Nhưng nếu tên hề làm vậy, thì chắc chắn sẽ gây ra náo loạn. Lúc đó, phía chính phủ Phục Hy, thậm chí là thế lực khắp nơi có thể sẽ ra tay. Khi ấy, tên hề buộc phải đối phó với cỗ máy chiến tranh của Đế quốc Phục Hy, còn bản thân gã thì có thể lặng yên rút lui.
Gã đàn ông kia đang suy nghĩ, chợt có thanh trường kiếm xuất hiện ngay trước mặt gã, không những thế mà nó còn đang chém ngang về phía gã.
Thời điểm trường kiếm xuất hiện cực kỳ khéo, đúng lúc gã gần rơi xuống đất không cách nào né tránh. Từ tốc độ xuất kiếm, góc độ, thời gian ra tay đều được lựa chọn vô cùng chuẩn, cho dù gã đàn ông kia ứng phó ra sao cũng không thể ngăn cản một kiếm này.
Một kiếm sáu mươi ngàn cân... Tránh cũng không thể tránh được!
Trong thời khắc sinh tử đó, gã đàn ông quát lớn một tiếng, giày trên chân phát ra ánh sáng. Gã biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lại thì đã cách nơi cũ mấy chục mét.
Nhưng gã còn chưa kịp cảm thấy may mắn, bởi vì thanh kiếm kia vẫn còn ở trước mặt, khoảng cách thế mà còn gần hơn chút.
"Sao có thể?" Sắc mặt gã đàn ông tái nhợt.
Gã hoàn toàn không hiểu nổi, rõ ràng gã đã dựa vào sức mạnh của đôi giày, toàn thân xuyên qua hư không tránh thoát một kiếm này... Vậy vì sao trường kiếm vẫn còn ở trước mắt? Cho dù là Võ Thánh cũng không có tốc độ nhanh như vậy!
Trường kiếm vẫn đang tới gần, bóng tối của cái chết cũng dần kéo tới.
Gã cắn răng, dùng hết sức mạnh phát động “Xuyên Qua Không Gian” lần nữa.
Lần này gã cẩn thận đổi hướng, xuất hiện cách đó mấy chục mét ở vị trí khác.
Thế nhưng thanh kiếm kia vẫn cứ hiện ra trước mặt!
Gã đàn ông cực kỳ hoảng sợ, đang muốn hành động nhưng tốc độ của thanh kiếm kia đột nhiên tăng nhanh.
Ánh kiếm lóe lên, đầu gã bay lên cao. Thi thể không đầu chạy thêm hai bước rồi ngã trên mặt đất, không động đậy gì nữa.
- -------------
Trên phi thuyềnThần Điện, Trương Anh Hào theo dõi trận chiến trên màn hình chiếu, thấy cảnh này thì huýt sáo một tiếng.
“Từ khi ra tay đến khi kết thúc cũng chỉ tốn mất 2 giây. Đây mới gọi là nghệ thuật.” Anh ta vuốt cằm, trong lời nói có chút tán thưởng.
“Nghệ thuật? Gϊếŧ người đến ngay cả lông mày cũng không hề động chút nào, mà cậu dám bảo cái này là nghệ thuật sao?” Liêu Hành thốt lên.
“Vậy ông nói xem cái này gọi là gì?”
“Tôi cảm thấy cậu ta giống như đang... Ừm, chém trái cây. Cậu nhìn kìa, chỉ cần chém một kiếm qua thì nó liền phun chất lỏng ra ngoài.” Trên mặt của Liêu Hành có vẻ rất hưng phấn.
“... Tôi chỉ là một ông chủ sát thủ bình thường, còn ông lại là một kẻ điên.”
“Không không, phải nói rằng tôi là một nhà khoa học.” Bỗng nhiên, Liêu Hành nghĩ đến điều gì đó, lập tức chỉ lên màn hình, nói: “Vậy còn cậu ta thì sao? Cậu ta vốn làm nghề gì vậy?”
“Học sinh? Không, hình như là giáo sư? Cũng không phải, tôi chưa thấy cậu ta đến lớp học bao giờ.” Trương Anh Hào trả lời với giọng không chắc chắn lắm.
[Ngài Cố Thanh Sơn là Lãnh tụ tối cao của Liên Bang.] Giọng nói của Nữ Thần Công Chính vang lên.
Liêu Hành và Trương Anh Hào nhìn nhau mội cái rồi bất đắc dĩ nhún vai.
“Không được... Bây giờ mình phải lựa chọn thôi...” Liêu Hành lẩm bẩm một mình.
- ---------
Trước cửa Võ Đạo quán.
Ting!
[Công kích thành công, đạt được 10 điểm hồn lực. Trước mắt có 10 điểm hồn lực.]
Cố Thanh Sơn nhìn điểm hồn lực của mình, tâm trạng liền trở nên vui mừng.
Hắn vẩy vẩy máu trên thanh kiếm đi, nói: “Thật ngại quá, xem ra tai của cậu tạm thời không thể tiến hóa rồi.”
Diệp Phi Ly ở bên cạnh sửng sốt hồi lâu, sau đó mới kịp hiểu rằng chuyện gì vừa diễn ra.
Lúc nãy, hắn ta chỉ nhìn thấy Cố Thanh Sơn chém một kiếm, ngay khi đó người đàn ông kia đột nhiên biến mất, mà Cố Thanh Sơn cũng biến mất giống gã ta. Lúc gã xuất hiện ở một chỗ khác, Cố Thanh Sơn vẫn bám sát theo gã, trường kiếm trong tay đã vung ra được nửa đường.
Trước tình thế ngàn cân treo sợi tóc ấy, gã ta không thể không biến mất lần nữa, rồi lại xuất hiện ở một nơi khác. Nhưng ngặt nỗi, Cố Thanh Sơn cũng thoắt ẩn thoắt hiện hệt như gã ta, đồng thời vung kiếm chặt đứt đầu gã.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra rất nhanh, thậm chí Diệp Phi Ly còn chưa kịp hồi phục tinh thần.
Lúc này, khi đã tỉnh táo lại, hắn ta mới phẫn nộ nói: “Thôi bỏ đi, tên này cứ như con cá chạch ấy, vừa trơn vừa trượt, tôi không bắt được.
“Cho cậu đó.” Cố Thanh Sơn vứt cái đầu kia cho Diệp Phi Ly, sau đó liền xoay người đi.
“Anh đi đâu vậy?” Diệp Phi Ly hỏi.
“Xem cậu phát sóng trực tiếp.” Cố Thanh Sơn đáp.
“Cái tai của tôi... Lần sau anh phải giúp tôi nghĩ ra cách đó!” Diệp Phi Ly ở phía sau gào to.
Cố Thanh Sơn chỉ khoát khoát tay, sau đó liền biến mất ở góc đường.
- -----
Từ sau khi trận chiến thứ ba của trò chơi Người Bất Tử kết thúc, cả thế giới này đều yên lặng chờ đợi. Có người còn trực tiếp lấy quang não cá nhân đặt lên bàn, sau đó đợi sự việc đó xảy ra.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhưng quang não vẫn yên lặng bất động.
Mọi người không hẹn mà cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, lần này thật sự có người chiếm được sinh mệnh vĩnh hằng rồi.
... Hơn nữa không có ai tìm được gã, cũng không có ai biết được thân phận của gã.
Nếu mình bí ẩn hưởng thụ sinh mạng bất tử, việc này...
Lúc mọi người đang chìm trong suy nghĩ, quang não đột nhiên sáng lên.
Trên khắp Trái Đất này, bất cứ màn hình nào còn hoạt động đều đồng loạt bật mở.
Một màn sáng từ trong mỗi một quang não bật chiếu ra ngoài.
Chú Hề Tử Thần lại xuất hiện.
Hắn ta đang bế một bộ xương không đầu vào trong ngực hệt như bế một cô công chúa. Bộ xương trắng hếu nằm yên bất động, dưới chân nó là đôi giày chiến màu đen mà ai ai cũng biết.
Chỉ có cái đầu... là không thấy đâu...
Hình ảnh quỷ dị ấy kinh khủng đến mức tất cả mọi người trên khắp thế giới đều phải nín thở.
Chú Hề Tử Thần bắt đầu cất tiếng.
"Chào mọi người, tôi là người phục vụ trung thành của các vị, là người thu gặt sinh mệnh của các vị, là ngọn nguồn của mọi sợ hãi trong lòng các vị. Mọi người có thể gọi tôi là Chú Hề Tử Thần.”
“Hình như tôi đã từng nói, không cần biết là kẻ nào, chỉ cần tham gia trò chơi Người Bất Tử này thì kết cục duy nhất chính là bỏ mạng.”
Chú Hề Tử Thần âu yếm nhìn bộ xương không đầu trong lòng, sau đó từ từ nhỏ giọng nức nở. Hắn ta cất giọng bi thương: “Sao chú em lại hư như thế chứ? Đã bảo là đừng nên nghịch trò chơi kia.”
Vừa mới dứt lời, hắn ta liền đổi tư thế, cầm đôi giày màu đen dốc ngược bộ xương kia xuống. Bàn tay hắn ta lắc thật nhẹ, mấy khúc xương lập tức bị rời ra, rơi lả tả từ trên cao xuống.
Chỉ có đôi giày đen kia, là vẫn còn ở trong tay tên hề.
Cùng với nụ cười mỉm quỷ quái cứng đơ của mình, tên hề quay đầu nhìn ngó xung quanh. Cuối cùng, hắn ta mới nhìn vào tay mình, giật mình nói: “Ôi chao! Sao tự dưng trên tay tôi lại có thêm đôi giày thế này?”
Nói xong, hắn ta giơ đôi giày lên trước màn ảnh để cho mọi người thấy rõ từng chi tiết của nó.
“Chà chà, quả là một đôi giày tuyệt đẹp...” Tên hề vui sướиɠ thốt lên, sau đó ngây ngô mang vào chân mình.