Cháu Gái Thành Phố Và Người Chú Nông Thôn

Chương 6: Bị luân gian trong rừng (3)

Âʍ ɦộ của Trần Hiểu Nhu quả nhiên co dãn kinh người, qυყ đầυ mới nhét vào được một nửa đã bị bao chặt lấy, tiến cũng khó mà lui thì càng khó hơn.

Hai tay Trần Hổ nâng mông Trần Hiểu Nhu lên, kéo về phía mình từng chút từng chút một, qυყ đầυ theo sự nghênh đón cũng dần dần đi vào. Rốt cuộc cuối cùng đỉnh đầu dươиɠ ѵậŧ cũng đã biến mất giữa hai mép thịt, lúc này Hiểu Nhu mới cảm thấy sự đè ép đau đớn ở cửa mình tan dần, tốt hơn một chút, còn cảm giác căng chướng ở trong âʍ ɦộ thì lại tăng thêm mấy phần.

Trần Hổ tiếp tục nâng mông của Hiểu Nhu lên, qυყ đầυ to tròn tiến mạnh vào bên trong, nhắm ngay điểm G mà thọc phát đầu tiên, đâm cho Hiểu Nhu thét "A..." lên một tiếng kinh hãi.

Sau cú va chạm đầu tiên thì Trần Hổ lại chần chừ không hành động bước tiếp theo, ông chỉ để dươиɠ ѵậŧ ở sát cửa tử ©υиɠ, hai tay ôm chặt cặp mông trắng nõn của Hiểu Nhu, ngẩng cao đầu "Shh... Shh..." hít sâu mấy hơi.

"TᏂασ, cảm giác thế nào?" Trần Thiết Xuyên nhìn dáng vẻ này của Trần Hổ thì nuốt nước miếng một cái hỏi.

"Ha... Cực phẩm... Ông đây sướиɠ đến muốn thăng thiên luôn... L*и của bé con này vừa chặt vừa ấm... Ha a... Còn biết cắn người nữa... Shh... Shh... Mυ'ŧ chặt lấy ông đây không buông... Đợi anh sướиɠ xong rồi tự chú cắm vào thì sẽ biết." Trần Hổ cũng không muốn nhiều lời vô nghĩa với gã nữa, ông giữ chặt mông Hiểu Nhu từ từ rút qυყ đầυ ra, đi ra đến cửa l*и, cảm giác đè ép đau đớn kia lại tràn tới Hiểu Nhu.

Trần Hổ rút ra, thúc vào, rút ra, thúc vào, chơi vui vẻ vô cùng. Hiểu Nhu chỉ cảm thấy qυყ đầυ to lớn của Trần Hổ giống như một cái bàn ủi nóng bỏng, mỗi lần nhét vào đều ủi phẳng từng nếp uốn bên trong lỗ nhỏ của mình, cô cảm thấy âʍ ɦộ của mình thật sự sẽ bị ông đâm thủng mất.

"Ha... Ha... Ha..." Chịu không nổi cái l*и chặt khít của Hiểu Nhu, Trần Hổ bắt đầu không nhịn được tăng nhanh tốc độ cắm cắm rút rút vào trong huyệt thịt. Lỗ nhỏ vì bảo vệ chính mình mà chảy nước không ngừng, mỗi lần dươиɠ ѵậŧ đi vào đều phát ra tiếng "Ọp... Ọp... Ọp...", hai bầu vυ' trắng bóng lắc lư tạo thành sóng, hai núm đỏ bên trên làm Trần Thiết Xuyên nhìn thấy mà khô cả họng.

Trần Thiết Xuyên vươn tay phủ lên trên cặρ √υ' đang lay động, hai mắt thì nhìn chằm chằm dươиɠ ѵậŧ của Trần Hổ ra ra vào vào lỗ l*и, miệng cũng hò hét trợ uy theo "Làm tốt lắm... TᏂασ nó... TᏂασ nát cái l*и da^ʍ của nó..." Thân dươиɠ ѵậŧ thâm đen như được bọc trong một lớp nước đường trong suốt, mỗi lần rút ra tới cửa l*и đều có thể nhìn thấy ánh nước lấp lánh. Trần Thiết Xuyên có một sở thích khác người, đó là thích nhìn người khác ȶᏂασ đàn bà, đặc biệt là Trần Hổ có dươиɠ ѵậŧ thiên phú dị bẩm như vậy, mỗi lần ȶᏂασ cho đàn bà đến chết đi sống lại thì đều làm gã cảm thấy vô cùng thống khoái. Đây cũng là nguyên nhân cho dù lỗ l*и đàn bà sau khi bị Trần Hổ ȶᏂασ xong thì đều rộng ra nhưng gã vẫn tình nguyện cùng chơi đàn bà với Trần Hổ.

"A... Ha... Đừng... Đừng mà... Rút ra đi... A... A..." Qυყ đầυ của Trần Hổ mới bắt đầu thật sự tiếng công mà Hiểu Nhu đã ăn không tiêu, hai tay cô nắm chặt lấy sợi dây thừng đang trói mình, phía dưới bị ngoáy loạn mà như sông cuộn biển gầm.

"Hô... Hô... Đã không chịu nổi rồi đúng không... Chuyện sướиɠ nữa còn chưa tới đâu..." Dươиɠ ѵậŧ của Trần Hổ đã cắm sâu vào âʍ ɦộ của Hiểu Nhu, ông tin chắc bằng kỹ năng của cây gậy thịt của mình thì giờ phút này Hiểu Nhu có muốn chạy cũng chạy không được, ông cởi bỏ dây thừng trói chân cho cô để tránh làm ảnh hưởng đến những tư thế làʍ t̠ìиɦ tiếp theo.

Trần Hổ cởi dây thừng đang trói chặt hai chân của Hiểu Nhu, sau đó banh rộng hai đùi non mềm của Hiểu Nhu ra, để Hiểu Nhu bày ra tư thế như con ếch nhỏ, ông thúc hông, xoay gậy như thần cắm cho Hiểu Nhu kêu lên a a, thanh âm rêи ɾỉ chất chứa cả thống khổ và kɧoáı ©ảʍ làm Trần Thiết Xuyên không chịu nổi nữa phải cởϊ qυầи mình ra, tự tuốt trước mặt Hiểu Nhu.

"Ha... Ha... Chắc sướиɠ đến mức chỉ biết kêu thôi đúng không... Có phải dươиɠ ѵậŧ của bác Hổ Tử rất lợi hại đúng không... Ha ha ha... TᏂασ..." Trần Hổ đắc ý mà đâm dươиɠ ѵậŧ lút cán nhiều lần, hai viên tinh hoàn to tròn cũng đập lên mông Hiểu Nhu khiến da thịt trở nên ửng đỏ.

"Hai tên cầm thú các ông... Tôi sẽ tố cáo các ông tội cưỡиɠ ɧϊếp!!" Hiểu Nhu vô lực mà chửi bới, hận ý khiến cô bộc phát tiếng lòng ra ngoài.

Quả thực Trần Thiết Xuyên đã bị dọa mà run lên một chút, nhưng Trần Hổ thì vẫn nhanh chóng thọc mạnh dươиɠ ѵậŧ cương cứng như sắt vào trong lỗ nhỏ co chặt của cô như cũ.

"Muốn tố cáo chúng ta? Được thôi, để bác Hổ Tử ©υиɠ cấp chút chứng cứ cho cháu. Xuyên Tử, không phải chú mua di động mới hả, sao còn không lấy ra khoe một chút."

Hai người không hổ là cùng mặc một cái quần mà lớn lên, Trần Hổ vừa nói như vậy thì Trần Thiết Xuyên liền hiểu. Gã móc cái điện thoại mới mua từ trong túi quần ra, bật camera, quay về phía Hiểu Nhu đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ rồi ấn chụp ảnh.

"Ha ha, Hiểu Nhu, điện thoại mới này của chú Xuyên Tử chụp ảnh rất đẹp, cho cháu thử trước đó."

"Không được! Đừng mà! Các ông là hai tên biếи ŧɦái!" Hiểu Nhu tránh trái tránh phải, dù thế nào cô cũng không ngờ hai người chú bác này sẽ dùng ảnh khỏa thân để uy hϊếp cô, cô tuyệt vọng hét lên "Tại sao lại đối xử với tôi như vậy!"

"Tại sao hả? Hỏi hay lắm!" Dươиɠ ѵậŧ của Trần Hổ chuyển động không ngừng, phía dưới của hai người thân mật dính chặt vào nhau như người yêu không thể chia lìa, dươиɠ ѵậŧ lui về sau thì kéo theo một sợi chỉ bạc dính nhớp, dươиɠ ѵậŧ tiến tới thì tinh hoàn đập mạnh lên cặp mông ướt nhẹp nước, phát ra từng tiếng "Phạch .... Phạch.... Xì.... Xì...." da^ʍ mĩ.

"Muốn trách thì trách sao cưng lại là con gái của Trần Tuấn Sinh!" Gương mặt của Trần Hổ trở nên vặn vẹo, dươиɠ ѵậŧ bị sự hận thù và ghen ghét khống chế, ác độc mà xỏ xuyên qua huyệt thịt non nớt. "Thằng Tuấn Sinh chó má, ai con mẹ nó chả biết nó tên là Cẩu Tử! Đọc sách thêm mấy năm, đỗ được đại học thì ghê gớm lắm chắc! Ông đây mẹ nó mới là đại ca trong ba người!"

"Mẹ nó, vì ba của cưng mà hại ông đây thường xuyên bị bà già mắng lúc còn nhỏ." Trần Thiết Xuyên cũng oán hận mà bóp chặt vυ' của Hiểu Nhu, móng tay bóp lấy núʍ ѵú làm cô đau đớn kêu ra tiếng.

"A... A... Có mấy tờ tiền dơ bẩn thì ghê gớm hả... Lớn lên trông giống tiểu bạch kiểm thì giỏi lắm hả... Nó có dươиɠ ѵậŧ lớn như ông đây không, hả? Sinh được con gái thì không phải cũng uốn éo lẳиɠ ɭơ dâʍ đãиɠ dưới háng ông đây hả... Ông đây muốn chơi chính là con gái của Trần Cẩu Tử..."

Nghe xong lời nói của hai người này, đầu óc của Hiểu Nhu đã rõ như ban ngày, trước nay cô không nghĩ tới sẽ là kiểu lý do như thế này.

Trần Tuấn Sinh là tên của ba cô, từ người ông nội đã mất thì cô biết Cẩu Tử đã từng là tên lúc bé của ba cô, sau này ba cô lên thành phố học, thầy của ông thấy ông lớn lên khôi ngô tuấn tú thì cho ông lấy cái tên Tuấn Sinh. Cái tên Cẩu tử này còn từng bị cô lấy ra giễu cợt ba mình nữa kìa.

Ba của Hiểu Nhu có thể được coi là nhân vật nổi tiếng năm đó: Ông là người đầu tiên trong thôn thi đậu đại học, sau khi tốt nghiệp thì nhận được một công việc tốt, đi làm được mấy năm thì cưới được một người vợ xinh đẹp, sau khi kết hôn mấy năm thì lại có được một cô con gái xinh đẹp đáng yêu.

Càng khiến người ta ghen ghét chính là, sau đó Trần Tuấn Sinh xin nghỉ việc lựa chọn tự gây dựng sự nghiệp và càng thành công hơn, khi người khác còn đang bán mặt cho đất bán lưng cho trời thì ông đã mặc vest, đi siêu xe, xem như rạng rỡ tổ tông. Mỗi lần Trần Tuấn Sinh trở về thôn, dù biết là ông đã kết hôn thì vẫn có rất nhiều phụ nữ liếc mắt đưa tình với ông, vô cùng nổi bật.

Trong cái gọi là "Thiết tam giác", từ nhỏ đến lớn Trần Tuấn Sinh vẫn luôn là con nhà người ta.

So tướng mạo thì không sánh bằng, so thành tích cũng không sánh bằng, so tài phú lại càng không sánh bằng, ngay đến so lão bà cũng không thể sánh bằng. Trần Hổ cùng Trần Thiết Xuyên cảm thấy cả đời mình sẽ phải sống dưới cái bóng của Trần Tuấn Sinh.

"Ba tôi... A... Là thật lòng xem các ông như... A... Như bạn bè..." Hiểu Nhu không thể nào tiếp nhận cái lý do bị xâm phạm như vậy, rõ ràng trước mặt người khác ba người bọn họ có quan hệ vô cùng thân thiết mà!

"Phi! Cái kẻ chỉ bằng mấy tờ tiền dơ bẩn mà đã nhìn xuống người khác thì có thể coi là bạn bè thật lòng hả!" Nghe thấy Hiểu Nhu cãi lại, Trần Thiết Xuyên vốn đã tràn ngập ghen ghét lại càng giận dữa hơn, gã bóp miệng Hiểu Nhu mở ra, nhét dươиɠ ѵậŧ đã cứng đến phát đau của mình vào trong miệng cô.

"Ô... Ô..." Hiểu Nhu lắc đầu muốn nhổ cây dươиɠ ѵậŧ thô dài kia ra. Cô mới chỉ từng khẩu giao cho chú mình hai lần, đây là cái dươиɠ ѵậŧ thứ hai cắm vào miệng cô. Hiểu Nhu vừa oán vừa hận, hận không thể cắn cái khối thịt nát trong miệng này xuống.

Trần Thiết Xuyên dùng ánh mắt lạnh lùng uy hϊếp "Nếu cưng dám cắn thì ông đây sẽ trói cưng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ở trong núi, cưng biết đấy, khi trời tối, trong núi này cái gì cũng có, cưng có bị dã thú cắn đến lòi ruột cũng không có gì lạ. Sau đó ông đây sẽ mang ảnh chụp kia của cưng cho ba cưng thưởng thức, thế nào?"

Hàm răng đã mở ra chuẩn bị cắn xuống của Hiểu Nhu cùng với thân thể ngay lập tức trở nên cứng đờ, sau đó cô từ từ nhắm mắt lại, chảy nước mắt mà bắt đầu phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ của Trần Thiết Xuyên.

Thấy Hiểu Nhu ngoan ngoãn thức thời, Trần Hổ cười to ra tiếng, điên cuồng chuyển động dươиɠ ѵậŧ, thọc cho điểm G của Hiểu Nhu tê dại vô lực, cửa l*и chảy dâʍ ŧᏂủy̠ xối xả.

"Mẹ cưng cũng là con tiện nhân, thấy chúng ta thì đều hất mũi lên trời, khinh thường bọn này hả? Nếu không phải cô ta không về đây nữa thì chúng ta đã ȶᏂασ chết mẹ cưng rồi, cho ba cưng mọc sừng."

Hiểu Nhu đã không còn muốn nói gì nữa, quả thật mẹ cô khinh thường nơi bần hàn mà ba cô sinh ra, lại càng coi thường bạn bè họ hàng của ba cô, đây cũng là nguyên nhân khiến bọn họ cãi nhau nhiều lần, nhưng không ngờ nó ngược lại đã giúp bà tránh được nguy hiểm.

"Ha hả, mẹ cưng không tới thì đành phải nhờ con gái thế chỗ vậy, ai bảo cưng là con gái của Trần Tuấn Sinh chứ." Trần Thiết Xuyên vừa xoa xoa hai vυ' mềm mại của Hiểu Nhu vừa ra ra vào vào trong miệng cô, vô cùng thích ý.

"Xuyên Tử, đừng bịt miệng con bé, ông đây muốn nghe con gái của Trần Tuấn Sinh bị ông chơi mà kêu da^ʍ như thế nào!" Trần Hổ đột nhiên hét lớn.

Trần Thiết Xuyên biết lắng nghe mà rút dươиɠ ѵậŧ ra khỏi miệng Trần Hiểu Nhu, rồi trông thấy Trần Hổ càng dùng sức mà bẻ hai đùi của Hiểu Nhu dạng ra, quả thực như muốn bẻ thành góc bẹt, dươиɠ ѵậŧ như bàn ủi dập vào l*и Hiểu Nhu vừa nhanh vừa mạnh.

"A... A... A... A..." Âʍ ɦộ của Hiểu Nhu đã ướt đến mức không thể ướt hơn, qυყ đầυ to tròn khai hỏa toàn lực, khiến cô chỉ có thể phát ra tiếng kêu dồn dập, nghe không khác gì tiếng động dục, Trần Hổ và Trần Thiết Xuyên nghe thấy mà nở nụ cười da^ʍ dật.

"Còn không phải là bị ȶᏂασ đến mức không thể nói nữa hả... Cái l*и da^ʍ này cũng đã tràn nước như hồng thủy rồi... Ha... A... Thật ướt thật trơn... Mau... Lại hút chặt dươиɠ ѵậŧ của bác Hổ Tử thêm chút nữa... Bác Hổ Tử sẽ làm cháu sướиɠ đến lên mây... TᏂασ..." Trần Hổ hơi ngả ra sau khiến Trần Thiết Xuyên thấy rõ toàn bộ chỗ liên kết của hai người, gã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Hiểu Nhu nói "Nào... Để chú Xuyên Tử chụp cho cháu mấy cảnh đặc tả nhé... Ha ha..."

Trần Thiết Xuyên vội vàng giơ điện thoại lên, chụp được cảnh dươиɠ ѵậŧ to lớn thọc vào trong lỗ l*и, rồi chụp được cảnh dươиɠ ѵậŧ rút ra kéo theo thịt non hồng hồng bên trong, đương nhiên còn có hai bầu vυ' trắng như tuyết bị đâm cho đong đưa cùng hai nụ hoa đỏ hồng trên đỉnh.

Vốn Hiểu Nhu đã cận kề đợt cao trào lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, huyệt thịt co rụt lại, phụt ra từng đợt nước da^ʍ, vừa lêи đỉиɦ vừa khóc kêu "Đừng mà... Đừng mà!"

Hiểu Nhu đột ngột đạt cao trào lại khiến Trần Hổ sướиɠ muốn chết, ông giữ chặt hông của Hiểu Nhu rồi như một cái máy đóng cọc hình người mà dập Hiểu Nhu tới tấp, "TᏂασ... TᏂασ... TᏂασ... Tiện nhân cao trào rồi hả... Ha a... Mυ'ŧ chặt thế... A... A... Sướиɠ quá... Sướиɠ quá... A a a a..."

"TᏂασ... TᏂασ... Ông đây muốn bắn... Bắn hết cho con tiện nhân cưng..." Trần Hổ đong đưa hông mình rồi rống lên giận dữ.

Bỗng nhiên Trần Thiết Xuyên lo lắng hỏi, "Bắn vào trong liệu có bị Nhị Cẩu phát hiện không?" Nhị Cẩu là nhũ danh của Trần Nguy Nga.

"A... A... Mày đúng là ngu xuẩn... Làm gì có... Ha... Làm gì có người chú nào đi kiểm tra l*и của cháu gái... Da^ʍ phụ nhỏ này không nói... Nhị Cẩu làm sao mà biết được..." Trần Hổ thở hổn hển như trâu mà trả lời vấn đề của Trần Thiết Xuyên, lực chú ý của toàn thân đều tập trung ở cái lỗ non mềm đang hút chặt kia.

"Ha ha, nói cũng đúng." Trần Thiết Xuyên cười da^ʍ tà, gã sờ sờ hai vυ' đung đưa của Hiểu Nhu, "Đáng tiếc Hiểu Nhu không phải là cháu ruột của em, nếu không thì đã mỗi ngày đều buộc ở thắt lưng, tùy thời tùy chỗ cho con bé ăn dươиɠ ѵậŧ."

Hai người không biết chính mình vừa mới tiếp cận được sự thật, điều này làm cho Hiểu Nhu run lên trong lòng, khổ sở nói không nên lời, quan hệ của cô và chú mình không thể để bại lộ được.

"Ha ha... Ha ha... Đừng nói là cháu gái ruột... Có là con gái ruột cũng ȶᏂασ... A... A... Cái l*и non này... Sướиɠ muốn chết mà..." Trần Hổ sướиɠ đến mức nói năng linh tinh, "Không thể cho Trần Cẩu Tử mọc sừng... Thì làm cho con gái nó sinh con cho tao cũng được... Ha... A... Sướиɠ... TᏂασ... TᏂασ... Ông đây muốn bắn..."

"Ha... A... Da^ʍ phụ... Kẹp chặt vào... Ông đây muốn bắn chết cưng... Bắn đầy cái l*и da^ʍ của cưng... A!!!"

"Không... A!!!"

Dươиɠ ѵậŧ của Trần Hổ cắm rút điên cuồng hơn trăm cái trong âʍ ɦộ của Hiểu Nhu, sau đó dươиɠ ѵậŧ giật giật, một dòng chất lỏng nóng hổi tưới vào tử ©υиɠ của Hiểu Nhu, làm cho Hiểu Nhu và Trần Hổ cùng đồng thời kêu lên.