Cô đứng ở quầy phục vụ chào khách, tươi cười nhìn trai đẹp mà hắn thấy ngứa mắt.
Ngọc Diễm! Em giỏi lắm, dám không nghe điện thoại của anh, lại dám xem anh là không khí. Anh.... Anh giận chết rồi.
Lộ John huých tay Trần Quân, mắt nhướn lên nhìn cô tiếp khách ý hỏi: cô gái của năm đó hả?
Trần Quân không quan tâm, hắn chỉ là đang suy nghĩ xem nên hẹn cô như thế nào.
- Này, tôi thấy cô ấy có ngực đâu, giống TV màn hình phẳng sao mà yêu được hay thế?
- Cậu thử nói lại xem.
Hắn nghiến răng nghiến lợi uy hϊếp anh em của mình, gì chứ lại dám chê người hắn yêu. Hắn sẽ ghi hận.
- TV eo xi đi màn hình phẳnggggg....
- Ngực to thì tốt lắm sao? Tôi không cần, chỉ cần có ngực để tôi thỏa mãn là OK.
- Tên này biếи ŧɦái hơn mình nghĩ...
- Cậu lầm bầm cái gì?
- Đâu, đâu có gì, ha ha, ha ha... Nhìn em màn hình phẳng của cậu đi.
15 phút sau, Lộ anh đầu hàng rồi, thật sự là nhìn mặt tên trước mặt rất ngứa mắt. Anh chỉ muốn đánh một trận, tại sao ư? Mắt hắn nhìn cô gái kia còn hiện lên trái tim... Nói đúng hơn là tảng băng biết nở hoa. Thật sự rất ngứa mắt, anh chỉ muốn cào một phát để hắn hết đẹp trai hơn anh là được.
- Trần Quân, cậu có thôi cái bộ mặt đó đi không? Tôi nhìn không quen.
- Ai kêu cậu nhìn?
- Haiz, chết tôi mất.
Lộ John chồm người dậy với tay kéo môi Trần Quân ngậm lại, nước dãi không biết đã rơi bao nhiêu giọt rồi, anh mất mặt quá.
Chỉ có điều tư thế rất ư là trong sáng này lại biến thành thân mật của một số người.
Tách.
"Ông chủ, cậu chủ đang thân mật với bạn thân đẹp gái ạ! "
Lại một trận gào thét làm chấn động địa cầu của cha già trong biệt thự Trần Gia.
***
Tan tầm, như thường lệ cô vào chợ mua một ít đồ sau đó về nhà. Hôm nay trời hơi nóng, cô lại mặc áo hở bụng quần rin bó, nhìn vào rất bắt mắt, rất... khêu gợi.
Trên đường về có không ít người nhìn cô làm hắn thấy khó chịu.
- Yo em đi đâu thế, có cần anh dẫn đường không?
Cô liếc hắn sau đó đi thẳng, tưởng ai hóa ra là những người đầu đường lưu manh.
- Yo, em chảnh thật ấy, nhưng anh thích, này đừng đi, đừng đi mà...
Tên lưu manh nhảy lên chặn đường cô, đưa tay lên nắm chặt cằm làm cô nhăn mày.
- Đau hả, anh đau lòng đấy, ngoan anh thơm cái nào.
Trần Quân tức muốn điên, lao tới đá cho tên kia một cái thì bị Lộ kéo lại. Hắn quay sang gầm gừ.
- Cậu có thả tôi ra không thì bảo?
- Suỵt, cậu phải xem thử cô ấy có khả năng tự bảo vệ mình được không chứ!
- Shit, tự vệ cái gì, cô ấy đang cần tôi đó.
- Chậc, cậu nhầm rồi.
- ...
Tên lưu manh tiến lên định hôn cô, cô liền cho hắn hôn nhưng là hôn con cá cô mới mua.
Muh moa..
- Sao môi em nhỏ thế? Còn trơn nữa...
Sau đó hắn mở mắt
- Ahhhhh, đồ đĩ còn đòi lập bàn thờ à. Mày lại đây.
Hắn xông lên túm lấy áo cô xé một mảnh làm lộ ra áo ngực cùng một phần thịt nõn nà bắt mắt.
- Yo cũng ngon phết, để xem nào.
Cô nhìn hắn cười thân thiện, ý bảo em là của anh, nhào vô đi.
Tên lưu manh xoắn xuýt đi đến, nhân lúc hắn không để ý cô giơ chân một cái... Chỉ một cái thôi, hắn đã nằm sóng soài dưới đất kêu đến rầm trời.
Lộ cười tít, - Cũng không tệ, có điều làm vậy dễ bị liệt người ta quá, không biết sau này hắn có con nổi không, ra tay hơi nặng aaaaaa.
Cô bị xé rách áo, liền ôm túi xách che lại, đạp cho tên đang nằm dưới đất thêm một cái nữa rồi mới đi.
- Vợ tôi có khác.
- Cậu có thôi tự đại không? Người ta còn chưa nói yêu cậu, chưa có gì hết mà..... Ha ha ha ha ha ha ha....
- Cậu có ngậm mồm lại mà xuống không?
Xuống? À thì hai anh đẹp trai lai láng lại phải làm hai cái đuôi theo dõi cô, nãy cô gặp chuyện Lộ hắn liền kéo Trần Quân lên cây không thương tiếc.
- Uầy, cậu đỡ tôi được không tôi không xuống được.
- Nãy có người oai phong kéo tôi lên bằng được mà...
- Tôi.... cậu giúp tôi với, tôi sợ độ cao...
- Nực cười chưa? Cậu ở lại vui vẻ, tôi đi đây.
- Trần Quân, cậu là tên khốn!!!
Hắn nhanh nhảu chạy về phía cô, tiện thể đạp cho tên lưu manh kia thêm một cái làm hắn té ngã.
- Ngọc Diễm!
Cô khựng người lại, giọng nói này, âm thanh này, mùi hương thoang thoảng này... là của người nào đó đang thống trị trái tim cô. Nhưng mà anh ấy đã yêu người khác rồi, không phải cô.
Hắn tiến lên choàng áo khoác vào vai cô, giúp che đi chiếc áo rách. Cả hai không nói gì cho đến khi vào nhà, cô vào phòng thay đồ hắn cũng cun cút đi theo.
- Anh vào đây làm gì?
- Đi theo em.
- Ra ngoài!
- Người ta không muốn... Ư ư ư...
- Có muốn tôi đạp anh ra không?
- Thì em cứ tự nhiên.
Cô đi tới tủ quần áo lấy một bộ đồ rồi quay lại trừng mắt nói.
- Sao còn chưa đi?
Hắn ngồi lên giường, chân vắt chéo mặt dày nói.
- Muốn nhìn em thay đồ.
- Anh.... Anh...
Cô tức đến rung người, gò má đỏ ửng lên lại thêm hai quả đào cứ phập phồng lên xuống nửa ẩn nửa hiện trước mắt làm hắn nổi du͙© vọиɠ.
- Anh gì? Đâu phải lần đầu tiên?
- Vô liêm sỉ!
Cô cởϊ áσ rách vứt vào sọt rác, định cởi luôn áo ngực chợt nhớ ra còn có người nên thôi không cởi, mặc áo thun vào. Quần thì... Cô lấy chiếc váy ngắn rồi, muốn đập đầu vào tường chết quá. Mặc váy trước mặt người này không khác gì dắt sói đi yêu cừu.
Đảm bảo cô sẽ bị ăn sạch sẽ từ trên xuống dưới.
- Sao không mặc quần vào?
Thôi thì liều chết mặc đại, dù gì thì cô cũng đâu có mông ngực gì đâu. Chắc không đến nỗi.
- Em mặc váy? Còn là váy dễ tốc lên nhất? Muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh Sao?
- Tùy anh nghĩ. Ở đây không chào đón anh, mời về.
- Không về.
- Vậy anh muốn làm gì?
- Làm gì ư?
Trần Quân đứng dậy tiến tới ép cô vào tường, tay tự nhiên vòng ra sau lưng kéo cô sát người hắn. Thân mật như vậy... cô không quen.
Hắn nhìn đôi môi đỏ mềm của cô, nuốt nước bọt. Không do dự liền hôn.
Là cảm giác này, chính là vị ngọt này của cô. Hắn điên cuồng hôn cô, cạy miệng luồn lưỡi vào hút hết mật ngọt không cho cô thở.
Hai tay xé rách chiếc váy mỏng manh cùng qυầи ɭóŧ, hắn liền cho hai ngón tay vào hoa huy*t càn quấy.
- Ưʍ...
- Mới đó đã ướt rồi sao, thật dâʍ đãиɠ nha...
Hắn dùng miệng mình khóa miệng cô lại, mặc cô phản kháng đánh đấm hắn. Chân hắn chen vào được hai chân cô, nhanh chóng giải phóng cự vật bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bởi màn thay quần áo lúc nãy. Bây giờ nó cương cứng, dựng thẳng lên.
Hắn nâng một chân cô lên, tay dò đường. C*t đâm lút cán.
- Ahhhhhhbh.... Ah ah ah...
- Tiểu yêu tinh, em chặt quá....