“Chết đi!”
Ngọn lửa đỏ trên tay Diệp Phi Ly biến mất rồi lại xuất hiện trên người quái vật. Lửa bao phủ toàn bộ đầu nó, bốc cháy dữ dội.
Ầm!
Vô số thi thể tan vào hư không.
Trên đầu quái vật giờ chỉ còn lại xương trắng, đến lúc này, nó rốt cuộc cũng ngã xuống hồ băng.
Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi xương nó đập vào mặt băng, khối máu thịt lại được tái tạo. Thân hình không lồ của quái vật một lần nữa chuyển động, tiến về phía Diệp Phi Ly.
Vẻ mặt Diệp Phi Ly vô cùng đau khổ, nói: “Sống dai như thế thì gϊếŧ sao được chứ.”
Lòng hắn ta cũng theo đó mà dần chùng xuống.
Mới có một con quái vật mà đã khiến hắn phải chiến đấu cật lực như thế, vậy nếu cả thế giới biến thành Địa ngục Hàn Băng, cuộc sống của con người sẽ ra sao?
“Chỉ làm nó bị thương ở vài vị trí như thế thì không đủ, phải gϊếŧ chết nó hoàn toàn, nó mới có thể rơi vào hầm băng và ngủ đi.” Giọng Cố Thanh Sơn truyền đến từ đằng xa.
Nghe thấy lời hắn, Diệp Phi Ly thở phào nhẹ nhõm: “Anh làm xong chuyện của mình rồi đấy à?”
“Ừ, tôi đến trợ giúp cậu đây.” Cố Thanh Sơn nói, đồng thời cất quang não, cầm kiếm lao tới.
“Cùng xông lên thôi!” Cố Thanh Sơn hô to, phóng lên trước dọn đường.
“Được!” Diệp Phi Ly nói, vầng sáng máu đỏ thắm bao quanh toàn thân hắn ta.
Vệt đỏ lóe lên, xông thẳng về phía quái vật.
Ở bên kia, Cố Thanh Sơn chuyển danh hiệu của mình thành “Tướng Soái Chi Tài”. Hắn thay đổi pháp quyết, Đĩa kiếm liền lóe lên đâm thẳng vào quái vật.
Trời đất tĩnh lặng trong một giây.
Ầm, ầm, ầm, ầm, ầm!
Bên trong cơ thể quái vật, tiếng nổ từ kiếm quang không ngừng vang dội, vô số thi thể từ trên người nó rơi xuống.
Bí kiếm, Đoạn Thủy Lưu.
Quái vật cầm băng và thi thể lên, điên cuồng bù khuyết vào cơ thể mình.
“Cách của anh thế mà tốt thật đấy.” Diệp Phi Ly khen ngợi.
Cố Thanh Sơn lại thi triển kĩ năng “Kiếm Khí Tung Hoành”.
Kiếm Khí Tung Hoành: Mỗi khi sử dụng kĩ năng này, kiếm khí sẽ ngưng tụ thành nhiều ảo ảnh. Những ảo ảnh này khi công kích lên người đối phương có thể gây ra lực sát thương ngang bằng nhau.
Ầm, ầm, ầm, ầm, ầm!
Tiếng nổ từ kiếm quang lại một lần nữa vang lên, băng và thi thể trên tay quái vật đều rơi xuống, vết thương lớn trên người nó ngày càng sâu thêm.
Cố Thanh Sơn nắm chặt tay lại.
Bí kiếm, Tinh Ngân.
Hắn thi triển bí kiếm này cùng với “Kiếm Khí Tung Hoành.”
Mười đường sáng như sao rơi lóe lên, xuyên qua xuyên lại trên người quái vật, cắt xé và bóp nghẹt nó.
Quái vật không cầm cự được nữa, cơ thể lập tức phân ra thành nhiều mảnh.
“Đến lượt cậu.” Cố Thanh Sơn nói.
“Được!” Diệp Phi Ly cất tiếng.
Tia máu đỏ tươi từ trên trời giáng xuống, hóa thành vô số những sợi máu mỏng manh, bao phủ lên vô số xác người. Trong tấm màn đỏ tươi ấy, máu thịt trên thi thể dần dần tan ra, chỉ còn sót lại xương trắng.
Lần này, quái vật rốt cuộc hoàn toàn bị tiêu diệt. Nó đã chìm vào giấc ngủ, đến tận khi khôi phục hoàn toàn.
Trên hồ băng, tiếng cuộc chiến giằng co nãy giờ đã biến mất.
Mưa vẫn rơi tầm tã.
Nước mưa trút xuống mặt đất, tạo thành những tiếng vang khắp nơi.
Tất cả những mặt người phủ kín khắp hồ băng ngậm miệng lại, sắc mặt không đổi, nhìn chăm chú vào hai người đang lơ lửng giữa không trung.
Không ai biết chúng đang nghĩ gì.
Cố Thanh Sơn đưa tay ra, thanh kiếm lập tức bay trở về, lơ lửng bên cạnh hắn.
Diệp Phi Ly lau mồ hôi trên trán, hỏi: “Lần này xong rồi đúng không?”
“Xong hết rồi, cần rất nhiều thời gian nó mới có thể sống lại.” Cố Thanh Sơn nói.
Diệp Phi Ly thở phào một hơi: “Rốt cuộc nó là quái vật gì?”
“Đại loại là quái vật đến từ một kỷ nguyên khác, có thể điều khiển xác chết của loài người.”
“Loại quái vật khủng khϊếp như vậy cũng đã xuất hiện rồi...” Diệp Phi Ly rầu rĩ nói: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Sau này nhân loại sẽ ra sao?”
“Chuyện sau này để sau này hãy nói, giờ chúng ta lập tức xử lí cái hồ băng này đi.” Cố Thanh Sơn nói.
“Không phải anh bảo chúng ta không xử lí được cái địa ngục này sao?” Diệp Phi Ly tò mò hỏi.
“Giờ nó mới xuất hiện có một chút thôi chứ chưa lan rộng, cố gắng một chút thì vẫn có thể xử lí được.” Cố Thanh Sơn nói, sau đó lấy quang não ra, hỏi: “Đã tính toán xong chưa?”
Giọng Nữ Thần Công Chính vang lên: [Kế hoạch đã được sắp xếp ổn thỏa, lực lượng quân sự đang tập hợp theo yêu cầu của ngài.]
“Có khó khăn gì cứ nói với tôi.”
[Để tiến vào địa phận Phục Hy, cần sự cho phép của nhân vật cấp cao trong nước.]
“Việc này cứ giao cho tôi.” Cố Thanh Sơn nói rồi mở quang não, kết nối với Trương Anh Hào.
“Tình hình thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Yên tâm, hoàng hậu ở cạnh tôi, vẫn rất an toàn.” Trương Anh Hào nói.
“Cho tôi nói chuyện với bà ấy.”
“Ta đây, cậu nói đi.” Giọng Hoàng hậu nhanh chóng truyền ra từ quang não.
Cố Thanh Sơn kể lại những việc vừa xảy ra cho bà. Để hoàng hậu tin tưởng, hắn còn mở màn hình cho bà xem cảnh tượng trên mặt hồ.
Khi ấy, ở phía bên kia đường truyền, chỉ có sự im lặng. Một lúc sau, tiếng thì thầm của Trương Anh Hào mới cất lên: “Trời ạ, trời ạ, thế giới này thế là xong rồi.”
Hoàng hậu cố gắng duy trì giọng điệu bình thường: “Theo như những việc cậu vừa kể lại, xem ra ông ta muốn hồi sinh tất cả các Hoàng đế của Phục Hy?”
“Không phải muốn, mà là đã làm xong rồi.”
Hoàng hậu im lặng chốc lát, lại nói: “Cậu tìm ta có việc gì?”
“Tôi cần đế quốc Phục Hy cho phép Nữ Thần Công Chính đến xử lí cái hồ này theo kế hoạch của tôi.”
Hoàng hậu lập tức nói: “Ta cho phép cậu! Giờ ta sẽ ra lệnh cho toàn bộ quân đội phòng không, đặc cách cho Nữ Thần Công Chính bước vào đế quốc Phục Hy.”
“Cảm ơn!”
“Đừng cảm ơn ta, ta còn chưa trả ơn cứu mạng của cậu.”
Cuộc gọi chấm dứt.
Bỗng nhiên, một giọng nói bất chợt vang lên.
“Chúng mày làm gì cũng vô dụng thôi.” Một mặt người nói.
“Phải, bọn tao đã từng chết, bọn tao sẽ không chết lần nữa.” Một mặt người khác bảo.
Những điều Cố Thanh Sơn vừa nói, tất cả mặt người trên hồ đều nghe thấy.
Lại thêm một mặt người nữa lên tiếng: “Cứ để bọn chúng nháo nhào lên đi, đợi đến lúc tất cả chúng ta ra ngoài, bọn chúng cũng chỉ có thể chịu cảnh bị chúng ta uống máu ăn thịt nuốt hồn thôi.”
“Đúng vậy!”
“Ha ha ha, nôn nóng quá đi mất.”
“Bọn nhóc con, chúng mày chỉ có cách trơ mắt chờ chết thôi.”
“Chết!”
“Chết!”
“Chết!”
Tất cả mặt người trên hồ băng đều điên cuồng hô lên, nhưng Cố Thanh Sơn chỉ im lặng không nói gì.
Quang não của hắn chợt phát ra âm thanh, Nữ Thần Công Chính nói: [Thưa ngài, chúng tôi đang đến đó rồi, nhưng nơi này bỗng xuất hiện một năng lượng kì lạ, làm rối loạn khả năng định vị quang não của ngài.]
Đó là do sóng ở Địa ngục Hàn Băng bị chập chờn, Cố Thanh Sơn thầm nghĩ. Hắn nói: “Đổi sang theo dõi bằng vệ tinh, trực tiếp định vị từ trên trời.”
Nữ Thần Công Chính nói: [Sương mù trải dài từ rừng rậm nguyên sinh ra bên ngoài, bây giờ chỗ nào cũng dày đặc sương mù, tôi không thể tiến hành định vị từ trên trời được.]
“Vậy bây giờ phải làm thế nào?” Diệp Phi Ly hỏi.
Hồ băng đang dần lan rộng, không còn nhiều thời gian nữa.