Bạn Trai Tôi Là Xác Ướp

Chương 48: Cuộc sống quá ngắn ngủi

Lý trí quay trở lại, Mạc Hoài duỗi tay muốn kéo Ninh Mật Đường ra khỏi ngực mình, nhưng đầu nhỏ của cô lại càng rúc vào trong ngực anh, hai cánh tay ngọc ngà cũng bám víu lấy anh, "A Hoài, ôm em một cái nào, em nhớ anh."

Quanh chóp mũi là hương thơm trên người cô, còn có vị tanh ngọt của mùi máu trong từng nhịp thở, yết hầu lên xuống, anh thấp giọng quát: "Bị thương chỗ nào rồi? Để tôi xem."

Ninh Mật Đường khó chịu ngẩng đầu lên, hơi nước long lanh trong đôi mắt, khóc nức nở: "Em không bị thương." Tóc dài đen như mực rũ trên cánh tay Mạc Hoài, cô cọ cọ đầu vào ngực anh, giọng nói mềm mại, rầu rĩ, làm tim người cũng mềm như tóc cô vậy, "A Hoài, em khó chịu."

"Trên người em có mùi máu tươi."

Trong lòng Mạc Hoài kinh hoàng, máu toàn thân rạo rực kêu gào, anh muốn đem cô gái trong lòng ngực này xoa nắn rồi nhét vào thân thể mình. Cơ thể nóng bỏng bao nhiêu thì ngữ khí lại lãnh đạm bấy nhiêu, "Sao lại thế này?"

Ghé vào ngực Mạc Hoài, vành tai Ninh Mật Đường đỏ lên nhanh chóng, tựa như sắc hoa đào, Mạc Hoài nhìn nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên vành tai cô, hô hấp cứng lại, anh cảm giác miệng khô lưỡi khô rồi.

Hương vị ở nơi đó anh đã từng nếm thử, vừa đầy vừa mềm, nho nhỏ, ngậm ở trong miệng trêu rất vui, cảm xúc cực tốt.

Không hề biết ánh măt nóng rực của người đàn ông nhìn chằm chằm vành tai mình, cánh môi Ninh Mật Đường giật giật, muốn nói lại thôi, hồi lâu sau, cô mới cắn môi, mở miệng: "Em đau bụng..."

"Hử? Mùi máu tươi thì sao?" Khuôn mặt nhỏ của Ninh Mật Đường tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra giữa trán, Mạc Hoài nhíu mi lại, đôi tay không có tự chủ mà kéo người vào lòng, chậm rãi dùng sức.

Từng đợt quặn đau trên bụng, bên dưới lại không nhừng có cái nóng tuôn chảy.

Trên mặt Ninh Mật Đường nóng lên nhưng vẫn tái nhợt như cũ, cô đã xấu hổ rồi thì chớ, "Cái kia... tới." Hôm nay còn đi ăn một cốc kem lớn với Tưởng Từ Từ, không ngờ buổi chiều kỳ sinh lại tới, đau bụng không chịu nổi.

"Chỗ nào?" Mạc Hoài đặt tay trên bụng cô, nhẹ nhàng xoa.

Độ ấm trên tay người đàn ông truyền đến, cả người Ninh Mật Đường cứng đờ, "Sinh....kỳ sinh lý."

"Ừ." Khuôn mặt tuấn tú lạnh như sương băng nháy mắt tan vỡ, thần sắc mất tự nhiên. Khó trách trên người cô tản ra mùi máu thơm ngọt.

Đầu dần tỉnh táo lại, Ninh Mật Đường buông lỏng cánh tay quấn quanh cổ anh, đầu chôn ở ngực anh cũng ngước lên, cô muốn ngồi thẳng chân, lại bị cánh tay cường tráng gắt gao ôm chặt trên lưng, không động đậy được.

"Em ổn, anh có thể buông tay ra không."

Ninh Mật Đường rũ mắt, hơi thở của sự sống trên người đàn ông ngày càng đậm, chắc anh đã hoàn toàn khôi phục giống như người bình thường, không cần hút máu cô, có phải khi đó anh sẽ dọn đi khỏi nơi này hay không?

Nghĩ vậy, gương mặt nhỏ vốn tái nhợt nay còn yếu ớt trắng chọc như tờ giấy trắng hơn, chọc nhẹ một cái là có thể rách.

Mắt đen của Mạc Hoài trầm xuống, cánh tay siết chặt, giọng nói hơi trầm khàn vang lên trong phòng khách yên tĩnh, có chút ức chế, "Vừa rồi em chủ động muốn tôi ôm em."

Ninh Mật Đường méo mặt, sắc môi trở nên trắng hơn, đầu ngón tay trắng nõn không tự giác đặt lên sô pha vải nhung bên cạnh người, "Vậy anh ôm rồi thì buông tay ra đi." Mạc Hoài trước mắt trở nên xa lạ lại lạnh nhạt, cô nhìn rõ rồi, anh không phải A Hoài mà cô thích nữa.

Dưới ngực là thân thở mềm mại đầy hương thơm, ôm rồi, anh không muốn nghĩ sẽ buông cô ra, con ngươi nhìn chằm chằm cô gái mặc chiếc váy lộ ra cần cổ trắng như tuyết, mấy sợi tóc đen vướng trên mặt tương phản với làn da tuyết trắng, anh mím môi, cố gắng khắc chế xúc động muốn liếʍ một cái.

"Vì sao tôi phải nghe em? Em cũng đâu phải bạn gái tôi." Giọng nói trầm thấp của Mạc Hoài nghẹn ngào, tay anh ấn sau lưng cô, có chút muốn vuốt ve gương mặt mượt mà của cô.

Ninh Mật Đường ngẩn người, kinh ngạc phát hiện việc Mạc Hoài khôi phục ký ức thật sự đáng giận, cô giãy giụa, "Anh buông tay, nếu em không phải bạn gái anh, thì anh đừng ôm em."

Nếu anh không cần cô, thì cô cũng không cần anh.

Khuôn cằm tinh xảo của Mạc Hoài nghiêm lại, "Đừng lộn xộn, không phải em nói không thoải mái sa? Ngoan ngoãn ngồi đi, anh đưa em đi gặp bác sĩ."

Ninh Mật Đường muốn gạt tay anh ra, nhưng sức lực của đàn ông quá lớn, cô không gạt được còn bị cánh tay anh ôm siết bên hông.

Đau bụng đến kinh khủng, giọng nói của cô nhẹ hều, mềm mềm mại mại, "Anh điên rồi, em không cần gặp bác sĩ." Cô đến kỳ sinh lý chứ không cần đến gặp bác sĩ đâu, "Anh buông tay nhanh đi, em phải về phòng."

"Muốn chết à, em đừng lộn xộn nữa." Ánh mắt Mạc Hoài thâm trầm, cánh tay bên hông siết chặt hơn, "Em đau đến mặt trắng bệch rồi, không gặp bác sĩ sao được."

"Anh buông tay." Ninh Mật Đường cắn môi, đôi mắt đen nhánh ánh lên hơi nước, "Anh khẳng định là muốn em chết sớm, nên mới quát và tức giận với em như vậy đúng không?" Cô khó chịu đến thế rồi, không thoải mái mà anh còn khiến cô khổ sở, còn mắng cô, nhất định là chán ghét cô đến cực điểm rồi.

Khóe mắt cô đỏ lên, giữ được cả một lít nước mắt, bộ dạng tủi thân này làm lòng Mạc Hoài mềm nhũn, có hơi đau lòng.

Mạc Hoài lấy đầu ngón tay lau đi vết nước trên khóe mắt cô, mày nhíu chặt, giọng nói vẫn lạnh như cũ, lại thêm vài phần không biết dịu dàng, "Em nói bậy gì đó?" Thấy có hơi buồn cười, "Tôi muốn em chết sớm lúc nào chứ?" Kể cả anh không yêu cô, cũng sẽ không có ý nghĩ như vậy, huống chi...

Ninh Mật Đường ngước mắt, cảm nhận được quặn đau trên bụng, dùng tay che lại bụng, hàm răng cắn chặt cánh môi.

"Bụng đau lắm à?"

Cảm nhận được cơ thể người con gái khẽ run trong lòng mình, tim Mạc Hoài thắt lại, giọng nói kiên định, "Tôi đưa em đến bệnh viện."

"Không đi, em không đi." Giọng Ninh Mật Đường đầy từ chối, đôi mắt phiếm hồng trừng anh, "Anh đừng chạm vào em, em ngủ một lát là được thôi." Anh không thích cô rồi còn quản cô làm sao làm gì.

Mạc Hoài bế cô lên theo kiểu bế công chúa, "Đừng đùa nữa."

"Em nói không đi." Ninh Mật Đường đẩy tay anh, khuôn mặt nhỏ tái nhợt không chút sắc máu, cô vừa thẹn vừa bực, "Anh đừng có mà xen vào việc của người khác."

Mạc Hoài không ngờ cô bướng bỉnh như vậy, "Không thấy lòng tốt gì cả." Anh nhắm mắt, thấy cô đau đến mức khuôn mặt vặn vẹo bằng nắm đấm nhỏ, phiền lòng ghê, ngực bực tắc nghẽn đến kinh khủng, "Được, tôi mặc kệ em."

Nói xong, anh thả lại cô xuống sô pha, trong mắt ngập tràn sương lạnh, môi mỏng mím chặt, khóe môi mang theo ý trào phúng, "Tôi mà còn để ý đến em thì tôi là thằng ngu."

Nháy mắt tim Ninh Mật Đường cảm nhận như bị ai đó cứa vào, vô cùng đau đớn, Ninh Mật Đường ngẩng đầu, đôi mắt phiếm hồng trừng anh một cái, sau đó ôm bụng vào phòng ngủ.

Sau đó có tiếng đóng cửa vang dội vang lên từ phía sau, bước chân Ninh Mật Đường dừng lại, đôi mắt ngập đầy nước mắt.

Lúc chạng vạng đến giờ cơm, khách đến tiệm thuốc không có ai cả.

Đột nhiên có một người đàn ông đến, người bán hàng nhìn người đàn ông mang theo hơi thở lạnh lẽo, thần sắc đẹp trai lạnh lùng, cô ấy buông di động, đứng lên tiếp, "Xin chào, anh muốn mua thuốc gì?"

Trên mặt Mạc Hoài hơi mất tự nhiên, anh chần chờ một lúc rồi mới mở miệng: "Con gái bị đau bụng trong kỳ sinh lý, thì uống lại thuốc nào?"

Cô gái bán thuốc hiểu ra ngay, cô ấy quay lưng lại ngăn trên cùng tủ thuốc phía sau lấy ra một hộp thuốc đưa cho Mạc Hoài, "Bạn gái anh đau bụng thì cho uống thuốc này là được, chỉ uống một viên thôi."

Khớp xương rõ ràng tiếp nhận hộp thuốc, anh nhìn vỏ hộp, "Vậy lấy hộp này."

Cô gái bán thuốc tính tiền xong, thiện ý nhắc nhở: "Thật ra lúc bạn gái bị đau bụng kinh, dùng đồ vật có nhiệt độ ấm đắp lên bụng là được, còn nên nấu cho bạn gái một cốc trà gừng đường đỏ là tốt rồi, tốt hơn nhiều so với uống thuốc đấy."

Mạc Hoài nhấp môi mỏng, không nói gì thêm.

Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn mờ nhạt, người con gái có làn da trắng nõn dưới ánh đèn dịu êm tựa như khối bạch ngọc. Mi đẹp nhăn chặt, môi anh đào trở nên khô khốc, rõ ràng là không thoải mái.

Mạc Hoài vươn tay, gạt mấy sợi tóc bên khóe môi cô sang một bên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve phiến môi. Lần đầu tiên anh phát hiện, rõ ràng là vị thơm ngọt, cái miệng nhỏ mê người, vậy mà lời nói ra lại có thể đâm vào tim khiến người ra đau đớn như vậy.

Nghĩ đến dây dưa đầy rung động trong mơ, đầu ngón tay vuốt ve một chút, anh nhanh chóng dời tầm mắt.

Ánh đèn mờ nhạt, sườn mặt góc cạnh với những đường cong nhu hòa, đôi mắt sáng quắc với con ngươi đen như mực, Mạc Hoài lấy túi chườm đựng nước nóng đặt nhẹ lên bụng người con gái, rồi đắp chăn lại.

"Tỉnh lại đi em, uống cái này rồi ngủ tiếp."

Vốn Ninh Mật Đường ngủ không sâu, bị giọng nói người đàn ông đánh thức, cô kinh ngạc nhìn anh, không phải anh bỏ đi rồi sao?

"Uống nó đi." Mạc Hoài cố ý xem nhẹ kinh ngạc trong mắt cô.

Một bát đen vàng được đưa tới miệng, hương vị kỳ quái làm Ninh Mật Đường nhăn mày, "Đây là gì vậy? Mùi nó kỳ quá."

Khuôn mặt tuấn tú nóng lên, Mạc Hoài nhẹ giọng trách mắng: "Uống đi, đừng có hỏi nhiều." Anh đặt bát chạm đến môi cô, muốn dỗ cô uống cho xong.

"Nói khó nghe thế, em không uống."

Ninh Mật Đường nghiêng mặt đi, không biết có phải thoải mái hay không, hay vẫn bị anh mắng đến thương tâm, mà cô muốn dùng tính tình nhỏ mọn chơi anh, cô muốn tùy hứng đấy, còn có suy nghĩ muốn quăng cái bát kia đi nữa kìa.

"Ninh Mật Đường!" Mạc Hoài trầm mặt.

"Anh lại mắng em." Ninh Mật Đường sụt sịt, đôi mắt lại long lanh, tủi thân đến tận cùng, "Anh ra ngoài đi, đừng quấy rầy em nghỉ ngơi."

"Nếu em không uống, tôi sẽ mắng em." Ánh mắt chạm đến đôi mắt ướt của cô, trong lòng khó chịu. giọng nói cũng nhẹ đi, nửa dỗ nửa uy hϊếp, "Không phải dùng tay mắng." Chưa nói xong nhưng không cần nói cũng biết.

"Anh..."

Ninh Mật Đường bị Mạc Hoài làm cho tức giận đến mức đau cả tim, lại chạm tới ánh mắt sáng quắc, cô cướp cái bát, ngừng thở rồi mở miệng uống.

Rồi ngửa bát cho anh xem, "Uống xong rồi." Giọng nói cô mềm mại, không có chút lực uy hϊếp nào, "Vừa rồi anh nói, để ý em chính là thằng ngu, mau chạy đi còn kịp."

Sắc mặt Mạc Hoài trầm xuống, ánh mắt chạm đến gương mặt tái nhợt trên khuôn mặt nhỏ, không thèm so đo với cô nữa.

Ngày hôm sau, vì tuyết rơi cả một đêm nên bên ngoài trắng xóa một vùng, tựa như một thế giới thuần khiết vậy.

Ninh Mật Đường mặc đầy đủ quần áo, lấy túi xách muốn đi ra ngoài.

Mạc Hoài ngồi trên sô pha, nghe thấy âm tiếng bước chân càng ngày càng gần, vành tai khẽ nhúc nhích.

"Em muốn ra ngoài sao?"

Người con gái mặc áo khoác màu trắng, khuôn mặt nhỏ trắng nõn giống hệt màu áo, trắng sáng như tuyết, động lòng người.

Bước chân Ninh Mật Đường không ngừng lại, hướng đến cửa, "Ừ."

Tâm trạng Mạc Hoài lại trầm đi, nghĩ đến bộ dáng đau đớn hôm qua của cô, thế mà hôm nay lại xuống giường nhanh như vậy, bên ngoài trời còn giá rét đấy, muốn ra ngoài chạy nữa cơ à, "Đồ phụ nữ không sợ chết." Anh thấp giọng mắng.

~Hết chương 48~

Lời của editor: Quá trình vả mặt tới nhanh quá =))))))