Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Tần Phong nhíu mày, cảm thấy mình trong khoảng thời gian này có phải quá sủng Ôn Viễn hay không, quên mất ngay từ đầu hắn là thế nào thao y, tinh anh này thật đúng nghĩ mình là tổ tông, đến cung kính?
Trở tay đem Ôn Viễn đè ở dưới thân, trực tiếp kéo chân ra.
“Không cho làm? Lão tử hôm nay chính là muốn làm em, đem em làm xuyên, làm đến em không dám để cho người khác làm, chỉ có tôi mới có khả năng thao em!”
“Tần Phong!”
Tần Phong như vậy làm Ôn Viễn hoảng sợ, ý thức được Tần Phong lúc này như điên rồi, nghe không vào cái gì, chỉ có thể đột nhiên lắc đầu.
“Đừng, không thể, không thể!”
“Lão tử định đoạt!”
Nghẹn muốn chết, tiểu tổ tông này mỗi lần đều không cho làm, như vậy hắn sớm hay muộn sẽ nghẹn chết!
Ôn Viễn biểu tình biến đổi, nhìn chằm chằm Tần Phong:
“Tần Phong anh không thể như vậy! Anh nếu nói như vậy, tôi muốn đánh chết anh! Về sau tôi không bao giờ cùng anh nói chuyện, Tần Phong anh đừng để cho tôi hận anh!”
Đừng làm cho tôi hận anh!
Y không tin Tần Phong còn sẽ đem chính mình làm thế nào.
Tần Phong hoảng hốt một chút, nhìn Ôn Viễn, duỗi tay vuốt mặt y, “Ôn Viễn…… Xin lỗi, vừa rồi tôi kích động một chút, em ngủ đi.”
Có ngủ hay không?
Tần Phong cùng Ôn Viễn dựa vào nhau, Ôn Viễn có thể cảm giác được đồ vật giữa hai chân Tần Phong còn sưng lớn, Ôn Viễn biết Tần Phong gần đây cũng thật ra nghẹn.
Mỗi lần đều là một vừa hai phải, cũng chưa thể chân chính vô cùng nhuần nhuyễn thống khoái qua.
Hiện tại phải làm thế nào?
Ôn Viễn do dự một hồi lâu, bỗng nhiên chui vào phía dưới, mặt dán đến trong chăn, sau đó dựa vào vị trí kia, cảm nhận được nơi đó thô to.
“Ôn Viễn em làm gì?”
“Câm miệng, giải quyết cho anh, anh nhanh cho tôi ngủ, đừng đem gia gia nãi nãi đều đánh thức!”
Nói xong liền kéo quần Tần Phong xuống, ấm áp hơi thở làm Ôn Viễn tức khắc có một ít ngây ra —— thật là đáng sợ, mỗi lần nhìn đến thứ này của Tần Phong đều sẽ nghĩ, chính mình rốt cuộc là thế nào đem thứ này nuốt vào.
Phía dưới quá nhỏ, thứ này thế nào có thể đi vào.
Nhận thấy Ôn Viễn sắp làm cái gì, Tần Phong cả người căng thẳng, căng chặt suy nghĩ muốn xốc lên chăn, lại bị động tác tiếp theo của Ôn Viễn làm cho hít một hơi, ngã vào gối đầu cả người thoải mái.
Khoang miệng ôn nhuận bao lấy qυყ đầυ còn hưng phấn, cả người đều hưng phấn lên.
“Ôn Viễn…… Tiểu Viễn nhi ~”
Duỗi tay ở trong chăn, vuốt đầu Ôn Viễn, tay không tự chủ túm chặt đầu tóc Ôn Viễ.
“Tiểu Viễn nhi, em thật là tâm can nhi của tôi.”
Miệng Ôn Viễn bị nhét đầy, đầu lưỡi chỉ có thể nhẹ nhàng động, sau đó nhìn đồ vật trước mặt, theo sau chỉ có thể nức nở phát ra một chút thanh âm, ở nơi đó vùi đầu thay Tần Phong giải quyết nhu cầu sinh lý.
Nếu không phải bởi vì Ôn Viễn biết Tần Phong có thể vì y khắc chế này đó, mới lười làm như vậy.
Hàm ướt làm Ôn Viễn rất khó chịu, đặc biệt là đồ vật trong miệng dưới Tần Phong kí©ɧ ŧɧí©ɧ, y sắp ngậm không được, nhưng không cho Tần Phong phóng xuất, chờ lát nữa tai ương khẳng định là y.
Y một chút cũng không muốn sáng mai giường đều xuống không được.
“Ngô a…… Quá lớn…… Anh, anh đừng đỉnh sâu như vậy……”
“Ngô! Anh đừng nhúc nhích, miệng, miệng nhét không được……”
Quá sâu, quá lớn, Ôn Viễn cảm thấy miệng mình sắp nứt ra rồi.
Không thể như vậy.
Qυყ đầυ đỉnh ở khoang miệng, y thật sự muốn nói không ra lời.
Nghẹn đến mức sắc mặt đỏ bừng, ở trong chăn còn không thông khí, cả người đều sắp nóng chết.
Thật sự là nhịn không được, đầu lưỡi ở qυყ đầυ liếʍ hai cái, sau đó lại giơ tay vuốt ve hai tinh hoàn phân lượng thực nặng, phí sức chín trâu hai hổ mới làm Tần Phong bắn trong miệng y. Không kịp rút khỏi, miệng bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót đầy, sặc đến Ôn Viễn thối lui, từ trong chăn chui ra.
Tần Phong nhìn Ôn Viễn, khóe miệng còn treo tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng, từ khóe miệng nhỏ giọt xuống dưới, đôi mắt đỏ lên, môi nhìn tinh oánh, bộ dáng thực ngon miệng.
Ánh mắt Ôn Viễn có chút không rõ, đứng ở nơi đó, phục hồi tinh thần lại, hung hăng trừng Tần Phong, cúi đầu trực tiếp hôn khóe miệng hắn.
“Làm anh cũng nếm hương vị mình một chút.”
“…… Nhìn em bộ dáng này, quá muốn làm em.”
Nâng đầu Ôn Viễn lên, Tần Phong duỗi tay ấn môi y, cảm giác được trơn trượt, tức khắc cười.
“Yêu tinh, tiểu Viễn nhi, em thật đúng là tâm can tôi. Vừa rồi em khẩu giao cho tôi, tôi còn không bắn nhanh như vậy, ăn đến con cháu tôi, lúc này em chính là người của tôi.”
“Lăn anh nha, nếu không phải anh muốn làm mặt sau tôi, lão tử mới không khẩu giao cho anh!”
“Ba!”
Tần Phong đánh mông Ôn Viễn một cái, nâng y nằm ở trên người mình, hai người chính diện dán nhau, hai dươиɠ ѵậŧ dán nhau, đã là bộ dáng mềm nhũn.
Ôn Viễn có điểm buồn ngủ, dựa vào Tần Phong đánh ngáp một cái, “Tôi buồn ngủ muốn chết, tôi ngủ trước, anh đừng lại làm loạn, sáng mai tôi còn muốn xuống giường.”
“Ân, ngủ đi.”
Thân thể trơn bóng dán vào nhau, Tần Phong thật đúng là không biết mình có thể khống chế được hay không, bất quá đại khái có thể đổi phương thức chiếm hữu Ôn Viễn một buổi tối.
“Tâm can, thương lượng với em chuyện này.”
“A?”
“Tôi đem đại dươиɠ ѵậŧ vào tiểu huyệt em cả đêm, bất động, tôi liền cảm thấy bên trong nóng một chút, em xem buổi tối nằm, hai ta ——”
Ôn Viễn trừng mắt Tần Phong, “Anh thật đúng là mẹ nó!”
Cả đêm đặt mà bất động?
Vạn nhất buổi tối nếu lại có phản ứng làm thế nào?
Kia chẳng phải là y ngủ ngủ đều bị Tần Phong thao tỉnh, một đêm y còn có thể ngủ hay không?
Lời cũng chưa nói xong, đã bị Tần Phong vặn hai đùi, sau đó mạnh mẽ đem côn ŧᏂịŧ lớn nhét vào.
Nức nở một tiếng, dựa vào Tần Phong, oán trách nhìn hắn.
“Anh tên hỗn đản này, đừng cho tôi bắt được tóc anh, bằng không tôi trực tiếp đánh chết anh, làm anh cũng nếm thử loại mùi vị này! Ngô a, đừng, đừng nhúc nhích, anh hiện tại đều không phải lửa lớn côn ŧᏂịŧ, anh đây là đại nhục trùng, đừng lại động.”
Tần Phong cười hôn Ôn Viễn một cái, “Thân ái, tâm can nhi a! Em nhưng ngàn vạn đừng nói như vậy, hảo, thoải mái, chúng ta ngủ ~”
Ôn Viễn bị ép bất đắc dĩ, chỉ có thể như vậy.
Bất quá tựa hồ cũng còn hảo.