Triệu Cảnh Hàn đến trang viên một chuyến, Kiều Nhan hoàn toàn không biết gì cả, cô càng không biết đối phương đã phát hiện chân tướng sự thật được che bằng cửa sổ giấy bấy lâu nay.
Đêm đó, chờ cô sửa soạn xong bị Triệu Quân Khiêm gọi xuống lầu ăn khuya thì người cũng đã sớm bị đuổi đi, thuận tiện còn cho anh ta một đòn tâm lý đả kích, hơn nữa còn phân phó tham gia tiệc trăng tròn của em trai.
Triệu Cảnh Hàn khϊếp sợ thế nào, Kiều Nhan cũng không hiểu được, hiện tại cô chỉ quan tâm đến việc làm sao có thể nói cho cha mẹ chuyện cô đã kết hôn.
Dù sao đến bữa tiệc trăng tròn của con trai, nhà gái cũng không thể không có người nào xuất hiện.
Hiện tại Triệu Quân Khiêm cũng đã bắt đầu đem thϊếp mời phát ra ngoài, ngày tổ chức bữa tiệc cũng càng ngày càng gần, Kiều Nhan cũng không thể kéo dài thêm được nữa, bên phía mẹ Triệu cũng hỏi han quan tâm đến gia đình cô yêu cầu thông gia đến tham dự bữa tiệc.
Xem xét trước sau, Kiều Nhan quyết định gọi điện về nhà thông báo, trước tiên giải thích với cha mẹ Kiều một chút, sau đó thẳng thẳng đem chuyện sinh con kể ra từ đầu tới cuối.
Kiều Nhan chỉ giản lược nói qua ở Kinh Thị cô có bạn trai không cẩn thận có con cho nên đã sớm đi lĩnh chứng, hiện tại bé con sắp đến tiệc trăng tròn, cô rất mong ba mẹ cùng gia đình em trai có thể đến Kinh Thị tham gia bữa tiệc cùng cô.
Cha mẹ Kiều khϊếp sợ, nghe Kiều Nhan giải thích thật lâu sau mới kịp phản ứng ý tứ trong lời nói của cô.
Bọn họ dù thế nào cũng không nghĩ đến, con gái ngoan ngoãn nhà bọn họ ở thủ đô công tác, không những dẫn bạn trai đi lĩnh chứng mà con cũng đã sinh luôn rồi, mà bọn họ làm cha mẹ đến giờ phút này mới được biết.
Hai vợ chồng mẹ Triều nghe qua tin tức không khỏi xuất hiện một tia trách cứ cùng thương tâm, sau đó trong lòng cũng tràn đầy lo lắng và kinh hoàng.
Trách con gái không có tự trọng, một cô gái tốt làm sao có thể chưa kết hôn mà đã mang thai, kết quả thì thế nào, bây giờ tự ủy khuất chính mình mất hết thể diện, hơn nữa một hôn lễ đàng hoàng cũng không có.
Thương tâm cho con gái một mình chịu đựng, chuyện lớn như vậy cũng không cho bọn họ biết, tận đến lúc con trai tròn tháng mới thông báo, cha mẹ Kiều không khỏi xót xa không thôi.
Hai loại cảm xúc cùng chợt hiện lên rồi cũng cùng nhau biến mất, sâu trong lòng hai người vẫn lo lắng cho con gái nhiều hơn. Lo lắng cô vì chuyện này mà chịu uất ức, chỉ lĩnh chứng mà không tổ chức hôn lễ là chuyện gì, còn có thái độ của nhà trai, bọn họ muốn ở bữa tiệc sắp tới làm chỗ dựa không để cho cô thiệt thòi.
Nhưng bọn họ cũng chỉ là những người thương nhân nhỏ bé ở nơi xa xôi hẻo lánh, năng lực cũng có hạn, đến cũng đó cũng không thể vì con gái mình mà tranh công đạo với nhà người ta.
Kiều Nhan phát hiện cảm xúc của cha mẹ mình thay đổi không khỏi thở dài một tiếng, tận lực giải thích tất cả dù là ngoài ý muốn nhưng vợ chồng cô nhân duyên hòa hợp.
Bởi vì lúc trước không nghĩ trong nhà sẽ lo lắng như vậy cho nên cô mới không nói cho bọn họ biết, cuối cùng dẫn đến kết quả thế này coi như cũng là chuyện tốt.
Sau khi nghe con gái giải thích, cha mẹ Kiều cũng thử hỏi Kiều Nhan xem ý kiến nhà trai muốn tổ chức bữa tiệc tròn tháng cho cháu ngoại họ thế nào. Hơn nữa còn có cả hôn lễ, không thể không tổ chức, chỉ lĩnh chứng có vẻ không thích hợp, chuyện này không khác gì con gái bọn họ không được bên đó coi trọng.
Kiều Nhan thật bất đắc dĩ, hôn lễ kỳ thật đối với cô mà nói không quan trọng, mấu chốt là chồng cô đối xử tốt với cô là được.
Nhưng trong mắt thế hệ trước, hôn lễ quả thực so với giấy chứng nhận kết hôn còn quan trọng hơn, đó chính là thể hiện thân phận cùng thể diện của người con gái, bước này không thể thiếu, nếu không có cũng đồng nghĩa nhà gái không được tôn trọng.
Lúc nói đến đề tài này, Triệu Quân Khiêm vẫn đang ở bên cạnh cô xử lý công vụ, sau khi nghe được cuộc hội thoại, anh tự mình cam đoan cùng đầu bên kia điện thoại, hứa sau tiệc trăng tròn, chờ Kiều Nhan khôi phục lại trạng thái tốt nhất, sẽ tổ chức cho cô một hôn lễ long trọng.
Kiều Nhan ngồi ở một bên nghe, cũng không thấy Triệu Quân Khiêm tỏ vẻ cao quý cái gì, lời nói của anh ổn trọng đáng tin cậy, thật sự gây ra ấn tượng rất tốt, rất nhanh cha mẹ Kiều đã bị thuyết phục, chấp nhận sự sắp xếp của anh.
Triệu Quân Khiêm cũng đã có chuẩn bị, chờ bên phía cha Kiều đồng ý liền lập tức cho người đón bọn họ đến đây, đến lúc đó tuyệt đối không để bọn họ chậm trễ tiệc rượu của cháu ngoại.
Có Triệu Quân Khiêm tiếp nhận cùng xuất mã giải quyết, Kiều Nhan thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Không qua bao lâu, cha mẹ Kiều cùng vợ chồng em trai Kiều, bốn người an vị trên máy bay trực tiếp bay tới Kinh Thị, bởi vì Kiều Nhan vẫn đang trong thời kỳ hậu sinh không thể ra gió, thân là con rể Triệu Quân Khiêm tự mình ra sân bay đón tiếp.
Nhan sắc cùng khí chất của anh quá hấp dẫn ánh mắt người nhìn, ở sân bay thiếu chút nữa khiến gia đình họ Kiều đứng ngốc tại chỗ, chờ bọn họ tỉnh lại mới nhớ ra, người này không phải là ông chủ tốt bụng ngày trước hay sao.
Con rể ưu tú như vậy, bọn họ khó tránh khỏi chân tay luống cuống bắt đầu câu nệ. Dù sao đối phương cũng không phải là người thường, là ông của của một tập đoàn lớn, bọn họ thế này quả thực không môn đăng hộ đối, trình tự kết hôn cũng không theo lẽ thông thường, bọn họ thật sự lo lắng không cẩn thận làm Kiều Nhan mất hết mặt mũi, khiến cho con bé thiệt thòi hơn.
Hiện tại Triệu Quân Khiêm yêu thương vợ hết mực, vô cùng xuân phong đắc ý, bởi vì đây là người nhà của cô cho nên anh tiếp đãi cũng vô cùng chu đáo, ấm áp. Bằng năng lực của anh, nếu muốn nhận được hảo cảm của người người khác, chuyện này dễ như trở bàn tay.
Vì thế, chỉ qua một khoảng thời gian gặp mặt, cha mẹ Kiều đã nhìn anh với ánh mắt ôn hòa, càng nhìn càng vừa ý, em trai Kiều càng một dạng ngoan như cún, phục tùng gọi hai tiếng anh rể không ngừng.
Đợi đến lúc Triệu Quân Khiêm đưa mọi người tiến vào trang viên, Kiều gia đã hoàn toàn chấp nhận hôn sự này, hơn nữa đối với chuyện con gái chưa kết hôn đã sinh con cũng không còn canh cánh trong lòng nữa.
Chỉ là lúc tiến vào diện tích của trang viên thật khiến mọi người trầm trồ choáng ngợp, lúc mới gặp mọi người đã cảm thấy Triệu Quân Khiêm toàn thân quần áo xa xỉ, xe đưa đón sang trọng cũng đã cảm thấy đối phương bối cảnh hẳn là bất phàm, ít nhất cũng là gia đình giàu có.
Nhưng cha mẹ Kiều thật không nghĩ đến, con rể nhà bọn họ lại có một trang viên diện tích lớn thế này ở Kinh thị.
Chung quy bọn họ cũng không phải không có chút kiến thức nào, giá nhà ở Kinh Thị trước nay đều nổi danh cả nước, có thể có một trang viên tư nhân ở đây, vậy có thể là người thường hay sao.
Một nhà bốn người ý thức được điểm này, vừa ngồi trên sofa ở biệt thự dò xét, càng thêm câu nệ luống cuống.
Đợi đến khi Kiều Nhan bước xuống, cả nhà đoàn tụ, mẹ Kiều ôm cục bông trắng trẻo mập mạp cười không khép miệng, cái gì mà lo lắng hoàn cảnh gia đình đều bị bàn ném qua Java đế quốc.
*JAVA đế quốc: một đảo nhỏ của Indo, đại loại vùng xa xôi hẻo lánh.
Cha Kiều được lên chức ông ngoại, cùng con rể Triệu Quân Khiêm trò chuyện qua một lát xem như triệt để bị thu phục, còn có cháu ngoại mềm nhũn ngoan ngoãn trong lòng.
Em trai Kiều cũng vô cùng quý mến đứa cháu trai này, chẳng qua bản thân cậu cũng không khác gì một đứa trẻ, tuy rằng cậu đã kết hôn, nhưng hiện tại gia đình cậu vẫn đang trong giai đoạn bận rộn xây dựng sự nghiệp, tạm thời chưa nghĩ đến chuyện này, cho nên bé con mềm nhũn khiến cậu không dám chạm vào, cậu chỉ dám quan tâm đến sức khỏe của chị mình gần đây.
Bởi vậy mà mẹ Kiều một mình độc chiếm cháu ngoại không chịu buông tay, lúc cha Kiều trò chuyện cùng con rể cũng là lúc Kiều Lỗi kéo theo vợ mình đến bên cạnh Kiều Nhan quan tâm hỏi han tình trạng gần đây của cô.
Đã lâu cô không trả qua cảm giác người một nhà cùng nhau đoàn tụ ấm áp, Kiều Nhan để cả gia đình tạm thời ở lại tại đây, cũng cho người chuẩn bị quần áo cho cả gia đình cô thích hợp cho việc tham gia bữa tiệc trăng tròn.
Không phải mọi người hay nói người đẹp vì lụa hay sao, gia đình cô từ lúc chuyển đến huyện thành sinh sống, tuy không phải sống trong an nhàn sung sướиɠ nhưng cũng không phải xuống ruộng làm việc mặt cúi xuống đất lưng hướng lên trời, cho nên khí sắc rất tốt, lại kết hợp thêm quần áo đẹp, quả thực rất không tồi.
Kiều Nhan xem qua rất vừa lòng, chuyện nhà mình nhà mình biết, lại nó Kiều gia so với Triệu gia cách biệt một trời, chỉ có một số cửa hàng ở quê nhà không đáng để vào mắt.
Chỉ là cô cũng không có ý định đánh bóng thổi phồng gia thế bản thân, chỉ đơn giản không để người khác coi thường là được.
Sau khi thay đồ mới, cả nhà bọn họ đều đứng thẳng lưng, chú ý từng lời nói cử chỉ, tranh thủ không làm mất mặt Kiều Nhan.
Hơn nữa thái độ của Triệu Quân Khiêm càng khiến bọn họ có thêm dũng khí, kết hợp cùng lời nói trấn an của con gái, trong lòng bọn họ giống như thêm cả quả cân, không ổn cũng phải ổn.
Mẹ Triệu cũng rất hợp thời đi tới, thái độ giao hữu rất tốt, không có cái gì gọi là xem thường. Điểm này, cha mẹ Kiều triệt để yên tâm, đồng thời cũng có thêm lòng dũng cảm, chỉ cần hai bên vừa lòng nhau là được, cái gì mà môn đăng hộ đối, tất cả đều không quan trọng, về sau chung sống hòa hợp mới là quan trọng nhất.
Sau đó lại được Kiều Nhan trấn an, toàn bộ gia đình đều giữ vững tâm lý, ngoài sắc mặt vui mừng chính là bình tĩnh, gặp trường hợp gì cũng không luống cuống tâm lý.
Kỳ thật trong lòng mọi người vẫn có chút hoảng sợ, chỉ là Kiều Nhan đang ở đây, bọn họ thân là nhà gái cũng không thể khiến cho con gái nhà mình mất mặt, cứng rắn chống đỡ cũng xem như giữ được mặt mũi.
Dù sao cũng đã lĩnh chứng, con cũng đã sinh, hai bên chính là thông gia của nhau, mặc kệ xảy ra chuyện gì lớn, bọn họ cũng chỉ để ý đến cảm nhận của con gái, ổn định im lặng, bình tĩnh mỉm cười đối diện với tất cả.
Tất cả đã chuẩn bị xong, chuẩn bị đợi mọi người tham dự bữa tiệc.
Thời gian tổ chức đã định rõ, địa điểm chính trang viên, mọi người đều ẩn ẩn chờ mong, muốn nhìn xem thần thánh phương nào mới có thể thu phục được Triệu gia đại thần thanh tâm quả dục, đồng thời đây cũng là nơi hội tụ gặp mặt giao lưu của giới thượng lưu.
Sáng sớm hôm đó, Kiều Nhan đã bị mẹ Kiều sớm kéo ra từ trong ổ chăn ra ngoài chuẩn bị, bận rộn hết cả buổi sáng.
Triệu Quân Khiêm vì cô mà mời cả một đội tạo hình, đầu tiên trang điểm cho Kiều Nhan ngăn nắp xinh đẹp, sau đó cũng chỉnh qua cho mẹ Kiều cùng mọi người phù hợp phong cách yến tiệc buổi tối.
Bận rộn cả một ngày, mẹ Triệu cũng mang nhóm người đến đây chỉ huy công việc, nhận lấy nhiệm vụ từ tay Triệu Quân khiêm, thuận tiện mang theo Kiều Nhan hướng dẫn cô nên sắp xếp và tổ chức thế nào.
Ánh chiều tà dần dần ngả về phía Tây, địa điểm thần bí nơi đây dần dần mở ra cánh cửa hoan nghênh khách khứa khắp từ mọi nơi đến đây chung vui.
Trung tâm tổ chức ồn áo náo nhiệt hội tụ đủ loại xe sang trọng tiến vào, từng đợt từng đợt ngay ngắn trật tự.
Vương Tĩnh là đại tiểu thư Vương gia, lần này đương nhiên cô cũng muốn đi theo trưởng bối trong nhà tham dự, nhân cơ hội lần này có thể kết bạn thêm nhiều bạn cùng tầng giai cấp.
Trên đường tới đây, một đám chị em cùng nhau tám chuyện trên trời dưới bể. Trong giới đều lan truyền, đây là vị kia được Triệu Đại Thần mở ra bữa tiệc long trọng thế này quả thực khiến nhiều người ngạc nhiên chậc lưỡi không thôi.
Đừng nói là Kim cương vương lão ngũ cái gì, một khi cây vạn tuế ra hoa kết quả liền dẫn tới kết cục này, mẹ của đứa bé quả thực khiến bọn họ vô cùng tò mò bát quái.
Không biết con gái nhà ai có thể có được phúc khí này, đem được vị đại thần kia kéo xuống trần gian, chỉ sợ cô ấy đời trước đã cứu vớt cả hệ ngân hà.
Chờ đến khi bọn họ gặp mặt, cũng cần phải học hỏi một chút kiến thức, thuận tiện đau buồn cho Cảnh đại thiếu ba giây vì đã vì bị thất sủng.
Nhưng đợi đến khi Vương Tĩnh xuống xe nhìn thấy người đứng sánh vai bên cạnh Triệu thúc thúc chính là Kiều Nhan, cô gái này từng là người bạn đáng thương ngày trước, gương mặt cô khϊếp sợ không có lời nào có thể diễn tả được, trợn mắt há mồm cũng không đủ để biểu đạt được tâm trạng lúc này.
Cả nhóm người ngây ngốc trầm mặc một lát, cảm thấy bọn họ cần phải mặc niệm bi ai cho Triệu Cảnh Hàn thêm vài phút mới đủ.
——–