Chớ Quấy Rầy Ta Kiếm Tiền

Chương 8

Editer: TIEUTUTUANTU

Nghe tin dữ Mạnh Hoài An mời đi ăn cơm lần thứ hai, trong nháy mắt niềm vui ký được hợp đồng liền bị lo sợ thay thế.

Còn Tần Lộ thì thật kích động, nhưng nhìn biểu muội đang như trái cà tím, Tần Lộ cũng không nói gì.

Hai người một đường trầm mặc mà trở về phòng.

Đồng hồ trên tường chỉ thời gian  5 giờ hai mươi chiều.

Cách lúc Hàn Luật đến còn bốn mươi phút.

Lâm Tảo nghĩ tới đoạn đối thoại không lâu trước đây.

Hàn Luật: "Lâm tiểu thư, 6 giờ tôi đến đón cô có tiện không?"

Có lẽ là do Hàn Luật thoạt nhìn tương đối dễ nói chuyện, Lâm Tảo thử hỏi: "Tôi có thể không đi sao?"

Bên kia an tĩnh vài giây, ngay sau đó thanh âm ôn hòa truyền đến: "Sáng mai Mạnh tiên sinh sẽ trở về thành phố S, nếu đêm nay không gặp được Lâm tiểu thư, thì Mạnh tiên sinh đại khái sẽ rất không vui."

Mạnh tiên sinh không vui.....

Vừa nghĩ tới vẻ mặt Mạnh Hoài An lạnh như băng, Lâm Tảo liền không dám cự tuyệt nữa: "Được, được tôi đi."

"Chị, em nên làm cái gì bây giờ?" Lâm Tảo tuyệt vọng nhìn về phía Tần Lộ xin giúp đỡ.

Tần Lộ dựa vào cửa sổ, cười như không cười nhìn nàng: "Nếu không muốn đi, vậy đừng đi."

Lâm Tảo vẻ mặt khóc tang: "Em sợ hắn trả thù."

Tần Lộ buông tay: "Vậy đi."

Lâm Tảo càng muốn khóc, ăn cơm cũng không có gì, nhưng nàng sợ ăn cơm xong rồi lại bị hắn ăn a.

Tần Lộ thở dài, thu hồi vẻ mặt vui đùa, nàng nghiêm túc nói: "Chị không biết nên khuyên em như thế nào, việc này nếu là chị gặp phải, Mạnh Hoài An vừa vẫy tay, chị lập tức sẽ nhào qua ngay, bởi vì làm người của hắn so với cực cực khổ khổ đi đóng phim thì sung sướиɠ hơn nhiều, nếu ngày nào đó chị nhất thời hứng khởi muốn đóng phim, thì hắn cũng có thể đưa tới một đống kịch bản cho chị chọn. Nói cách khác, trăm phần trăm nữ diễn viên trong tiểu khu này đều muốn như vậy."

Lâm Tảo cúi đầu.

Khi nàng cho rằng Tần Lộ đã nói xong, Tần Lộ bỗng nhiên đi tới, cười véo má nàng: "Nhưng chị biết em không thích, cho nên, cùng lắm thì hai chị em chúng ta về quê bán bánh bao đi, em xinh đẹp như vậy, tiệm ăn nhà chúng ta khẳng định sẽ đông khách."

Lâm Tảo:......

"Em muốn đóng phim." Nàng nhỏ giọng nói, trừ bỏ lí do đóng phim kiếm tiền nhiều hơn so với bán bánh bao, thì cũng là vì Lâm Tảo thật sự thích được đi diễn.

Đáy mắt Tần Lộ hiện lên một tia ý cười, ngoài miệng lại rất khó xử: "Vậy thì không thể đắc tội Mạnh Hoài An, lỡ như hắn lòng dạ hẹp hòi, em dám cự tuyệt hắn, hắn khẳng định sẽ làm em không có đất diễn, dù cho hiện tại nhận được, thì hắn cũng có thể ra tay thay đổi." Không phải là nàng đang nói chuyện giật gân, mà là loại sự tình này ở giới giải trí chỗ nào cũng có.

Lâm Tảo đoán cũng là như thế này, Mạnh Hoài An háo sắc đã nói lên nhân phẩm của hắn có vấn đề, đã như vậy thì lòng dạ hắn còn có thể có bao nhiêu rộng lượng?

"Đi thì đi, em tùy cơ ứng biến!"

5 giờ 55 phút, Tần Lộ tránh sau rèm cửa, thấy chiếc xe màu đen quen thuộc ngừng ở dưới lầu.

Nàng quay đầu nhìn về phía sô pha.

Lâm Tảo khẩn trương ngồi đó, váy trắng lần trước đã giặt sạch sẽ nhưng không thể lại mặc, Tần Lộ liền giúp nàng phối một cái ren trắng cùng với chân váy xanh vô cùng đáng yêu. Kỳ thật Lâm Tảo mỹ nhân thiên về kiểu yêu diễm, nhưng nàng còn là tiểu nha đầu chỉ mới vừa thi đại học xong, nên rất thích mặc như vậy, Tần Lộ chọn đồ gợi cảm cho nàng, Lâm Tảo đều sống chết không chịu mặc.

Vốn dĩ tuổi còn nhỏ, lại mặc kiểu đáng yêu, hiện tại Lâm Tảo nhìn như tiểu loli ngây thơ, khả ái.

Tần Lộ bỗng nhiên kinh hãi, chẳng lẽ Mạnh Hoài An thích chính là......

Ngừng, không thể nghĩ tiếp, lại nghĩ tiếp nàng sẽ không đành lòng để tiểu biểu muội đi một mình.

"Tới rồi." Tần Lộ nhắc nhở Lâm Tảo.

Lâm Tảo nhìn nhìn cửa sổ, không xác định hỏi: "Em phải đi rồi?"

Tần Lộ lắc đầu: "Gấp cái gì, chờ hắn gọi điện thoại."

Lâm Tảo liền ngồi yên ổn.

Tần Lộ tiếp tục nhìn chằm chằm dưới lầu, thấy Hàn Luật một thân thẳng tây trang mở cửa xe, một tay xách theo hai hộp quà xuống xe.

Tần Lộ cắn ngón tay, nhìn một cái, Mạnh Hoài An lại tặng quà cho biểu muội, ông trời vì sao lại bất công như thế, người khát vọng cơ hội thì lại không có được, người vô cùng không muốn lại trốn cũng không thoát.

Tần Lộ hâm mộ đến đỏ mắt.

6 giờ đúng, điện thoại Lâm Tảo vang lên, nàng vẫn luôn ngây ngốc ngồi trên sô pha nên cũng không biết Hàn Luật đã xuống xe, nhận được điện thoại còn tưởng rằng Hàn Luật nhắc nhở nàng xuống lầu: "A, anh tới rồi sao?"

Hàn Luật: "Đúng vậy, tôi....."

Lâm Tảo: "Tôi lập tức đi xuống, anh chờ một lát."

Hàn Luật còn muốn giải thích, thì  cuộc gọi đã kết thúc.

Thấy Tần Lộ trầm mặc, bởi vì quá mức hâm mộ ghen tị. Vì thế, Lâm Tảo mở cửa ra ngoài, nhìn thấy Hàn Luật một thân tây trang đứng bên ngoài, nàng bị doạ "A" một tiếng, lập tức "Phanh" đóng cửa lui lại ba bước liên tiếp.

Hàn Luật:...... Hắn lớn lên đáng sợ như vậy sao?

Lâm Tảo không phải sợ hắn, mà là tinh thần đang thật căng thẳng, vốn dĩ đã cảm thấy Mạnh Hoài An rất giống đại ca xã hội đen, khi mở cửa đột nhiên lại xuất hiện một bóng người đen xì, nàng có thể không sợ sao?

"Lâm tiểu thư, là tôi." Hàn Luật lễ phép gõ cửa.

Lâm Tảo ỷ lại mà nhìn Tần Lộ.

Tần Lộ bất đắc dĩ, ai bảo nàng là chị đây?

Bước nhanh đi tới, Tần Lộ thoải mái hào phóng mà mở cửa: "Thật ngại, Tiểu Tảo có chút nhát gan, không đoán được anh sẽ lên lầu."

Hàn Luật nghe ra một tia thâm ý, tựa hồ đối phương đang nghi ngờ làm sao hắn biết được họ ở phòng này.

Hàn Luật chỉ là cười cười, đem hai hộp quà trong tay đưa cho Lâm Tảo: "Đây là lễ phục Mạnh tiên sinh chuẩn bị cho Lâm tiểu thư."

Lâm Tảo:...... Vòng cổ Kim cương nàng còn chưa trả được, bây giờ lại thêm một bộ lễ phục?

Nàng ngốc ngốc, Hàn Luật nhìn đồng hồ, uyển chuyển mà nhắc nhở: "Mạnh tiên sinh 7 giờ sẽ kết thúc hội nghị."

Tần Lộ lập tức tiếp nhận hộp quà, đẩy Lâm Tảo đi vào phòng ngủ thay quần áo.

"Vì sao mời ăn cơm lại còn đưa lễ phục?" Bị Tần Lộ ấn trên giường, Lâm Tảo có điểm không cao hứng, Mạnh Hoài An là coi thường nàng mặc đồ quê mùa sao? Nếu quả thực như thế, thì hắn dứt khoát liền ghét bỏ người bình dân như nàng đi.

Tần Lộ một bên đoán một bên mở hộp quà: "Có khả năng muốn đưa em đi tham gia buổi tiệc cao cấp đi."

Nói xong, nàng giơ váy dài lên.

Trước mắt Lâm Tảo hiện lên một cái váy lụa mỏng trắng, cái váy này đẹp hơn những thứ nàng ao ước trong trung tâm thương mại rất nhiều.

Nàng cầm lòng không được vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào lụa trắng mềm mại hơi lạnh, thật thoải mái.

Quá đẹp.

Lâm Tảo chậm rãi ngẩng đầu lên.

Tần Lộ điều chỉnh dây áo: "Đẹp không? Đây mới là váy cao cấp chân chính."

Lâm Tảo nhìn chằm chằm dây áo, nhíu mày: "Quá lộ đi?"

Tần Lộ trừng nàng: "Lộ cái gì mà lộ, Mạnh Hoài An nếu thật muốn để em lộ, thì đã đưa váy cổ chữ v hay váy xẻ tà rồi, đâu giống cái này, làn váy dài đến phải giày cao gót mới không bị vướn."

Lâm Tảo thành công bị biểu tỷ thuyết phục.

Nàng tâm tình phức tạp mà thay váy, mặc xong, Lâm Tảo đi đến trước gương, thấy ngực bị đường viền hoa che lấp kín mít, phía sau lưng lộ cũng không nhiều lắm, cuối cùng tin tưởng mục đích Mạnh Hoài An tặng lễ phục cũng không phải tà ác như vậy.

Lâm Tảo không dám ngắm lâu, nàng sợ bản thân rơi vào viên đạn bọc đường của Mạnh Hoài An.

Tần Lộ cũng không dám đánh giá nhiều, nàng sợ nhìn nhiều sẽ bị bệnh đau mắt.

Mở hộp quà còn lại, là một đôi cao gót trắng tinh tế, Tần Lộ nhịn không được tấm tắc: "Một thân này, đã lên tới hàng vạn."

Lâm Tảo phát sầu: "Em không quen đi giày cao gót."

Tần Lộ: "Không quen cũng phải mang, em không có đôi nào xứng với cái váy này. "

Lâm Tảo đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, Mạnh Hoài An thật là biết lăn lộn người khác!

"Lâm tiểu thư, chuẩn bị tốt rồi sao?" Ngoài cửa, Hàn Luật khách khí mà thúc giục.

Tần Lộ trực tiếp mở cửa.

Hàn Luật ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Tảo rực rỡ hẳn lên, khuôn mặt Lâm Tảo đỏ bừng, Hàn Luật mỉm cười vô cùng lịch thiệp: "Bộ váy rất hợp với Lâm tiểu thư."

Lâm Tảo cứng đờ cảm ơn.

"Đi thôi, đừng để cho Mạnh tiên sinh chờ." Hàn Luật mời nàng đi trước.

Lâm Tảo nghiêng đầu đi qua, mắt to lưu luyến mà nhìn chằm chằm Tần Lộ, một bộ dạng gà đi chúc Tế chồn.

Tần Lộ đột nhiên sinh ra một loại trách nhiệm gà mái che chở cho gà con!

"Đợi chút, tôi có thể hỏi một chút các người định khi nào trở về sao?" Tần Lộ nhìn Hàn Luật cười, "Muộn quá thì tôi sẽ ngủ trước."

Hàn Luật bất biến mỉm cười: "Việc này còn phải xem ý tứ của Mạnh tiên sinh, Tần tiểu thư không cần tiễn, tái kiến."

Nói xong, hắn tùy tay đóng cửa lại.

Tiểu khu đều là nhà cũ, không có thang máy, Lâm Tảo ở lầu ba, sợ làm hư váy và giày cao gót sẽ phải bồi thường, Lâm Tảo một tay nâng làn váy, một tay vịn cầu thang, thật cẩn thận mà đi xuống.

Hàn Luật lại lần nữa nhìn đồng hồ: "Lâm tiểu thư, nếu chúng ta đến trễ, Mạnh tiên sinh sẽ thực không cao hứng."

Lâm Tảo không dám đắc tội Mạnh Hoài An thì thôi, chẳng lẽ còn không dám đắc tội trợ lý của hắn?

Nàng giận dỗi nói: "Vậy anh đi đón anh ta trước đi, đưa địa chỉ cho tôi, tôi tự mình gọi xe đi sau."

Hàn Luật trầm mặc, thấy tay nhỏ Lâm Tảo vẫn luôn cầm tay vịn cầu thang, Hàn Luật chạm lên một chút, không ngoài dự kiến, toàn là bụi vẩn.

"Lâm tiểu thư đi thong thả, tôi lên xe lấy ít đồ."

"Nga."

Chờ Lâm Tảo chậm rì rì đi đến cửa cầu thang, liền thấy Hàn Luật cầm một gói khăn ướt chạy tới, đưa cho nàng lau tay.

Lâm Tảo nhìn tay mình bị cọ đen, khuôn mặt hồng vì mệt trong chốc lát biến trắng.

Còn ăn cơm cái gì a, đã giận đến no rồi!

Sau khi lên xe, Lâm Tảo mặt vô biểu tình mà nhìn ngoài cửa sổ, hạ quyết tâm không nói chuyện với Hàn Luật nữa.

Hàn Luật liếc mắt nhìn nàng một cái, duỗi tay, mở đèn trần xe: "Tuy rằng ban ngày xem không bằng buổi tối, nhưng cũng thật xinh đẹp."

Lâm Tảo vẫn không nhúc nhích.

Hàn Luật: "Lâm tiểu thư có muốn biết thêm về Mạnh tiên sinh?"

Lâm Tảo rốt cuộc chịu nhìn hắn.

Hàn Luật duy trì tốc độ xe, mắt nhìn phía trước nói: "Mạnh tiên sinh thích an tĩnh, thường ăn cơm Tây ăn ít đồ ăn Trung Quốc, không thích chậm trễ, Mạnh tiên sinh nói là làm, cho nên, khi anh ta mời hoặc hy vọng người nào đó làm chuyện gì, nếu đối phương cự tuyệt, thì Mạnh tiên sinh sẽ rất không cao hứng."

Nói tới đây, Hàn Luật nhìn qua kính chiếu hậu đối diện Lâm Tảo: "Năm trước, có một công ty nhỏ khai phá một mảnh đất, Mạnh tiên sinh rất xem trọng hạng mục này, nên phái người đi đàm phán đầu tư hợp tác, kết quả một đêm trước khi ký hợp đồng, có một công ty khác tung ra điều kiện tốt hơn, công ty nhỏ liền thấy lợi quên nghĩa, ký kết với đối phương. Mạnh tiên sinh thực không cao hứng, nửa năm sau, công ty cạnh tranh tuyên bố phá sản, còn công ty nhỏ thì mắc nợ đóng cửa."

Lâm Tảo đã hiểu: "Vậy, anh nhanh lên đi, chúng ta đừng đến trễ."

Hàn Luật cười: "Sẽ không, đúng rồi, Mạnh tiên sinh rất thích sạch sẽ, Lâm tiểu thư lưu ý điều này, Mạnh tiên sinh sẽ thích cô hơn."

Lâm Tảo:......

Xong rồi, tự bôi đen sẽ chọc Mạnh Hoài An không cao hứng, hắn không cao hứng hậu quả thực nghiêm trọng, nhưng nếu không tự bôi đen, bị Mạnh Hoài An thích thì hậu quả cũng không nhẹ a!

Lâm Tảo lâm vào tiến thoái lưỡng nan.

6 giờ 58 phút, xe ngừng lại trước trung tâʍ ɦội nghị.

Lâm Tảo gắt gao mà nhìn chằm chằm mọi người đang lục tục đi ra.

Không biết qua bao lâu, một thân ảnh thon dài xuất hiện, nam nhân mặt lạnh, vừa thấy liền biết không dễ chọc, bên cạnh người khác đều có người đi cùng bàn luận, chỉ có hắn là mím môi, người sống chớ lại gần.

Hàn Luật chậm rãi lái xe qua, rồi xuống xe mở cửa cho Mạnh Hoài An.

Hắn lão đại thương giới sắp lên xe, Lâm Tảo hoảng sợ rồi.

Mạnh Hoài An cúi người, thấy cô gái nhỏ trong xe cứng đờ thẳng sống lưng, mắt đen lúng liếng lặng lẽ nhìn hắn:  "Mạnh, Mạnh tiên sinh."

Mạnh Hoài An ừ một tiếng, ngồi xuống.

Hàn Luật đóng cửa xe, đi phía trước lái xe.

Trong xe, Mạnh Hoài An mở notebook, xử lý công việc.

Sợ trong lúc vô ý nhìn thấy tư liệu của hắn, Lâm Tảo không dám nhìn sang bên trái, muốn lấy di động ra gϊếŧ thời gian, mới nhớ lại khi nàng thay lễ phục đã quên mang theo.

"Tìm cái gì?"

Bên tai truyền đến âm thanh trầm thấp của nam nhân, Lâm Tảo theo bản năng trả lời: "Tôi, tôi quên mang di động."

Mạnh Hoài An vẫn nhìn màn hình notebook hỏi: "Muốn gọi điện thoại?"

Lâm Tảo lắc đầu: "Không phải, tôi, tôi muốn chơi di động."

Bàn tay thon dài gõ bàn phím của Mạnh Hoài An dừng một giây.

Sau đó, hắn đưa điện thoại của  mình cho Lâm Tảo: "Dùng cái này đi, thứ không nên xem đừng xem."

Lâm Tảo:......

Nàng có thể không cần sao? Nàng nhát gan, sợ hãi có được không?