Thiếu Nữ Ngây Thơ Dâm Tà Hệ Thống

Chương 82: Nhất Trận Phong chịu nhục lần hai

[Đù má, không phải chứ...]

[Đại hội dâʍ ɭσạи à?]

[Á, á, á, kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá, anh đây cũng muốn gia nhập.]

Đây giống một buổi tụ tập nhỏ đánh bài tâm sự chỗ nào, rõ ràng là tụ tập làʍ t̠ìиɦ tập thể bừa bãi phóng đãng. Trong lòng Diệp Tiên Tiên dâng lên dự cảm bất thường, đừng nói là lại bị hệ thống bẫy đấy nhé?

Dịch Trận Phong cũng không ngờ cảnh tượng sẽ như thế này, cậu ta liếc thấy Diệp Tiên Tiên cụp mắt xuống thì an ủi: "Đừng lo, có tớ ở đây."

Đối diện với vẻ mặt bỉ ổi này của cậu ta, Diệp Tiên Tiên chỉ muốn cho cậu ta một đá vào hạ bộ.

Đúng lúc này, từ sau tấm ván cửa WC truyền ra tiếng va đập "thình thình thình", cực kỳ có tiết tấu. Phát ra cùng tiếng va đập là tiếng rêи ɾỉ cất cao của con gái.

"A a... A... Chơi em mạnh hơn... A ha... Em muốn bay... A... A... Sướиɠ quá... A a... Sướиɠ quá a a......"

Tiếng kêu cao vυ't khiến người ta suy nghĩ miên man.

Không cần nhìn Diệp Tiên Tiên cũng đã đoán được bên trong đang làm cái gì. Chuyện này thật sự...

Làm mới giới hạn xấu hổ của cô.

[Oa! Tình hình trong căn phòng nhỏ kia có vẻ chiến đấu kịch liệt á!]

[Lẳиɠ ɭơ như thế, kêu cho dươиɠ ѵậŧ của ông đây cứng luôn.]

[Quá dâʍ đãиɠ!]

Thiếu niên vừa rồi ra mở cửa ôm vai Dịch Trận Phong, ánh mắt đảo qua bộ ngực của Diệp Tiên Tiên rồi nói thầm mấy câu vào tai cậu ta.

"Thôi đi, cô ấy không phải kiểu gái đấy." Dịch Trận Phong từ chối.

Diệp Tiên Tiên đứng ở bên cạnh, đại khái đã hiểu được hai người đang nói cái gì. Đáy mắt tối sầm lại.

Trong WC, cô gái ra sức kêu gào, cánh cửa rung "thình thình", tình hình chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, theo một tiếng gầm nhẹ của con trai giọng nữ cũng thét lên một tiếng chói tai, rồi đột nhiên im bặt.

Dịch Trận Phong ôm chầm Diệp Tiên Tiên đi đến một chiếc ghế đơn, cúi đầu hôn lên miệng cô, "Nếu cậu không thích nhiều người thì chúng ta thuê một phòng khác."

Cô quay đầu đi, đột nhiên bật cười một tiếng trầm thấp.

Dịch Trận Phong không thể hiểu nổi, không hôn được cái miệng nhỏ của cô nên tâm trạng rất khó chịu, "Cậu cười cái gì?"

Còn cười cái gì được nữa, đương nhiên là muốn tên Dịch Trận Phong nhà cậu mất mặt. Diệp Tiên Tiên cười nhạt liếc cậu ta, tay bóp lấy dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng ở hạ bộ của cậu ta. Khí thế lập tức thay đổi từ bông hoa trắng vô hại thuần khiến trở thành cao ngạo lạnh lùng, "Tôi nói này, với thứ đồ chơi một giây đã bắn đến mười đồng cũng thấy phí ấy mà còn muốn thuê phòng với tôi? Hay là chưa đâm vào nó đã sùi bọt mép, không dùng được nữa. Cậu không sợ mất mặt nhưng tôi chê nó vô dụng."

Với giọng nói cô cố tình khuếch đại lên thì cả căn phòng đều có thể nghe thấy.

Một lời nói khó tin khiến mọi người không thể ngờ.

Mấy đôi nam nữ vốn đang ôm nhau thân mật nháo nhào nhìn về phía Dịch Trận Phong.

Nam ngầm đồng cảm. Nữ thì, suy nghĩ nhiều điều.

Thiếu niên vừa rồi ra mở cửa tỏ vẻ ngạc nhiên, "A Phong, cậu xuất sớm à?"

Đây là lần đầu tiên cả đám tụ tập chơi tập thể, mặc dù là anh em nhưng bọn họ cũng không rõ khả năng trên giường của nhau.

[Ối chà? Lại là một câu chuyện xưa bi thương à?]

[Trym đẹp cũng để làm gì, chẳng phải không dùng được à.]

[Còn là đàn ông không?]

[Đắng lòng.]

Mày mới xuất sớm, cả nhà mày đều xuất sớm. Là đàn ông thì đều không thể chịu được việc năng lực cậu nhỏ bị người khác nghi ngờ, Dịch Trận Phong tức đỏ cả mắt.

Từ từ...

Mười đồng?

Bỗng nhiên nhớ tới nữ sắc ma đêm đó đã quấy rối tìиɧ ɖu͙©, còn cả chuyện làm nhục trước mặt mọi người.

Đó là nỗi đau cậu ta không muốn nhớ lại.

Dáng vẻ ngả ngớn, miệng lưỡi miệt thị, còn cả mùi hương thoang thoảng quen thuộc ấy...

Vậy mà nữ sắc ma lại là cô!

Đêm đó hẳn là đã nghe được cuộc đối thoại của cậu ta với Đỗ Chanh nên thái độ đối với cậu ta mới thay đổi, sau đó lại như gần như xa.

Căn nguyên vấn đề lại nằm ở đây!

Trong đầu Dịch Trận Phong vang lên ong ong, cậu ta chẳng thể nghĩ tới Diệp Tiên Tiên ngoan ngoãn nhu nhược sẽ lại là nữ sắc ma quyến rũ. Còn biết giả bộ hơn cậu ta. Lực đả kích của sự tương phản đánh cho cậu ta bất chợt ngây ngẩn tại chỗ.

"Diệp Tiên Tiên, thế mà lại là cậu."

Diệp Tiên Tiên chịu đựng sự khó chịu khi đυ.ng chạm vào cậu ta, đầu ngón tay vân vê trên đỉnh dươиɠ ѵậŧ, "Lớp trưởng à lớp trưởng, cái món đồ rách này cậu cứ giữ lại tự dùng đi, mười đồng tôi cũng thấy lãng phí."

Từng câu nói ra càng lúc càng cay nghiệt.

"Diệp Tiên Tiên..." Dịch Trận Phong bị đả kích hét to, khuôn mặt tuấn tú vặn vẹo, sấn tới đè Diệp Tiên Tiên, "Tôi đây sẽ cho cậu thử xem có dùng được hay không."

Diệp Tiên Tiên đã đề phòng cậu ta từ trước, tránh người đi, đứng lên.

"Thử? Cậu dám thử trên người tôi thì tôi sẽ bẻ gãy nó. Không tin thì tới thử đi."

Dịch Trận Phong bất động ở đó, đối với nữ sắc ma, từ đáy lòng cậu ta có một nỗi sợ kỳ lạ.

Mọi người ở đây nhìn ra giữa hai người đã có mâu thuẫn từ lâu.

Trên cánh cửa phòng vệ sinh lại vang lên chuỗi tiếng va đập lần thứ hai.

Âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành vang lên.

Diệp Tiên Tiên xách túi đi về phía cửa. Nếu còn ở lại đây cô sẽ bị thứ không khí ô uế trong căn phòng này hun cho tắt thở.

Một thiếu niên đứng ngăn trước mặt cô, "Cậu ta không dùng được nhưng anh dùng được này. Côи ŧɧịt̠ của anh nhất định sẽ làm em sướиɠ."

Cậu kéo qυầи ɭóŧ xuống, giữa đám lôиɠ ʍυ dươиɠ ѵậŧ sưng to cựa quậy, dáng dấp không nhỏ.

Con người rắn rỏi 88 – chữ đen: [Khoe khoang cái gì, còn không to bằng tôi.]

Kẻ Chấp Pháp – chữ đen: [Có bản lĩnh thật thì không cần khoe khoang.]

[Ông đây hét to một tiếng, nấm kim châm đây.]

[Ngây người gì thế, cười đi chứ. Ha ha ha ha ha ha......]

[ha ha ha ha ha ha...]

[ha ha ha ha...]

[Tiếng cười có độc.]

Diệp Tiên Tiên nhẹ nhàng nâng cằm lên, vẽ ra một đường cong sắc nét, cô hơi nheo mắt lại, ánh mắt long lanh, có chút trong sáng, có chút lẳиɠ ɭơ rồi mím miệng cười, "Được thôi! Vậy thử xem đi! Chỉ là... Tôi đi tắm trước, tắm xong sẽ thử cậu."

Thiếu niên nhìn đến ngây người, dươиɠ ѵậŧ dựng đứng cứng ngắc.

Lúc bước vào cô đã chú ý thấy cạnh cửa có một phòng rửa mặt. Trong giây lát thiếu niên si mê ngơ ngác, Diệp Tiên Tiên cất bước đi về phía cửa.