9527

Chương 46

Dịch: Nguyễn Hạ Lan

'EM LỪA ANH CÁI GÌ?'

***

Ngân Kiều có vẻ khá ngạc nhiên. Nói xong câu "bác sĩ Kiều", cô ta liền im lặng.

Đứng ngoài cửa phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, Kiều Mộ quét ánh mắt lạnh lẽo về phía hành lang vắng tanh, rồi đi thẳng vào đề: "Tổng giám đốc Dương của đồ gỗ Hâm Đạt bị bỏng nặng trong vụ cháy kho. Anh ta nói trong phòng làm việc của anh ta có một phần chứng cứ rất quan trọng. Tôi nghĩ mọi người sẽ quan tâm tới điều này."

Sau mấy giây yên tĩnh, Ngân Kiều hỏi với giọng điệu khó hiểu: "Sao cô không gọi trực tiếp cho anh Trì?"

"Anh ấy đang ở bên ngoài, tôi gọi anh ấy sẽ phân tâm!" Kiều Mộ bình thản đáp: "Tốt nhất mọi người nhanh lên. Chậm chân là phỏng chừng không tìm được gì đâu."

Dứt lời, không đợi Ngân Kiều lên tiếng, Kiều Mộ gác máy luôn.

Không phải cô không muốn gọi cho Tiêu Trì...

Đứng một lúc, Kiều Mộ quay vào phòng bệnh, kiểm tra tình hình của Dương Thiên Lộc.

Có lẽ đã tiêm thuốc tê, nên tiếng rên cũng nhỏ đi nhiều. Hơi thở và mạch đập đều yếu, trên máy đo lặp đi lặp lại những số liệu rất lớn.Y nhát gan sợ chết... Lần này... e phải tìm cho mình một huyệt mộ tốt thật rồi.

Trời sáng, di động có cuộc gọi. Nhìn dãy số, Kiều Mộ ra khỏi phòng trực ban cấp cứu, cô vuốt phím nghe: "Không tìm thấy?"

"Không liên lạc được với anh Trì. Dương Thiên Lộc nói với cô thế nào? Khi chúng tôi đến, phòng làm việc của anh ta đã bị lật tung cả lên." Ngân Kiều nôn nóng không thôi.

Kiều Mộ ngoảnh đầu liếc mắt một cái, sau đấy ra khỏi khu cấp cứu, cô đi về phía bồn hoa: "Ý cô là không có gì trong phòng làm việc của anh ta hết?"

Sau một thoáng sửng sốt, Ngân Kiều đáp: "Tôi gửi ảnh cho cô! Cô thêm tôi vào Wechat đi!"

Kiều Mộ "Ừ" một tiếng. Cúp máy, cô cầm di động, hơi bần thần. Không liên lạc được với Tiêu Trì, là nhiệm vụ yêu cầu không thể liên lạc hay bởi nguyên nhân khác?

Lúc đang thừ người, di động nhận được tin nhắn nhắc nhở Ngân Kiều gửi lời mời kết bạn với cô.

Chấp nhận xong, Ngân Kiều gửi ngay cho Kiều Mộ rất nhiều ảnh chụp. Chắc rằng để không bị phát hiện nên không bật đèn trong phòng làm việc, ánh sáng khá tù mù.

Lật xem một hồi, Kiều Mộ ngồi xuống bồn hoa, suy ngẫn tỉ mỉ về thói quen của Dương Thiên Lộc.

Tuy chỉ gặp hai lần, nhưng Hứa Thanh San lại rất quen với y, bằng không cũng sẽ chẳng bị y lừa.

Keo kiệt, nhát gan, thích chém gió... Ngẫm kĩ một lượt, tầm mắt Kiều Mộ dừng ở một bức ảnh trong số đó. Cô tức tốc soạn tin nhắn gửi cho Ngân Kiều: "Cô lật thử di ảnh trong phòng làm việc của anh ta xem!"

Dương Thiên Lộc lợi dụng chính di ảnh của cụ bà nhà mình, lừa Hứa Thanh San đi xem mộ cho y, không lâu sau liền bảo mộ bị mưa xối bung ra, đòi Hứa Thanh San đền tiền gấp đôi.

Đối với y mà nói, cụ bà chẳng khác gì thần tài.

Ví thử đúng là món đồ quan trọng, chắc chắn y cất ở đó.

Ngân Kiều không trả lời. Qua một chốc, cô ta gọi thẳng điện thoại tới, khó giấu nổi phấn khích: "Tìm được hai thẻ nhớ di động. Tôi về cục ngay đây. Cảm ơn chị!"

"Không có gì. Nếu có tin tức của anh Trì, báo với tôi một tiếng!" Nói đoạn, Kiều Mộ lặng thinh.

"Bác sĩ Kiều, việc nào đi việc nấy! Nếu anh ấy không sao, sẽ chủ động đi tìm chị!" Giọng Ngân Kiều trở nên cứng ngắc.

Kiều Mộ không bất ngờ, cô nhếch mày, bỏ lại một câu "tôi biết rồi", và kết thúc cuộc gọi.

Tan làm về nhà, Kiều Mộ mệt chẳng buồn nhúc nhích. Tần Bân vẫn đợi ở trong sân, chỉ để nói từ biệt với cô.

Kiều Mộ tiễn anh ta ra cửa. Tần Bân đột nhiên dang tay, ôm cô một cái theo phép lịch sự: "Bảo trọng nhé!"

"Yên tâm!" Kiều Mộ đứng thẳng tắp. Cô chỉ nhấc tay, chạm vào cánh tay anh ta.

Buông cô ra, trên mặt Tần Bân lộ vẻ có điều suy tư. Anh ta đút tay trái vào túi quần, nheo mắt nhìn về phía xa.

Nếu như anh ta sớm biết, thẳng thắn với cô còn có cơ hội làm bạn bè, chứ không bị cô chán ghét, thì anh ta tuyệt đối sẽ không lựa chọn giấu diếm.

Đáng tiếc thời gian không trở lại, tất cả những giả thiết đều không có khả năng đến lần nữa.

Trầm lặng đợi mấy phút, xe riêng đã liên hệ chạy tới.

Nghiêng đầu nhìn Kiều Mộ đứng cạnh, Tần Bân giãn khóe môi mím chặt, lắc đầu tự giễu, mở cửa xe ngồi vào.

"Tạm biệt!" Kiều Mộ vẫy tay. Cô lùi hai bước, đứng nguyên tại chỗ dõi theo chiếc xe đi xa dần.

Nếu Trương Lương Nghiệp nghi ngờ Tần Bân, ắt sẽ cho người canh giữ quanh đây.

Lên lầu ngủ một giấc. Lúc tỉnh lại, nghĩ ra hôm nay Hoàng Viện kết thúc thi cuối kỳ, Kiều Mộ ngồi dậy, gọi điện thoại cho Hứa Thanh San, nhờ cô bạn đi đón Hoàng Viện.

Tối nay cô nàng mới bay sang Ma Cao nên buổi chiều vẫn có thời gian.

Ngủ mấy tiếng mà cảm giác hãy còn hơi lơ mơ.

Rửa mặt xong, trở vào, Kiều Mộ ngồi xuống trước bàn sách, vô thức mở ngăn kéo, mang lá thư Tiêu Trì để lại ra.

Không có anh, không phải cô không sống tiếp được, nhưng tim cô sẽ đau.

Rất đau...rất đau... Có lẽ đây chính là thích nhỉ? Gấp lá thư, Kiều Mộ lấy một chiếc hộp nhỏ cất tận trong cùng. Cô mở nắp, cầm hộp Durex siêu mỏng lên, khẽ nhướng môi.

Lúc cô lấy nó, anh không hề có phản ứng. Chẳng biết anh cố tình hay không đề phòng cô.

Suy cho cùng, cách làm của cô cũng chả thông minh.

Kiều Mộ cất hộp Durex lại. Thẫn thờ một lúc, cô cũng bỏ thư vào, đậy nắm hộp, đóng ngăn kéo, đứng dậy xuống lầu.

Mai cuối tuần được nghỉ, nhưng buổi chiều cô vẫn phải đến viện trực ca đêm.

Xuống lầu vào bếp, ăn tạm chút gì đó, cảm thấy tinh thần khá hơn, Kiều Mộ đến phòng trị liệu hỗ trợ ông nội.

"Hôm nay ít người, cháu lên ngủ đi!" Ông nội xua tay, không cho cô vào.

Kể từ khi có Liệt Phong, mỗi ngày tâm tình của ông đều rất tốt, ông nội Hứa cũng vậy.

Kiều Mộ dựa cửa một lúc, sờ đầu Liệt Phong, rồi qua phòng khám bên kia ngồi.

Gần 12 giờ, Ngân Kiều gửi cho Kiều Mộ mấy tấm ảnh, nhưng không nói gì.

Họ đào suốt đêm, rạng sáng mới đào ra thứ chôn vùi dưới đất: bốn bộ hài cốt, hai lớn, hai nhỏ giống như một gia đình bốn người, ít nhất đã chết hơn 3 năm.

Kiều Mộ cau mày, nghĩ đến chuyện Tiêu Trì nói mẹ của Khương Bán Hạ bị gϊếŧ hại, sống lưng cô tự dưng lạnh toát.

Ví như đúng là bọn Trương Lương Nghiệp làm, thì Dương Thiên Lộc có bị 'diệt khẩu' cũng chẳng lạ.

Trực xong ca đêm, Kiều Mộ về nhà, bắt gặp Hoàng Viện dẫn Liệt Phong đợi dưới lầu, ngần ngừ muốn nói gì đó.

"Sao vậy?" Kiều Mộ bước tới với vẻ mặt thoái mái, ngồi xuống cạnh cô bé: "Thi không tốt hay có chuyện gì khác?"

"Trương Dương gửi tin nhắn riêng cho em qua Weibo, nói rằng anh ấy sẽ về nhanh thôi, bảo em đừng lo lắng!" Hoàng Viện ôm hai chân, gác cằm lên đầu gối, nhìn đăm đăm về phía bậc thềm trước mặt, "Chị Kiều ơi, chị bảo có phải anh ấy hết thích em rồi không, bằng không sao lâu như vậy chẳng gọi điện cho em, còn tắt máy nữa!"

"Em phải tin cậu ấy chứ! Chắc cậu ấy đang ở nơi khác thật, di động không có tín hiệu cho nên tắt máy thôi!" Kiều Mộ vỗ vai cô bé, đứng dậy: "Về ngủ nào!"

Hoàng Viện đáp "Vâng", theo sau cô lên lầu.

Vào phòng, Kiều Mộ nghỉ ngơi một lúc thì mang đồ ngủ và di động đi tắm.

Đóng cửa lại, cô gửi luôn tin nhắn cho Quan Công bảo gã chú ý Trương Dương, đừng để cậu ấy lên Weibo gửi tin nhắn lung tung.

Quan Công trả lời rất nhanh, tiện thể cho cô biết sáng nay bọn Tiêu Trì vào núi, bắt được người liền về ngay thôi.

Kiều Mộ dán mắt vào màn hình một chốc mới đặt di động xuống, đi tắm.

Hoàng Viện đã nghỉ hè. Sáng sáng, cô bé cùng ông nội dắt Liệt Phong đi dạo, trở về liền học cách nhận biết thuốc đông y với ông. Cô bé ngoan ngoãn và hiểu chuyện, khiến Kiều Mộ hầu như không cần bận tâm.

Xem kết quả thi của cô bé, mặc dù không tốt lắm, nhưng cũng không quá tệ, chí ít đều trên số điểm Kiều Mộ đề ra.

Tuần này, cô không phải trực ở khoa cấp cứu, tuy nhiên bệnh viện cũng khá nhiều việc. Chưa tới hai ngày đã tiếp nhận không ít công nhân viên của xưởng dược Sang Thiên. Dương Thiên Lộc chuyển sang bệnh viện số Một tiếp tục điều trị, khả năng phục hồi gần bằng con số không.

Đã điều tra rõ nguyên nhân kho bãi bốc cháy, là do mạch điện bị hỏng, bất ngờ tóe lửa. Xưởng dược bên kia cũng thế, có thể gọi đây là sự trùng hợp hoàn hảo.

Sáng thứ Năm, Hứa Thanh San mắt nhắm mắt mở đợi dưới lầu, hỏi Kiều Mộ tối nay muốn đến Phẩm Thúy Trai đặt một phòng bao chúc mừng sinh nhật cô không.

"Kiếm cớ tốt đấy!" Kiều Mộ trêu chọc cô bạn. Cô khởi động chân tay, tiếp đó đi tới đánh cọc.

"Không dẫn mày theo lấy ai cùng nói chuyện phiếm." Hứa Thanh San ngáp một cái, cười bảo: "Mày đoán xem lần này tao đi Ma Cao thắng được bao nhiêu?"

"Trên 50 vạn, dưới 100 vạn." Kiều Mộ ngừng động tác, ngoảnh đầu liếc cô nàng: "Phá quy tắc rồi! Coi chừng Bành Văn Tu quấn lấy mày, cứ nhớ nhung người đi Ma Cao cùng đấy! Tham lam âu cũng là điều dễ hiểu."

Mặt Hứa Thanh San biến sắc. Nhoáng cái, vẻ đắc ý trong nháy mắt tan biến thành mây khói: "Thảm rồi! Không thể cho ông biết chuyện này được. Tao mang tiền đi quyên góp ngay đây, đúng lúc trường học của Hứa Thanh Sơn bị hư hại chưa có tiền xây mới."

Kiều Mộ nghỉ đánh cọc luôn. Cô khoanh tay, nhìn Hứa Thanh San bằng ánh mắt đầy ngao ngán: "Lúc đó Tần Bân nhắc mày, mày còn không biết bơn bớt đi, não dùng để làm gì hả? Ông nội Hứa mà biết thì rầu chết mất thôi."

Nhà họ Hứa ai cũng biết bài bạc, trình độ của Hứa Thanh San kém nhất nhưng cũng cao hơn người bình thường nhiều.

"Tao đi trước đã! Có lẽ tối không về ăn cơm đâu, mày đừng trách tao nhá!" Hứa Thanh San quay lưng, chạy biến.

Kiều Mộ thở dài, quay sang đánh cọc tiếp.

Buổi chiều tan làm về nhà trước 1 tiếng, đỗ xe đi xuống, không thấy Liệt Phong, cô thoáng lấy làm lạ.

Ra khỏi gara, vừa khéo đυ.ng phải dì Lưu đi ra, cô thuận miệng hỏi: "Tối nay ăn gì hả dì?"

"Cậu rể đang ở trong bếp đấy, dì về trước đây!" Dì Lưu cười tươi như hoa: "Cậu rể bảo cháu thích ăn món cậu ấy nấu."

Tim Kiều Mộ lỡ một nhịp, cô nở nụ cười với dì Lưu, bước chân nhanh hơn.

Vào bếp, thấy Tiêu Trì đúng thật đang ở đây. Kiều Mộ nhắm mắt, bước tới ôm lấy anh từ phía sau: "Anh là cậu rể của nhà ai hả, không biết xẩu hổ à?"

"Nhà em." Tiêu Trì quay lại, nâng cánh tay kéo cô qua, đặt một nụ hôn lên trán cô: "Không nhận cũng phải nhận, em phải chịu trách nhiệm. Con người anh đây có mỗi ưu điểm, thối không biết xấu hổ."

"Bắt vạ em thật sao?" Kiều Mộ kiễng chân, hôn anh: "Nếu em không nhận, anh tính làm thế nào?"

"Em thích anh làm gì thì anh làm nấy! Đủ ý nhé!" Tiêu Trì ôm eo Kiều Mộ, cúi xuống khóa môi cô.

Hôn một hồi, Kiều Mộ đẩy anh ra. Cô chậm rãi cúi xuống, vén ống quần của anh lên: "Đau không anh?"

Lúc ôm anh, cô ngửi thấy mùi thuốc và mùi máu.

"Vết dao chém, khâu 3 mũi, không hề gì." Tiêu Trì khom người kéo cô dậy: "Bóc vải cho em rồi đấy, ăn thong thả! Nấu một chốc là xong! Ông nội với Hoàng Viện đã dẫn Liệt Phong đi lấy bánh ga tô."

Kiều Mộ nhoẻn cười. Cô rửa sạch tay, nhón một quả vải bỏ tọt vào miệng, hất cằm về phía cái nồi đang bốc khói: "Anh nấu gì thế?"

"Món em thích ăn." Tiêu Trì ghé sát, hôn lên môi cô, chợt hỏi: "Tần Bân là bạn trai em, vậy anh là gì?

"Người đàn ông của em." Đôi lông mày Kiều Mộ cong lên, cô ung dung đọ mắt với anh: "Chua quá!"

"Hơi thôi!" Tiêu Trì mỉm cười, từ từ ngả người xuống, chăm chú nhìn vào mắt cô với khoảng cách rất gần: "Lừa anh, đối với em, có cảm giác thắng lợi lắm đúng không?"

"Em lừa anh cái gì?" Kiều Mộ duỗi tay, khẽ chọt vào rốn anh. Ý cười biến mất khỏi mắt cô: "Anh tin Ngân Kiều hay tin em?"