Em Còn Động Lòng Hơn Ánh Trăng

Chương 43

Mưa liên tục hai ngày, vào tháng 12 thành phố Giang khá ẩm ướt, có điều chuyện làm ăn của quán lẩu lại vô cùng phát đạt.

Phó Nam ăn rất vui vẻ, Lâm Nguyệt cũng dần dần chú ý, bình thường Chu Lẫm ăn khá nhiều nhưng hình như tối nay lại không có khẩu vị, luôn chỉ gắp đồ ăn cho cô và Phó Nam.

"Miếng này được rồi này." Lâm Nguyệt gắp một miếng thịt bò cho bạn trai ngồi đối diện.

Chu Lẫm bất ngờ nhìn cô một cái rồi mỉm cười nhận lấy.

Sau khi ăn miếng thịt bò này, Chu Lẫm bắt đầu nhúng đồ ăn liên tục, cuối cùng trong nồi lẩu chỉ còn lại mấy miếng khoai tây Phó Nam đã gọi mà chưa ăn hết.

Về tới nhà, Chu Lẫm cùng Phó Nam đi tắm rửa trước, Lâm Nguyệt về phòng tắm rửa qua loa, lúc chuẩn bị bài giảng thì cô nghe thấy Chu Lẫm dẫn Phó Nam trở về phòng ngủ.

Qua 10 phút, có người gõ cửa.

Trong phút chốc, Lâm Nguyệt nhớ tới vô số nụ hôn không đếm được đã xảy ra với Chu Lẫm trong vòng một tháng qua, có lúc thì anh chỉ lướt qua thôi, có lúc thì như mãnh thú cố gắng kiềm chế du͙© vọиɠ, bàn tay lớn chạm lên lưng cô giống như ép cô vào trong thân thể anh. Có một lần, thậm chí Lâm Nguyệt còn cảm giác được ngón tay Chu Lẫm đã mò vào trong vạt áo, sờ eo của cô, nhưng chẳng biết vì sao lại lập tức rút về ngay.

Tối nay, nụ hôn chúc ngủ ngon của anh sẽ có tiết tấu thế nào đây?

Lâm Nguyệt vừa vui vẻ kích động vừa mong chờ nhẹ nhàng xoay nắm cửa, cửa mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là bộ quần áo màu đen mà Chu Lẫm hay mặc, không phải quần đùi ở nhà.

Trái tim Lâm Nguyệt thắt lên, cô ngẩng đầu hỏi anh: "Có vụ án à anh?"

Chu Lẫm mỉm cười, vừa bước vào vừa thấp giọng giải thích: "Bên xưởng gốm sứ có chút chuyện, bây giờ anh qua đó, trưa mai mới về."

Không phải là vụ án, Lâm Nguyệt thở phào nhẹ nhõm nhưng lại bắt đầu lo lắng cho ông Chu.

"Yên tâm, thủ tục gặp chút vấn đề nên cần anh phải qua đó." Chu Lẫm để cô dựa vào cánh cửa, bàn tay mang theo vết chai dịu dàng vuốt ve hàng lông mày thanh tú của cô, đôi mắt đen như sao mờ trong đêm đông lặng lẽ nhìn cô.

Tiếng mưa rơi đập vào cửa, phòng ngủ chính vừa yên tĩnh lại ấm áp, bạn trai như thế, ánh mắt như thế, Lâm Nguyệt không kìm được mà đảo mắt nhìn môi anh, muốn được anh hôn, cũng rất muốn hôn anh.

Khóe môi cong lên, Chu Lẫm cúi đầu, chậm rãi mà mạnh mẽ hôn lên môi cô, càng hôn càng sâu. Trọng lượng toàn thân của Lâm Nguyệt đều tập trung vào cánh tay của anh đang nắm lấy eo cô, đôi tay nhỏ không còn sức siết chặt lấy áo khoác đen của anh, lúc anh bá đạo, cô chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng, anh dịu dàng thì cô lại không kìm lòng được mà đáp lại.

Nhưng từ đầu đến cuối tiết tấu vẫn do Chu Lẫm nắm giữ, sở dĩ dịu dàng là vì anh phải đi rồi, nhưng hiếm khi nào cô lại to gan như vậy, hô hấp của anh càng nặng nề hơn, anh lại ép cô, tay phải giữ lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Rốt cuộc bờ môi cũng tách ra, Chu Lẫm ôm cô vào lòng, nhanh chóng điều chỉnh lại hơi thở nặng nề trên đỉnh đầu cô.

Người anh rất ấm áp, cách lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được, đột nhiên Lâm Nguyệt không nỡ, mặt cô dán vào ngực anh, im lặng chờ anh buông tay trước.

Không biết qua bao lâu, hai người gần như mở miệng cùng một lúc.

"Ngủ sớm chút nhé."

"Trên đường lái xe chậm một chút nhé."

Lâm Nguyệt ngẩng đầu lên, anh hôn lướt qua gương mặt hồng hào mang theo nụ cười yếu ớt của cô, Chu Lẫm cũng cười, sờ mũi cô, cười nói: "Được."

Lâm Nguyệt tiễn anh đến cửa.

Hơn 11 giờ khuya, Chu Lẫm gửi tin nhắn nói anh tới rồi.

Lâm Nguyệt hoàn toàn yên tâm, cô trả lời anh: "Chúc anh ngủ ngon."

Chu Lẫm gửi hình ảnh ánh trăng nhỏ, bạn gái ngủ rồi nhưng anh lại dựa người vào cửa sổ nhỏ cổ điển của nhà mình, vừa hút thuốc vừa nghe tiếng mưa rơi, nghe đủ thì trời cũng đã tối mịt, không biết mấy giờ rồi nữa.

Trời sáng, Chu Lẫm đi tới chỗ ông lão ăn sáng, hai bố con rất khách sáo, ngồi đối diện nhau nhưng không nói tiếng nào. Sau khi ăn xong Chu Lẫm cầm đồ cúng mà ông lão đã chuẩn bị xong, anh đi trước, ông lão theo sau, cả hai tiếp tục im lặng đi tới chỗ phần mộ của nhà họ Chu trong núi. Xe dừng ở chân núi, lúc lên núi đổi thành ông lão đi trước, Chu Lẫm theo sau.

Đêm qua ở đây cũng có mưa, tuy trong núi có đường nhưng vào 7 giờ sáng, theo lý thuyết không nên có người lên núi mới đúng, nhưng hai bố con nhà họ Chu đều chú ý, trên đám cỏ dại mọc xung quanh tảng đá xanh có dấu vết bị người ta giẫm lên, dấu vết này xuất hiện từ dưới chân núi kéo tới trước mộ của Chu Việt - người đã hi sinh vì công việc.

Mỗi năm đều như vậy, hai bố con cứ coi như không thấy, ông lão bày đồ cúng ra, Chu Lẫm vén tay áo lên nhổ đám cỏ dại mới mọc lên năm nay, thuận tiện để bó hoa cúc trước mộ sang một bên.

Một đêm trước ngày sinh nhật của Chu Lẫm, Lâm Nguyệt đang làm mì trường thọ, nhưng vì bảo đảm sự bất ngờ khi tặng quà ngày mai nên cô giả vờ làm mì này thành mì bình thường.

Phó Nam đã sớm quên mất chuyện tổ chức sinh nhật cho chú Chu, cô giáo không nhắc, đương nhiên cậu bé không biết ý nghĩa sâu xa của bữa cơm tối nay, ăn xong liền bỏ chạy vào phòng khách xem phim hoạt hình.

Lâm Nguyệt rửa bát đĩa còn Chu Lẫm đứng giúp đỡ.

Anh đứng bên cạnh đống bát đĩa, bàn tay lớn làm việc nhà càng ngày càng thành thạo, anh lau đĩa sạch sành sanh như mới, Lâm Nguyệt mím môi, thuận miệng hỏi: "Ngày mai anh có bận không?"

Chu Lẫm giơ đĩa lên kiểm tra xem có còn chỗ nào chưa lau khô hay không, nghe thấy bạn gái nhỏ giọng hỏi, anh tiếp tục nhìn cái đĩa, hờ hững đáp: "Tạm thời không có vụ án, chắc có thể tan ca đúng giờ, sao thế?"

Lâm Nguyệt lắc đầu, cô nhìn về phía phòng khách, cố gắng hạ thấp giọng: "Nam Nam nói muốn ăn bò bít tết, anh về sớm một chút nhé, em sẽ mua nhiều đấy."

Chu Lẫm nghe thấy thế cũng nhìn về phía phòng khách.

Lâm Nguyệt căng thẳng, vào lúc cô lo lắng Chu Lẫm sẽ đi tìm Phó Nam hỏi thăm thì bên tai truyền tới tiếng cười nhạo của bạn trai: "Nó muốn thì gọi đồ ăn bên ngoài cũng được, em đừng chiều nó quá, tùy tiện làm một chút thôi, không cần phiền phức vậy đâu."

Lâm Nguyệt cắn môi, bạn trai lải nhải một đống điều chẳng liên quan, căn bản không trả lời câu hỏi của cô.

"Vẫn được mà, không phiền phức lắm đâu, cũng lâu rồi em chưa được ăn." Lâm Nguyệt cúi đầu nói.

Chu Lẫm suy nghĩ một chút, vẫn không cho cô câu trả lời chính xác: "Xem tình hình đã, ngày mai tan học anh sẽ gửi tin nhắn cho em trước."

Lâm Nguyệt vâng một tiếng.

Dọn dẹp phòng bếp xong xuôi, Lâm Nguyệt về phòng chuẩn bị bài giảng, Chu Lẫm ngồi trên ghế sofa nghĩ xem ngày mai sẽ nhận được quà gì từ bạn gái, anh nhìn đồng hồ, đột nhiên cảm thấy thời gian hôm nay trôi qua chậm quá.

Lâm Nguyệt cũng không phải là người duy nhất nhớ được ngày sinh nhật của Chu Lẫm, ngày hôm sau đi làm, Chu Lẫm vừa vào văn phòng lập tức được mọi người trong đội hình sự nhiệt liệt hoan nghênh, một cái bánh kem to đã được chuẩn bị sẵn. Chu Lẫm mỉm cười, tuyên bố buổi trưa sẽ mời khách.

Lưu mắt kính cố tình tỏ ra khó hiểu: "Trước đây lão đại đều mời ăn buổi tối mà, tại sao lần này lại thành buổi trưa vậy?"

Mọi người cười ha hả, Đường Hiên nói thẳng: "Nói thừa, trước đây lão đại giống với đám lưu manh chúng ta, năm nay lão đại có vợ rồi, đương nhiên là buổi tối phải ở bên chị dâu chứ."

Mọi người ồn ào huýt sáo, Chu Lẫm bước tới bên cạnh Đường Hiên, không nặng không nhẹ vỗ vai Đường Hiên một cái.

Đường Hiên cảnh giác nhìn anh.

Chu Lẫm lạnh nhạt nói: "Phó Nam muốn đi ăn bò bít tết, buổi chiều cậu tới đón nó đi nhé."

"Gϊếŧ thì gϊếŧ đi đừng có mà sỉ nhục, dựa vào cái gì anh và chị dâu đi hẹn hò, em phải chơi với trẻ con chứ? Chu Lẫm, em nói cho anh biết, chó độc thân cũng có tôn nghiêm đó!" Đường Hiên dứt khoát bỏ cái móng vuốt của lão đại đang khoác trên vai mình xuống, vứt bánh kem vừa mới nhận được lên bàn, vứt rất có kỹ xảo, thế mà bánh kem lại bình yên vô sự, quả dâu tây ở trên cũng không bị rơi xuống.

Chu Lẫm nhìn thấy, giơ cái nĩa lên chuẩn bị lấy dâu tây.

Nhưng Đường Hiên lại dùng tốc độ nhanh hơn cướp bánh kem lại, chạy ra xa ăn một mình.

Ăn xong dâu tây thì di động vang lên, Đường Hiên lấy di động ra, phát hiện lão đại gửi một bao lì xì cho anh ta, trên đó viết "Bò bít tết", mở bao lì xì ra, nhìn thấy số tiền, rốt cuộc Đường Hiên cũng nở nụ cười, lão đại đúng là lão đại, ra tay hào phóng quá!

Chạng vạng vào giờ tan tầm, Chu Lẫm và Đường Hiên một trước một sau đi tới trường học.

Phó Nam vừa mới xếp hàng đã bị chú Đường ôm đi mất, biết được chú Đường mời mình đi ăn bò bít tết, bạn học nhỏ vô cùng vui vẻ.

Chu Lẫm nhìn bạn gái nhỏ của mình ngồi trên ghế lái phụ đang thắt dây an toàn, hỏi cô: "Về thẳng nhà luôn à?"

Tuy bạn học nhỏ đã xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nhưng Lâm Nguyệt vẫn chuẩn bị bò bít tết cho bữa tối: "Tới siêu thị đi anh, phải mua thức ăn." Bình thường đều làm mấy món ăn gia đình, tối nay là sinh nhật của anh, cô muốn làm khác một chút.

"Mua gì?" Chu Lẫm khởi động xe.

Lâm Nguyệt tùy tiện nói ra vài món, bò bít tết cũng bao gồm trong đó.

Cô giáo rất cẩn thận, Chu Lẫm mỉm cười, vừa đúng lúc đèn đỏ, anh cúi người lại gần lỗ tai cô: "Hiếm khi bóng đèn không có ở đây, tối nay anh dẫn em đi ăn một bữa lớn nhé."

Lúc anh nói chuyện, bờ môi cố ý dán vào vành tai mềm mại của cô.

Lâm Nguyệt che tai.

Nửa tiếng sau cô đi theo Chu Lẫm tới nhà hàng tây cao cấp, nhìn gương mặt đẹp trai của Chu Lẫm khi nói thông tin đặt bàn trước, sau đó Lâm Nguyệt chợt nhận ra, cô còn chưa lấy quà sinh nhật của mình thì đã rơi vào vòng vây của anh rồi.