“Vậy thì…” Tô Tuyết Nhi nhìn Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn gật đầu.
“Chúng ta xuất phát!” Tô Tuyết Nhi nhảy cẫng lên. “Đợi chút, tới lái phi toa tới đón các cậu.”
“Anh đi với em.” Cố Thanh Sơn theo Tô Tuyết Nhi ra khỏi quán cafe.
Cửa quán cafe đóng lại, Lý Đồng mới mở miệng hỏi: “Cậu làm gì vậy, quán bar Thải Hồng chỉ tiếp quý tộc thôi. Nhìn cách ăn mặc bạn của Tô Tuyết Nhi đã biết là người bình thường rồi, cậu làm thế là làm khó anh ta.”
Tôn Minh Nguyệt nói: “Tớ muốn tốt cho Tuyết Nhi thôi. Chênh lệch thân phận quá lớn, hắn căn bản không xứng với Tuyết Nhi.”
“Đó là quyết định của bản thân Tuyết Nhi.” Lý Đồng nói.
“Phụ nữ đang yêu hay váng đầu, không đưa ra được quyết định gì hết, thế nên cần có những người bạn như chúng ta giúp đỡ, đánh rớt con cóc muốn vọng tưởng bám cành cao quý tộc này đi.” Tôn Minh Nguyệt nói, cuối cùng còn chốt lại một câu: “Sau này, Tô Tuyết Nhi sẽ cảm ơn tớ.”
Lý Đồng bất đắc dĩ thở dài.
Mặc kệ các cô ở đây nói gì thì tối nay cũng đã định sẵn là một buổi tối vui vẻ.
Một lát sau, Tô Tuyết Nhi lái phi toa tới đón hai cô gái cùng Cố Thanh Sơn đến quán bar Thải Hồng.
Đúng như Tôn Minh Nguyệt nói, đây là một quán bar không tệ.
Mặc dù lúc vào cũng phải quét quang não cá nhân, nhưng ngay sau đó ông chủ và tất cả quản lý của quán bar đều chạy ra đích thân đón tiếp, vô cùng nhiệt tình và lễ độ, khiến mọi người đều hài lòng.
Mà kỳ lạ là hình như bọn họ không kìm được, cứ muốn đến trò chuyện với Cố Thanh Sơn. Họ bắt tay hắn năm lần, còn chụp hình lưu niệm chung một lần.
Đúng là quá kỳ quái.
Sau đó, Cố Thanh Sơn đích thân pha rượu, pha cho ba người đẹp đủ các loại cocktail.
Biết Tô Tuyết Nhi lần đầu uống rượu, hai người khác cũng là nữ sinh nên Cố Thanh Sơn khống chế nồng độ cồn rất hoàn hảo, giúp mọi người có thể tăng thêm hào hứng nhưng không uống đến mức say mèm.
Giữa chừng có một chuyện nhỏ xen vào. Tôn Minh Nguyệt hỏi Cố Thanh Sơn học trường đại học nào, sau đó trực tiếp gọi ra cả một đám học sinh mới được tuyển thẳng của trường Đại học Quốc phòng, nói là giúp Cố Thanh Sơn kết giao bạn bè trước.
Ai ngờ đám học sinh ấy ai nấy đều bảo rằng chưa từng gặp Cố Thanh Sơn, cũng không thấy tên hắn trong danh sách sinh viên mới.
Bầu không khí tự dưng trở nên ngượng ngùng.
Cũng may Cố Thanh Sơn dùng quang não cá nhân liên kết trực tiếp với Nữ Thần Công Chính ngay trước mặt mọi người. Mà đến tận lúc này hắn mới kinh ngạc phát hiện, hắn vào đại học với thân phận giáo sư.
Hắn thì chỉ kinh ngạc thôi, còn trong lòng những người vây xem lại là chấn động.
Nữ Thần Công Chính không bao giờ nhầm lẫn sai sót.
Hắn còn trẻ vậy mà đã là chuyên gia nghiên cứu robot, quả thật quá yêu nghiệt rồi.
Tôn Minh Nguyệt vội vàng nói xin lỗi, đám học sinh tuyển thẳng của trường Đại học Quốc phòng cũng mặt mũi xám xịt rời đi.
Sau chuyện này, Tôn Minh Nguyệt cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn nữa.
Mặt khác, cô gái cao cao Lý Đồng đánh giá Cố Thanh Sơn không chút cố kỵ. Ánh mắt cô ta nhìn Cố Thanh Sơn giống như đang nhìn một con heo đột nhiên biết bay.
Còn Tô Tuyết Nhi, từ đầu đến cuối cô chỉ uống từng ngụm từng ngụm nhỏ cocktail do Cố Thanh Sơn pha chế, nở nụ cười ngọt ngào.
Cho đến khi tiễn ba cô gái trở về ký túc xá, Tô Tuyết Nhi mới kéo Tôn Minh Nguyệt ra ngoài, nghiêm túc và kiên quyết nói chuyện một lần.
Đây thật sự là một buổi tối tuyệt với.
Sau khi Cố Thanh Sơn đưa ba cô gái trở về liền xoay người, nụ cười trên mặt khó mà kiềm chế được.
Ban nãy lúc chia tay, rõ ràng Tô Tuyết Nhi đã hơi say. Khuôn mặt của cô sau khi say rượu hơi ửng hồng, giương mắt nhìn Cố Thanh Sơn, nói một câu:
“Anh Thanh Sơn... Chờ em nhé.”
Đây chính là câu nói to gan nhất của cô từ khi quen biết Cố Thanh Sơn đến giờ. Sau khi nói xong cô liền cúi đầu không dám nhìn hắn nữa, chạy chậm trốn vào trong ký túc xá nữ.
Cố Thanh Sơn nhớ đến dáng vẻ của cô liền không nhịn được cười. Hắn vui sướиɠ dạo bộ một mình trên con phố đêm.
Lúc đi ngang qua quảng trường trung tâm, dưới màn hình lớn ở quảng trường có rất đông người. Cố Thanh Sơn cũng đưa mắt nhìn về phía màn hình lớn giống như bao người khác.
Trên TV xuất hiện một nam phóng viên mặc áo mưa, đứng trên một boong tàu chòng chành.
“Chào các bạn xem đài, chúng ta có thể nhìn thấy, trên biển đã có vài thay đổi. Xung quanh có rất nhiều sương mù, nếu chỉ dùng mắt để nhìn thì chúng ta đã sắp không thể nhìn thấy gì trong khuôn viên mười mét rồi.”
Cố Thanh Sơn nhướng mày, dừng bước lại.
“Trận chiến ở tiền tuyến đã kết thúc, chúng tôi không được phép tới gần nhưng là phóng viên chiến trường, chúng tôi cũng có cách của chúng tôi… Đợi đã, mọi người có thể nhìn vùng biển xung quanh tôi đây, nước biển đang dao động rất mạnh đúng không?”
“Cảnh tượng này rất lạ.” Nam phóng viên tiếp tục nói: “Nửa ngày trước, đảo quốc của du lịch đã mất liên lạc, giờ chúng tôi đang tiến sát về phía đó, xem thử rốt cuộc có trục trặc gì mà lại khiến tín hiệu thông tin hoàn toàn bị gián đoạn như vậy.”
Nam phóng viên chuyên tâm giải thích, không hề biết sương mù đã lan đến bao trùm hết anh ta cùng cả màn hình, hiện giờ trên màn hình lớn chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng anh ta.
Bỗng nhiên, một tiếng gào thật to từ phía xa truyền đến.
“Mọi người chờ chút, hình như chúng tôi nghe thấy gì đó.”
“Quỷ quái, đó là thứ gì vậy?”
Một tiếng thét chói tai vang lên, dường như chủ nhân của tiếng thét này nhìn thấy một thứ gì rất kinh khủng.
“Đây là thứ gì?”
“Không! Cứu mạng!”
Ngay sau đó, màn hình tối sầm lại.
Chỉ nửa phút sau, hình ảnh đã được khôi phục nhưng đã trở về trường quay.
Sắc mặt hai phát thanh viên ở trường quay trắng bệch, miễn cưỡng ngồi đó giải thích: “Hình như bên kia xảy ra vấn đề gì đó, chúng ta sẽ tiếp tục theo dõi phát triển của sự việc sau. Tiếp theo đây, chúng tôi xin tiếp tục đưa tin về...”
Trên quảng trường, mọi người đều quay sang nhìn nhau, những lời bàn luận càng lúc càng lớn. Bản tin trên kia đã đổi sang nội dung khác.
“Ma Môn giáo, một tà giáo trứ danh từng tuyên bố rằng ngày tận thế đã đến.”
“Có chuyên gia nói, Ma Môn giáo luôn chú ý đến sự sinh sôi của nhân loại, chứ hoàn toàn không biết gì đến những sự kiện chân thực xảy ra trên thế giới, nên lời nói đó không thể tin được.”
...
Cố Thanh Sơn nhanh chóng rời khỏi quảng trường.
Sương mù đã bắt đầu bao phủ đại dương, kể từ bây giờ, đại dương sẽ trở thành khu vực cấm của nhân loại.
Ở kiếp trước, nửa tháng sau khi hòn đảo kia biến mất, sương mù mới xuất hiện.
Mọi chuyện lại bị đẩy nhanh hơn rồi!
Hình như kiếp này, tất cả đều đã đổi khác.
Cho đến khi bọn quái vật bắt đầu thử bước lên lục địa, thì tai họa cũng chính thức bắt đầu.
Sau đó sẽ xảy ra chuyện gì? Trong lòng Cố Thanh Sơn cũng không nắm chắc. Hắn bước nhanh vào một con hẻm nhỏ vắng vẻ.
[Đã hết thời gian hồi chiêu, người chơi có muốn tiến vào thế giới tu hành không?]
“Vào.”
…
Chỉ một lát sau khi Cố Thanh Sơn rời đi, mấy kẻ theo đuôi hắn bước vào trong con hẻm nhỏ xem xét, nhưng không có một ai.
Một người khịt khịt mũi đánh hơi, cuối cùng nói: “Mất dấu.”
“Thằng nhãi này quái dị thật.”
“Có thể gϊếŧ chết Sài Lang, chắc chắn có vài năng lực người khác không biết.” Một người khác lắc đầu.
“Đi thôi, về trước đã. Tuy nhiệm vụ treo thưởng đã hủy bỏ nhưng đã gϊếŧ người của chúng ta thì không thể bỏ qua thế này được.” Người cầm đầu kia nói.
Sau khi bọn họ rời đi, vài bóng đen khác xuất hiện trong hẻm nhỏ, im lặng trôi giữa bầu trời. Trên người những bóng đen này phát ra sức mạnh kỳ dị đầy uy lực.
“Lúc nãy máy dò sóng sinh mệnh đã thể hiện vị trí của hắn ở đây.” Một bóng đen nói.
“Nhưng lại không thấy đâu.” Một bóng đen khác nói.
“Để tôi.” Một bóng đen lách qua đám người bước ra. Gã duỗi một ngón tay ra, chỉ vào con hẻm nhỏ, im lặng không nói gì đứng ngẩn ra một phút.
“Đúng là kỳ quái, tôi cũng không biết hắn đi đâu. Tôi đoán đây là một loại Thiên Tuyển kỹ ẩn nấp cực hiếm.” Gã thu ngón tay lại, nói.