Thần rống lên một tiếng đầy tức giận, ngọn lửa màu xanh lục lại phóng lên cao. Nó cố gắng tiêu diệt những người chết, nhưng không hề có người nào bị tiêu diệt hoàn toàn cả.
Ngọn lửa không ngừng phóng lên tiêu diệt những người chết, nhưng trong nháy mắt, họ lại lập tức sống lại.
Đám người chết lớp này sống lại lớp kia chết đi, sau cùng cũng không có cách nào có thể kiểm soát được bọn họ cả.
Bọn họ không cần biết sống chết, cứ liều mạng chém gϊếŧ Ma Thần.
Bỗng nhiên!
Thú vương có thân hình vô cùng to lớn ngẩng đầu lên, điên cuồng kêu to: “Mỹ vị! Đúng là mỹ vị! Thịt của quái vật này ăn ngon vô cùng!!!”
Toàn bộ những người chết có mặt ở đó sững người trong một giây, rồi ngay sau đó, một tiếng động lớn từ đồng bằng vang khắp đất trời.
“Ăn... nó!!!”
Những người chết càng điên cuồng hơn!
Ma Thần ba đầu kêu lên một tiếng thảm thiết chấn động đất trời.
Sau vài hơi thở, tiếng hét thảm ấy trở nên gián đoạn dần, để rồi cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Trên đồng bằng, những người chết dần dần tản ra, cảm giác vẫn còn chưa được thỏa mãn lắm. Ở nơi bọn họ bỏ lại, cơ thể khổng lồ của Ma Thần ba đầu kia giờ chỉ còn trơ lại khung xương.
“Ngon lắm.”
“Thực sự rất ngon!”
“Sắp đầu thai chuyển sang kiếp khác rồi, được ăn một bữa no như vậy thì chẳng còn gì phải tiếc nuối nữa!”
Tâm trí những người chết được kết nối với nhau qua Trấn Ngục Quỷ Vương trượng, giúp họ giao tiếp với nhau như thế.
Thế nhưng, hiện tại còn có đến hàng tỉ người chết vẫn chưa được ăn gì.
Làm thế nào bây giờ?
Vậy là tất cả người chết trên toàn thế giới theo bản năng nhìn lên bầu trời.
Ở đó có thức ăn!
Thức ăn vô cùng ngon!!!
Ánh mắt bọn họ dần thay đổi.
“Xuống đây!”
“Xuống đây!”
“Xuống đây!”
Những người chết điên cuồng và háo hức hô to.
Trên bầu trời, tiếng gào thét của các yêu ma quỷ quái dần nhỏ đi, một vài Ma Thần cảnh giác chăm chú theo dõi động tĩnh bên dưới.
Bọn chúng đã từng chinh chiến ở nhiều thế giới, nên chúng đã hiểu được những sinh vật lúc nhúc tạp nham bên dưới là loại nào.
Cứ gϊếŧ xong là lại sống lại.
Gϊếŧ xong là sống lại.
Gϊếŧ xong là sống lại.
Gϊếŧ xong là sống lại.
Chúng là thứ bẩn thỉu nhất trong các thế giới của Lục Đạo - Người chết của Địa ngục.
Hơn nữa, thậm chí bây giờ chúng không cần phải rơi vào trạng thái ngủ say, mà có thể lập tức hồi sinh tại chỗ.
Những Ma Thần dáng vẻ bệ vệ, ham mê gϊếŧ chóc, dần dần thu lại vẻ kiêu căng ngạo mạn của mình.
Các yêu ma trên bầu trời cũng dần dần không kêu la nữa.
Chúng đã lâm vào tình thế vô cùng bất lợi.
Vậy mà ban đầu chúng còn tưởng chỉ cần chờ cho vách ngăn bảo vệ của thế giới vỡ ra là có thể sà xuống thưởng thức một bữa ngon lành rồi chứ.
Ở mọi nơi trên thế giới, hàng tỷ người chết vẫn kiên nhẫn ngóng chờ.
Trong một sa mạc ở Liên Bang, tình hình lại có vài sự thay đổi mới. Trong nháy mắt khi màng chắn bảo vệ của thế giới biến mất, lập tức có đến mấy chục yêu quái từ trên trời hạ xuống.
Những người chết trên khắp sa mạc chờ đã lâu, vậy nên khi thấy có động tĩnh trên bầu trời, những người chết hợp thành một ngọn núi cao chen chúc tranh nhau thức ăn.
Còn chưa kịp hạ xuống đất, mấy chục con yêu quái đã bị người chết tranh nhau ăn sạch, đến nỗi không còn thừa lại một chút máu thịt nào cả.
Những người chết chưa kịp ăn yêu quái thì không khỏi lộ ra vẻ tiếc nuối, bọn họ không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nhìn lên trời.
Chờ đợi.
Những người chết tiếp tục chờ đợi.
Nhưng cũng có một số Thú vương thuộc họ khuyển đẩy những người chết ra, tiến về phía bộ xương còn sót lại của mấy chục con yêu quái vừa bị ăn.
“Các ngươi làm gì thế?” Một gã người chết tò mò hỏi.
Những Thú vương họ khuyển kia cười nhạo nói: “Đám người phàm tục các ngươi không nhìn ra được à, xương tủy của bọn chúng mới là mỹ vị thực sự!!!”
Nói xong, chúng cùng lúc xông lên, cướp sạch xương của đám yêu quái. Tiếng gặm nhấm, tiếng nhai răng rắc, tiếng mυ'ŧ xương liên tiếp vang lên.
Chỉ một lát sau, màn chắn bảo vệ yếu ớt của thế giới lại nứt ra lần nữa, từ đó có thêm vài trăm yêu quái khác hạ xuống, đám người chết thấy thế thì vô cùng vui mừng.
Gần như chỉ trong nháy mắt, mấy trăm con yêu quái đã bị ăn sạch. Giờ đây, đến cả vụn xương cũng chẳng còn.
Trong số rất đông người chết hiện có mặt ở đây, chỉ có một đám người vẫn có vẻ không vui, bởi vì con yêu quái bọn họ vừa tranh được ăn không ngon.
- -----------
Tại thủ đô của Liên Bang, ở vùng đất trống trước núi, nam A Tu La đã đến khu vực đồng bằng, cho nên ở đây giờ chỉ còn sáu vị thống lĩnh. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được ý định giống nhau trong mắt người kia.
“Quỷ Vương, trước khi đầu thai chuyển kiếp, chúng tôi cũng muốn chém gϊếŧ một trận.”
“Cứ đi đi.” Cố Thanh Sơn nói.
Sáu vị thống lĩnh nghe vậy thì lập tức tản ra, hăng hái bay về những hướng khác nhau.
Cổ Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn, chú ý quan sát sự thay đổi trên bầu trời.
Hiển nhiên, màn chắn bảo vệ của thế giới cũng sẽ không biến mất trong nháy mắt. Ngay cả vào giây phút cuối cùng khi sắp sụp đổ, màn chắn này cũng vẫn đang nỗ lực ngăn cản sự xâm nhập của các yêu quái.
Đây thực sự là một chuyện vô cùng kì diệu.
Trạng thái của màn chắn bảo vệ lúc này rất không ổn định, có lúc phát huy tác dụng, có lúc chỉ trong nháy mắt một số vị trí trên màn chắn lại bị yếu đi.
Trong vòng một giờ tới, màn chắn bảo vệ của thế giới sẽ không hoàn toàn biến mất.
Trong vòng một giờ tới, các yêu quái chỉ có thể đi xuống theo từng nhóm từng nhóm một, tiến vào thế giới Nhân gian.
Mấy trăm, mấy nghìn, hay nhiều nhất có thể là mấy chục nghìn yêu quái cứ thế chia thành từng nhóm đi dần qua màn chắn bảo vệ, tiến vào thế giới Nhân gian.
Mà chờ đợi bên dưới chúng nó lại là người chết, số lượng lên đến hàng tỷ người.
Những người chết này chờ đợi đã lâu, còn đang mong ngóng được ăn.
Trong bữa ăn cuối cùng trên con đường Hoàng Tuyền, những người chết luôn ra sức ăn một bữa thật thỏa thích và đáng nhớ.
Ở khắp nơi trên cả trái đất, thỉnh thoảng lại có tiếng người chết kêu lên kích động, đó chính là khi lại có yêu quái hạ xuống.
Những người chết không thể bị tiêu diệt lúc này như một đám người phát điên vì thức ăn!
Họ cứ thế mà ăn như vậy, thời gian ăn kéo dài suốt khoảng nửa tiếng.
Rốt cuộc, một số Ma Thần thông minh trong bầy yêu ma quay trở về lại chỗ cũ của chúng nó.
Chúng quả quyết rút đi.
Đối mặt với những kẻ gϊếŧ không thể chết, có đánh nữa cũng không được tích sự gì. Chỉ cần đi xuống thế giới bên dưới, thì kể cả mạnh đến mức nào, tiêu diệt nhiều người chết đến mức nào, cuối cùng cũng trở thành thức ăn cho bọn họ mà thôi. Kể cả kẻ đó có năng lực để không bị ăn sạch, thì cũng phải chiến đấu một trận trường kỳ vĩnh cửu, mà trận chiến đấu ấy lại không thể gϊếŧ chết bất kì kẻ địch nào cả, chung quy cũng chả được lợi lộc gì.
Từng Ma Thần một nối đuôi nhau bỏ đi, không hề lưu luyến. Một vài yêu quái khổng lồ theo sát phía sau chúng, sau đó là vài yêu quái sức mạnh không tồi và có đầu óc thông minh, cuối cùng là một vài con yêu quái nhỏ chỉ hùa theo đám còn lại.
Bóng dáng yêu quái trên bầu trời ngày càng thưa thớt dần. Những yêu quái còn sót lại đều là những yêu quái cấp bậc thấp, mù quáng ngu muội, chỉ ham gϊếŧ chóc.
Hơn hai mươi phút nữa trôi qua, màn chắn bảo vệ rốt cuộc biến mất hoàn toàn, một vài yêu ma lẻ tẻ rơi từ trên trời xuống. Tiếng reo hò của những người chết lập tức vang lên, một bữa tiệc thịnh soạn lại bắt đầu.
…
Cố Thanh Sơn nhìn xuống dưới chân núi, bữa ăn của những người chết vẫn đang tiếp tục.
“Nữ Thần Công Chính, những nơi khác trên thế giới thế nào rồi?”
[Có một số yêu quái gây tổn hại đến người sống, nhưng đã nhanh chóng bị người chết tiêu diệt, gần như toàn bộ các yêu quái đều đã bị người chết gϊếŧ hết.]