Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Từ trong núi ra, hai đùi Ôn Viễn run lên, toàn dựa vào Tần Phong nâng mới về đến nhà.
Vừa thấy Ôn Viễn từ trong núi ra, mới hơn hai giờ thế nào liền đi không nổi, gia gia nãi nãi sợ tới mức Tần Phong còn tưởng rằng Ôn Viễn có phải sinh bệnh hay không.
“Tần Phong, bằng hữu con nên không phải là sinh bệnh đi?”
“Gia gia không phải, y chính là từ nhỏ thể trạng không tốt, người không cần quan tâm.”
“Thật sự?”
“Kia khẳng định là thật sự, hảo, gia gia hai người đi nghỉ ngơi, chờ lát bọn con nữa nấu cơm, ăn cơm xong liền trở về, lại không về sáng mai không kịp đi làm.”
Tần Phong nhìn gia gia nhà mình nói, “Yên tâm, bọn con khẳng định cách một đoạn thời gian liền trở về xem ngài, hai người ở nhà hảo hảo chiếu cố chính mình.”
“Được, đã biết.”
Ôn Viễn ngồi bên cạnh vẫn luôn vẫn duy trì mỉm cười, cái gì cũng không nói, dù sao cười là được rồi.
Nhìn thấy hai vị lão nhân gia đi vào, nhẹ nhàng thở ra một chút ngã vào trên vai Tần Phong, “Đỡ tôi đi vào nghỉ ngơi một chút, tôi thật sự không được, tôi nói anh người thật sự thể lực không phải người. Anh có thể lo lắng cảm thụ bạn giường anh một chút hay không ?”
Tần Phong nhướng mày, “Bạn giường? Chẳng lẽ không phải tiểu da^ʍ phụ của tôi?”
“Lăn!”
Ôn Viễn nói xong đưa tay nhìn Tần Phong, “Đừng vô nghĩa, nhanh đỡ tôi đi vào, lại không đi vào, tôi sẽ chết ở chỗ này, buổi tối về nhà, cho tôi an tâm ngủ một giấc, không được lại làm.”
Lại làm nữa thật sự liền không cần thở.
Tần Phong nhìn ra Ôn Viễn là thật sự không được, liếc mắt xung quanh không một ai, trực tiếp ôm Ôn Viễn lên.
“Em hảo hảo ngủ một giấc, chờ lát nữa ăn cơm chiều gọi em.”
Vừa rồi lăn lộn là thật sự, lúc này đau lòng cũng là thật sự.
Ôn Viễn bị nhét vào ổ chăn hảo hảo ngủ một giấc, sau đó ở bên trong, nhắm mắt lại chỉ chốc lát liền ngủ rồi. Chờ kho mở mắt ra, người đã ở trên xe.
Trong bụng trống trơn, đói đến không chịu được.
“Ngọa tào, anh thế nào không gọi tôi tỉnh, tôi cũng chưa ăn cơm, chết đói!”
“Có thể cho em bị đói? Phía sau có cơm hộp cho em, chính ngươi ăn, ngươi nhưng ngàn vạn đừng ăn sái, chờ lát nữa trở về còn phải rửa xe, lần trước làm tùy tiện lau một chút, luôn cảm thấy có mùi vị.”
“Anh đại gia, tôi ăn cơm anh có thể không đề cập tới chuyện này sao?”
Ôn Viễn trừng mắt Tần Phong một cái, cảm thấy người này đặc biệt có thể làm mất hứng.
Bất quá tốt xấu xe là lái về nhà.
Tới nhà, Ôn Viễn vẫn là mệt đến không được, dứt khoát trực tiếp trở lại trong phòng ngủ ngon, sự tình thu thập đều giao cho Tần Phong đi làm.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Ôn Viễn đánh ngáp một cái, nhìn thấy Tần Phong đang ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm sáng, sữa bò, bánh mì còn có…… Trứng tráng bao.
Nhìn qua cũng không tệ lắm.
“Tối hôm qua làm cái gì muốn dậy sớm như vậy làm cơm sáng?”
“Cái gì cũng chưa làm, bất quá cuối tuần làm được nhiều, có thể bồi thường mông em một chút.”
Tần Phong lau khô tay, đem đồ vật đều đặt trên bàn cơm, lúc đi qua Ôn Viễn bên nhéo mông y một chút.
Xúc cảm niết lên đĩnh kiều mông thịt chính là hảo.
Ôn Viễn trừng Tần Phong, “Móng heo anh còn có thể hảo hay không? Cư nhiên còn tới! Tôi nói cho anh, móng heo anh, tôi chính là ——”
“Chính là cái gì?”
“Quên đi, dù sao anh cũng sẽ không dừng tay, tôi nói cho amh, anh đừng xằng bậy, lát nữa tôi muốn mở họp.”
Nếu lát nữa Tần Phong thật sự xằng bậy làm thế nào?
Kia chẳng phải là muốn chết sao.
Nhưng Tần Phong là loại sẽ nhẹ giọng từ bỏ sao?
Ở thời điểm Ôn Viễn mới vừa ngồi xuống, hắn liền đi đến bên cạnh Ôn Viễn, duỗi tay từ cổ áo y vói vào, nắm đầṳ ѵú nhẹ nhàng xoa, cúi đầu cắn vành tai y.
“Sách…… Thật dễ nghe, tối hôm qua tắm rửa cho em hương vị đều còn ở.”
“Ngô, anh, Tần Phong anh đừng xằng bậy!”
Ngón tay đi vào, cảm giác bị cắm vào làm du͙© vọиɠ cả người Ôn Viễn đều bị khơi lên, không tự giác vặn eo muốn ngón tay càng thâm nhập một chút, nửa người trên dựa vào bàn cơm.
“Đừng đào, bên trong…… Bên trong chịu không nổi.”
“Thật là mẫn cảm, mới vừa chạm vào một chút em liền ra nước.”
Tần Phong rút ra ngón tay, nhìn ngón tay dính nhớp dâʍ ɖị©ɧ, dứt khoát đem ngón tay phóng tới bên trong sữa bò đảo một chút.
“Mặt sau em cần sữa bò làm dễ chịu một chút, em không phải nói tôi cắm em hỏng rồi sao? Sữa bò có thể mỹ dung dưỡng nhan.”
“Không, không được!”
Sữa bò đi vào, y sẽ điên mất.
Tần Phong trực tiếp đem Ôn Viễn bế lên đặt trên bàn cơm, sau đó nâng cao chân y, làm Ôn Viễn nửa người trên trực tiếp nằm trên bàn. Mông cao cao nhếch lên, hai đùi mở rộng ra, ôm ở trước ngực, như vậy tiểu huyệt phấn nộn liền bại lộ, lúc đóng lúc mở chờ đợi côn ŧᏂịŧ thao.
Nếp gấp hồng nhạt dính đầy dâʍ ɖị©ɧ da^ʍ mĩ, sáng lấp lánh.
Ôn Viễn trong lòng có chút e ngại, không khỏi nhìn về phía Tần Phong, nhìn thấy Tần Phong bưng sữa bò tới gần, trong lòng dâng lên một cổ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lại khẩn trương lại chờ mong.
Lần trước chơi đùa mật ong, hiện tại……
“Ân a ~ đừng, đừng liếʍ, hảo ngứa, muốn ăn đại dươиɠ ѵậŧ……”
“Dâʍ đãиɠ, ngoài miệng nói không cần, thân thể thành thật, bất quá hiện tại ngoài miệng cũng thành thật, muốn ăn dươиɠ ѵậŧ? Tự mình liếʍ ngạnh, tôi mới uy tiểu tao huyệt, nếu em liếʍ không ngạnh, vậy lấy ngón tay.”
“A ~ không, không cần, muốn đại dươиɠ ѵậŧ, không cần ngón tay, tao huyệt…… Ngứa, giống như bị thao ~”
Ôn Viễn một khi dâʍ đãиɠ lên, như là da^ʍ phụ, tùy tiện thao, thao chết đều sẽ không cảm thấy đã nghiện. Ô ngôn uế ngữ nói ngoài miệng so với ai khác đều dâʍ đãиɠ hơn.
“Ân a ~ đừng nhúc nhích, cho tôi đại dươиɠ ѵậŧ, tôi liếʍ cho anh ~”
Gậy thịt tản ra hơi thở giống đực gần bên miệng, này làm Ôn Viễn đầu óc trống rỗng. Hé miệng, ngậm lấy qυყ đầυ, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ mã mắt, còn thỉnh thoảng chọc một chút.
Hai cánh môi bao bọc qυყ đầυ, khoang miệng ấm áp ướŧ áŧ bao vây côn ŧᏂịŧ. Loại xúc cảm cực hạn này làm Tần Phong da đầu tê dại, hận không thể lập tức ở trong miệng Ôn Viễn đại khai đại hợp thao làm.
“Ngô ~ hảo ngậm…… Côn ŧᏂịŧ thật lớn…… Ngậm không được……”
“Mẹ nó! Em mới hàm đi vào một chút, liếʍ cho lão tử, liếʍ đến tôi cao hứng, liền cho em ăn đại kê kê, không cao hứng tôi liền dùng dưa chuột thao em!”
“Không cần, không cần a ~ muốn côn ŧᏂịŧ lớn không cần dưa chuột ~”
Ra sức hàm sâu, đều sắp đến yết hầu, nhưng Ôn Viễn vẫn là không ngừng liếʍ cự căn Tần Phong. Gân xanh bị liếʍ đến du quang thủy hoạt, sáng lấp lánh mang theo một mảnh vệt nước.
Đầu lưỡi ở mặt trên đảo quanh, lại liếʍ mã mắt trên qυყ đầυ.
Tiểu huyệt hồng nhạt đã chảy ra một mảnh dâʍ ɖị©ɧ, ánh mắt Tần Phong tối sầm lại, nhiễm hương vị tìиɧ ɖu͙©, tay bưng sữa bò, một bên thẳng lưng phối hợp Ôn Viễn khẩu giao.
Sữa bò ở cái ly đong đưa, Tần Phong nhìn, nhịn không được cười, dùng hai ngón tay cắm đến bên trong cúc huyệt, ngón tay ở bên trong đào lên.
“A!”
Ôn Viễn phát ra một tiếng thét chói tai, hô to một tiếng, phun côn ŧᏂịŧ từ trong miệng ra.
Tần Phong đĩnh khí cụ trực tiếp đánh vào trên mặt y, làm Ôn Viễn phát ra một tiếng rêи ɾỉ:
“Ân a ~”
“Tao hóa! Lập tức cho em sữa bò làm ấm tiểu tao huyệt. Nước bên trong tao huyệt cùng sữa bò quyện nhau, nhất định uống thực hảo, chờ lát nữa đưa cho em uống.”
“Không ~ không cần ~”
“Tao hóa!”
Hai ngón tay đem cúc huyệt căng ra, lộ ra huyệt khẩu, giống như một cái lỗ nhỏ, giương lớn muốn uống sữa bò, còn có thể nhìn đến thịt non mấp máy bên trong.
Thịt non mỗi lần bị thao làm đều sẽ bao vây cự điểu Tần Phong, dính sát vào, giống như hút cắn.
“Ân a ~ đừng, đừng muốn căng hỏng rồi!”
“Căng không hỏng, em liền côn ŧᏂịŧ đều có thể ăn vào còn sợ uống không được sữa bò?”
Nói xong liền đem sữa bò đổ vào trong. Sữa bò màu trắng theo cúc huyệt chảy xuống, trên mông dính đầy sữa bò, cúc huyệt lúc đóng lúc mở, sữa bò bị nuốt vào không ít.
Ôn Viễn giật eo không tự chủ dựng thẳng, bụng nhỏ đều run rẩy.
“Ha a ~ không, từ bỏ ~ quá nhiều…… Chảy xuống, chảy tới trên mông…… Ân a ~”
Trên bụng nhỏ cũng dính đầy sữa bò, phía sau lưng càng là một mảnh thấm ướt.
Một ly sữa bò đều bị Tần Phong đổ vào trên người Ôn Viễn.
Tần Phong bỗng nhiên cúi đầu, cúi người tới gần Ôn Viễn, vươn đầu lưỡi ở cúc huyệt liếʍ một chút. Cả người Ôn Viễn run lên, tay ôm hai chân thiếu chút nữa ôm không được.
“Ách a ~ đừng, hảo…… Hảo sướиɠ.”
“Sướиɠ sao? Em nơi này chính là chảy nước đâu.”
“Chảy nước…… Lại chảy nước, đều là bị đại dươиɠ ѵậŧ lão công liếʍ, lão công hảo liếʍ ~ hảo sướиɠ a ~”
Ôn Viễn mơ hồ không rõ nói chuyện, “Ân a ~ cắm vào tới, cắm vào tới làm tôi!”
Tần Phong cười, đầu lưỡi cắm vào vài cái, đứng lên dùng đồ vật ở cúc huyệt. Cảm giác được cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở hoan nghênh hắn, muốn cho hắn đi vào thao làm.
“Ha a ~ tiến vào ~”
Ôn Viễn lộng eo, chậm rãi nuốt qυყ đầυ vào một chút.
Tần Phong ở thời điểm Ôn Viễn đĩnh eo về phía trước bỗng nhiên trực tiếp toàn căn hướng vào trong cắm. Cọ xát qua vách trong còn có điểm G làm Ôn Viễn tức khắc cao giọng hét lên, cổ ngưỡng ra sau, khống chế không được run rẩy.
Bên trong giống như là……
Có một con rắn linh hoạt đang hoạt động, Ôn Viễn chỉ còn lại du͙© vọиɠ ở trong đầu.
“A ~ đại dươиɠ ѵậŧ hảo bổng ~ hảo bổng a ~”
“Ân a ~ đừng, đừng đi ra ngoài, hung hăng làm tôi, sữa bò muốn chảy ra đi ~”
“A a a a! Đỉnh tới rồi, đỉnh tới rồi, lại đỉnh tới rồi!”
Hậu huyệt bị đâm vào rút ra, dâʍ ɖị©ɧ cùng sữa bò hỗn hợp bên nhau, không ngừng chảy ra từ cúc huyệt, làm ướt mặt bàn, còn ở trên mặt bàn tụ thành một vũng nước.
“Bên trong cũng thật nóng ~”
“Ha a ~ đừng, đừng đỉnh, chịu không nổi, muốn tới, muốn tới ~”
Cả người run rẩy, bụng nhỏ căng thẳng, chân lưng đều căng thẳng.
Ôn Viễn ngẩng cổ, vòng eo không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chân giãy giụa lên, hoàn toàn xụi lơ.
“A! Tới rồi, muốn bắn, muốn bắn!”
Một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ côn ŧᏂịŧ bắn ra, Ôn Viễn thở dốc.
Hậu huyệt ướt không ra gì, sữa bò, tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn có dâʍ ɖị©ɧ tất cả đều quậy với nhau, ở trên mông thịt, da^ʍ mĩ đến làm nam căn Tần Phong rất nhanh lại ngạnh.
Hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng sữa bò từ cúc huyệt chảy ra, huyệt khẩu hồng nhạt nhất khai nhất hợp. Bộ dáng phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ giống như Ôn Viễn uống sữa bò sẽ phun sữa bò.
“Không thể lại đến, tôi muốn đi làm.”
“Hảo, tôi ôm em đến phòng tắm.”
Côn ŧᏂịŧ còn nửa ngạnh, bất quá Tần Phong biết thái độ công tác của Ôn Viễn, cũng không ngạnh nữa, ôm người đến phòng tắm, loát bắn ra.
Chỉ là tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ở trong miệng Ôn Viễn.