Editor: Đinh Hương
Beta: Mạc Y Phi
"Chú Chu, cô giáo bị xe điện va vào rồi!" Chu Lẫm tiến lại gần, Phó Nam lớn tiếng báo cáo, cậu được bộ áo mưa nhỏ trong suốt bao bọc chặt chẽ, chỉ để lộ gương mặt trắng trẻo sạch sẽ giống như một chú lùn, trung thành bảo vệ bên cạnh công chúa.
Chu Lẫm nhìn Lâm Nguyệt.
Lâm Nguyệt né tránh ánh mắt anh, vẫn cậy mạnh: "Tôi không sao, sao anh không cầm ô?" Hôm nay trời mưa to, quần áo của anh đều ướt đẫm, thể chất nóng thì không sợ sao?
"Để tôi xem một chút." Chu Lẫm khom lưng ngồi xổm xuống muốn kiểm tra cái chân bị thương của cô. Lâm Nguyệt theo bản năng lùi lại phía sau, đột nhiên chân bị anh tóm được, tay của người đàn ông vừa lớn vừa nóng, cách một lớp áo mỏng manh ướt đẫm, không cho cô từ chối mà nắm lấy chân cô. Có thứ gì đó từ bàn tay của anh lan ra, như bị điện giật, làm lòng cô trở nên hoảng loạn.
Hôm nay Lâm Nguyệt mặc quần dài, ống quần bó chặt, bị nước mưa làm ướt mà dính sát vào đùi, Chu Lẫm cố gắng kéo từng chút một, bên trong ống quần màu đen dần dần lộ ra cẳng chân người con gái trắng nõn, trơn bóng như ngọc, chỉ là ở phía trên đột nhiên xuất hiện một vết sưng đỏ, to bằng lòng bàn tay, nhìn thấy mà giật mình.
"Đau lắm đấy." Chẳng biết từ lúc nào Phó Nam cũng ngồi xổm xuống, khuôn mặt nhỏ trở nên trắng bệch.
Chu Lẫm từ từ thả ống quần xuống, đứng lên, va vào cái ô Lâm Nguyệt đang cầm, Lâm Nguyệt vội nâng cao ô lên. Nâng ô xong, lúc này Lâm Nguyệt mới nhìn rõ Chu Lẫm, mái tóc đen đã ướt sũng, trên gương mặt lạnh lùng toàn là nước mưa, nhưng anh vẫn vững vàng như núi, toàn thân ướt đẫm cũng không thấy chút nhếch nhác nào.
"Có đau không?" Chu Lẫm nhìn cô, khẽ hỏi.
Lâm Nguyệt lắc đầu, ánh mắt đảo sang chỗ khác.
Loại trình độ nói dối vụng về này làm sao có thể thoát khỏi con mắt của cảnh sát hình sự chứ, Chu Lẫm cử động ngón tay, lên tiếng: "Trước tiên tôi đưa cô tới bệnh viện chụp cắt lớp đã, dù gãy xương hay là sưng nghiêm trọng, cô đều không được đứng hoặc đi lại."
Tiếng mưa rơi ào ào, anh chen vào ô của cô, gần nhau như vậy, Lâm Nguyệt lập tức căng thẳng, ngược lại không nghe rõ anh nói gì, chỉ biết anh đang nói chuyện với cô thôi. Anh nói xong rồi, Lâm Nguyệt ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt, gương mặt xinh đẹp, trong mắt tràn ngập sự mờ mịt, mang theo chút ngây ngốc. Chu Lẫm rất bắt đắc dĩ, thì ra anh nói nhiều như vậy, căn bản cô không hiểu gì cả.
"Mở ô."
Lần này Chu Lẫm chỉ nói hai chữ, sau đó khom người bế Lâm Nguyệt, một tay đỡ chân một tay đỡ lưng, bế cô theo kiểu bế công chúa.
Lâm Nguyệt choáng váng, ô cũng rơi xuống đất luôn, nước mưa rơi xuống, chảy vào làm cô không mở mắt ra được, chỉ có gương mặt là càng ngày càng đỏ như một đóa hoa nhỏ mềm mại, cánh hoa run rẩy trong cơn mưa. Chu Lẫm cúi đầu, thấy cảnh tượng này thì cảm thấy như gặp ma, cánh tay đột nhiên nhũn ra.
"Cô ơi, cho cô này!" Một nam một nữ đều có suy nghĩ của riêng mình, Phó Nam chạy đến cầm chiếc ô bị gió thổi đi, cố gắng đưa cho cô giáo.
Lâm Nguyệt nhanh chóng nhận lấy ô, không dám ngẩng đầu, lúng túng che ô cho cả hai người. Cô để ý thấy không ít người nhìn về phía này, Lâm Nguyệt xấu hổ co người vào trong ngực Chu Lẫm, cố gắng giấu mặt đi. Chu Lẫm không chú ý những chi tiết nhỏ này, anh bảo Phó Nam đi theo rồi sải bước đi ra ngoài.
Gần trường học có một bệnh viện, dừng xe xong, Chu Lẫm vòng ra ghế sau, khom lưng, không nói hai lời liền bế Lâm Nguyệt lên. Lâm Nguyệt nhìn vào trong bệnh viện rồi vội giấu mặt đi, nhỏ tiếng nói: "Không đau lắm, tôi, tôi tự đi được." Trong đại sảnh đều là người, hàng trăm cặp mắt đang đổ dồn về phía người bị Chu Lẫm bế, cô ngượng chết mất.
Đôi mắt sâu thẳm Chu Lẫm nhìn cô chằm chằm: "Da mặt quan trọng hay chân quan trọng?"
Lâm Nguyệt cúi đầu không nói nữa.
Chu Lẫm mặt không hề cảm xúc bế người đi vào, anh đưa Lâm Nguyệt tới phòng chờ khám bệnh rồi gọi Phó Nam đến đây với cô, anh đi xếp hàng đăng ký. Lâm Nguyệt ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn theo bóng người kia, trong mười mấy người xếp hàng, anh cao lớn và cường tráng nhất, vừa nhìn đã làm người ta cảm thấy yên tâm.
"Cô ơi, cô còn đau không ạ?" Phó Nam lo lắng hỏi.
Rốt cuộc Lâm Nguyệt cũng thu tầm mắt lại, kéo bàn tay nhỏ của Phó Nam: "Không đau, cảm ơn Nam Nam đã chăm sóc cô nhé."
Nếu không có Phó Nam, không có Chu Lẫm, có lẽ bây giờ cô đã đau muốn chết mà phải chen chúc trên tàu điện ngầm rồi.
Chu Lẫm đăng ký xong rồi quay về ngồi xuống bên cạnh Phó Nam, anh hơi dựa người ra sau, nhắm mắt nghỉ ngơi, hình như cả người ướt sũng cũng không ảnh hưởng gì tới anh cả. Lâm Nguyệt vốn muốn lên tiếng cám ơn, thấy vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông thì đột nhiên hơi lúng túng, Chu Lẫm chăm sóc cô, cô thấy rất ấm áp, Chu Lẫm sẽ không chê cô phiền phức chứ?
Chu Lẫm có cảm giác bị người ta nhìn chằm chằm, anh mở mắt ra thì nhìn thấy gương mặt nhỏ trắng như tuyết của cô giáo, cô đang tội nghiệp nhìn anh, ánh mắt giao nhau, cô vội nhìn đi chỗ khác, gương mặt dường như bị thiêu cháy đến nỗi đỏ ửng lên, hai tai cũng đỏ lên. Chu Lẫm nhíu mày, nhìn anh mà lại đỏ mặt, rốt cuộc người phụ nữ này đang suy nghĩ gì vậy?
"Chú Chu, cháu muốn đi vệ sinh." Phó Nam ngồi chính giữa đột nhiên lên tiếng, nhìn chú Chu chằm chằm.
Chu Lẫm cảm thấy ánh mắt lúc nãy cô giáo nhìn anh hơi giống với bạn học nhỏ.
Bảo sao lại đỏ mặt.
Chu Lẫm sờ sống mũi, đỡ vai bạn học nhỏ, lén lút nháy mắt với Phó Nam.
Phó Nam mờ mịt nhìn chú Chu đang liếc mắt về phía cô giáo mấy lần, nhưng cậu bé không hiểu: "Chú Chu, chú nhìn cô giáo làm gì thế?"
Chu Lẫm: ...
Lâm Nguyệt nghi ngờ nhìn sang.
Chu Lẫm không thể làm gì khác đành nói rõ: "Cô đi không?"
Lâm Nguyệt mờ mịt chớp mắt, dường như đã hiểu, Chu Lẫm hi vọng cô đi theo Phó Nam một chuyến sao? Bệnh viện lớn như vậy, để Phó Nam chạy loạn chắc là không được rồi.
"Được." Lâm Nguyệt đứng lên, kết quả không biết có phải suốt quãng đường được Chu Lẫm bế hay không mà chân phải càng yếu ớt, vừa mới giẫm một cái liền đau vô cùng.
Chu Lẫm nhanh tay nhanh mắt, trực tiếp bế cô lên.
Người đàn ông cao lớn, người phụ nữ nhỏ bé xinh đẹp, không biết ai trong phòng chờ khám bệnh huýt sáo một cái, còn có người mỉm cười, thậm chí Lâm Nguyệt còn nghe được có một bà lão vui vẻ nói: "Nhìn hai đứa trẻ này, tình cảm quá đi mất."
Lần này không những mặt Lâm Nguyệt nóng lên mà cả người đều nóng vô cùng, Chu Lẫm biết da mặt cô mỏng, anh bảo bạn học nhỏ đi theo. Lâm Nguyệt choáng váng, cúi đầu ôm lấy bả vai của anh, hình dáng cơ bắp rắn chắc cực kỳ rõ ràng, nóng đến mức làm cô phải thả lỏng ra, chỉ nắm lấy lớp áo mỏng của anh: "Cái đó, anh đi cùng Phó Nam là được mà." Một người đi theo Phó Nam là được rồi, cần gì phải ôm cô đi phiền phức như vậy chứ.
Chu Lẫm thấy kì lạ: "Cô không đi à?" Cái này cũng có thể nhịn sao?
Cuối cùng Lâm Nguyệt cũng nhận ra có gì đó không đúng, lẽ nào Chu Lẫm cho rằng cô muốn đi vệ sinh?
Khuôn mặt đỏ lên, Lâm Nguyệt kiên quyết lắc đầu: "Lúc nãy tôi nghĩ anh muốn tôi đi với Phó Nam cơ."
Chu Lẫm: ...
Anh xoay người thả cô giáo xuống rồi dẫn bạn học nhỏ đi.
Lâm Nguyệt chỉ cảm thấy tất cả mọi người xung quanh đang nhìn cô nên vội lấy di động ra giả vờ có chuyện cần làm, mở mục tin nhắn ra thì nhìn thấy tin nhắn Chu Lẫm báo là tới đón người, Lâm Nguyệt suy nghĩ một chút rồi gõ chữ: "Hôm nay làm phiền anh rồi."
Chu Lẫm vừa đưa bạn học nhỏ tới nhà vệ sinh, anh đứng bên ngoài đợi thì nhận được tin nhắn khách sáo của cô giáo, khóe miệng Chu Lẫm cong lên, gõ "Không phiền" rồi lại xóa đi, nhắn lại: "Tôi là cảnh sát vì nhân dân phục vụ."
Lâm Nguyệt bật cười, lần đầu tiên phát hiện Chu Lẫm cũng khá hài hước.
Sau đó, Chu Lẫm lại bế cô đi chụp cắt lớp, vừa nghĩ tới "Vì nhân dân phục vụ", Lâm Nguyệt liền thoải mái hơn nhiều.
Kết quả chụp cắt lớp đã có, Lâm Nguyệt không bị gãy xương, bác sĩ căn dặn cô phải nghỉ ngơi hai ngày, hai ngày nay cố gắng ít hoạt động thì hơn.
Trở lại xe, bầu không khí cũng khá thoải mái, Lâm Nguyệt hỏi Phó Nam có đói không.
Phó Nam gật đầu.
"Mua đồ bên ngoài thôi." Chu Lẫm nói.
Bếp trưởng Lâm Nguyệt bị thương rồi, chỉ có thể như vậy thôi, ghé vào một quán ăn, Chu Lẫm xuống xe mua đồ mang về, khi trở về hai tay đều ôm đồ, anh đặt đồ xuống, Lâm Nguyệt cũng không biết anh mua gì. Xe lái tới dưới tiểu khu, Chu Lẫm nhìn thức ăn mua bên ngoài ở trên ghế lái phụ, quyết định đưa lưng ra cho Lâm Nguyệt, không bế cô nữa.
Ở bệnh viện đã bế nhiều lần như thế rồi, Lâm Nguyệt cũng không già mồm nữa, nghe lời anh trèo lên lưng người đàn ông.
Chu Lẫm cõng cô lên rồi bảo bạn học nhỏ: "Đưa thức ăn mua bên ngoài cho cô giáo cháu đi."
Phó Nam không nỡ để cô giáo mệt, tỏ vẻ mình là con trai, khẽ nói: "Để cháu xách cho!"
Chu Lẫm trừng mắt: "Cháu xách được à? Làm đổ rồi lại kêu cho xem."
Phó Nam bĩu môi, cẩn thận đưa hai túi thức ăn cho cô giáo cầm. Lâm Nguyệt nằm bò trên lưng Chu Lẫm, hai tay cố gắng tách ra, không để cho thức ăn va vào người Chu Lẫm, nhưng như vậy cô chỉ có thể dính sát vào lưng Chu Lẫm để giữ thăng bằng. Quần áo của hai người đều chưa khô, phụ nữ lại nhạy cảm hơn, Lâm Nguyệt rất lúng túng, cố gắng đổi thành một tay xách, một tay chống lên vai Chu Lẫm.
Chu Lẫm hơi khom lưng, thấy cô vụng về di chuyển.
Cuối cùng Lâm Nguyệt từ bỏ, Chu Lẫm mua quá nhiều, một tay không xách nổi.
"Được chưa?" Thấy người phụ nữ không động đậy nữa, Chu Lẫm chậm rãi hỏi.
Lâm Nguyệt mím môi.
Chu Lẫm để bạn học nhỏ đi trước, anh cõng Lâm Nguyệt, lúc đường bằng thì không có gì to tát, lúc lên tầng lại cảm giác trên lưng có cái gì mềm mại cứ cọ qua cọ lại làm anh muốn bùng cháy, bàn tay nắm chân cô giáo càng ngày càng nóng lên. Mọi sự chú ý của Lâm Nguyệt đều ở phía trên, cánh tay mỏi, cổ cũng mỏi, bờ vai dày rộng của người đàn ông ở ngay dưới mí mắt như dụ dỗ người ta nên nghỉ ngơi một chút.
Leo lên tầng ba, hô hấp của Chu Lẫm vẫn đều đặn, Lâm Nguyệt bắt đầu thở dốc, từng hơi từng hơi một, toàn bộ đều rơi vào gáy của Chu Lẫm, giống như mặt trời nhỏ. Thân thể, hô hấp, hơi thở, mềm mại, ấm áp, ngột ngạt, ba tầng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ập đến, trên trán Chu Lẫm bắt đầu đổ mồ hôi, từng giọt từng giọt lăn xuống.
Có cái gì đó chạy loạn trên thân thể hai người, từ bên cô sang bên anh, biên độ sóng càng ngày càng mãnh liệt.
Trời mưa xong thì rất nóng bức ẩm ướt, cầu thang của tiểu khu chật hẹp cũ kĩ, người đàn ông không than phiền chậm rãi bước lên, người phụ nữ đỏ mặt nhắm chặt mắt lại, mái tóc dài rủ xuống, từng sợi từng sợi sượt qua cái cổ căng cứng của người đàn ông.
"Chú Chu, chú ra nhiều mồ hôi vậy?" Phó Nam chạy một mạch lên tầng năm, đứng phía trên nhìn xuống, giật mình hỏi. Trước đây chú Chu cõng cậu lên cầu thang dễ dàng lắm mà nhỉ, cũng không chảy mồ hôi, có phải do cô giáo nặng hay không?
Chu Lẫm nuốt nước bọt, giọng nói chợt trở nên khàn khàn: "Mở cửa đi." Trẻ con nói nhiều như vậy làm gì?
Phó Nam ngoan ngoãn lấy chìa khóa mở cửa.
Trước tiên Chu Lẫm cõng Lâm Nguyệt tới phòng bếp, Lâm Nguyệt ăn ý để đồ ăn lên bàn bếp.
"Ăn cơm trước hay thay đồ trước?" Chu Lẫm cúi đầu hỏi.
Lâm Nguyệt cũng không dám nhìn anh: "Hai người ăn trước đi, tôi về phòng, anh thả tôi xuống đi."
Chu Lẫm ừ một tiếng, sau đó cõng người trên lưng tới trước phòng ngủ chính rồi cong gối thả cô xuống.
Lâm Nguyệt giống như chạy trốn đẩy cửa phòng ra, vội vàng đóng cửa lại.
Phía trước ngực và sau lưng của Chu Lẫm đều ướt đẫm, nhìn cửa phòng ngủ chính, anh lau cổ, sau đó đi tới phòng vệ sinh chung tắm nước lạnh.
Trong nháy mắt, phòng khách chỉ còn lại một mình Phó Nam ngơ ngác đứng cạnh bàn ăn.
Chốc lát sau, Phó Nam đi tới gõ cửa: "Chú Chu, chúng ta cùng tắm đi." Cậu cũng là đứa bé thích sạch sẽ mà.
Trong phòng vệ sinh, nước lạnh ào ào chảy xuống tấm lưng rắn chắc của người đàn ông, một tay Chu Lẫm chống lên tường, một tay ở dưới, hô hấp trở nên nặng nề.
Bạn học nhỏ?
Ồ, vào lúc này có là ông trời gõ cửa cũng phải chờ anh xong việc đã rồi nói!