Trong khi tôi thấp thỏm không rõ Lợi đã viết chữ nào trong cuốn sổ các-nê chưa và nó có tiếp tục bỏ cuốn sổ ở nhà hay không thì nó đã toét miệng cười khi nhìn thấy tôi và nhanh nhẹn thò tay vô ngăn bàn lôi cuốn sổ chìa ra:
- Tao xong rồi nè.
Tôi cầm lấy cuốn sổ, tò mò lật tới trang có sáng tác của Lợi.
Tôi trố mắt nhìn vào nhan đề truyện tô đậm bằng bút đỏ: CHÀNG CHĂN NGỰA CỦA NHÀ VUA, ngạc nhiên hỏi:
- Mày viết truyện cổ tích à?
- Thằng Thọ bảo tao muốn viết thể loại gì cũng được mà. – Lợi nhìn tôi, có vẻ chột dạ vì tưởng tôi chê bai nó.
- À không! – Tôi đập tay lên vai Lợi như bằng cái đập đó dập tắt sự lo lắng của nó – Đúng rồi, mày muốn viết gì tùy mà
Trong một lúc, tôi quên bẵng tôi nôn nóng lấy cuốn sổ là để chép thơ tạ tội với Thỏ Con.
Tôi cũng quên bẵng trống vào học vang lên đã lâu và thầy Chinh đang sang sảng giảng bài trên bảng.
Cầm cuốn các-nê về chỗ ngồi, tôi mãi mê chúi mắt vào bài văn xuôi đầu tiên của bút nhóm Mặt Trời Khuya.
Bóng đêm thả xuống từng mảng lớn, mỗi lúc một dày và cùng với nó khí lạnh kéo về trùm kín lâu đài.
Giờ này, nhà vua hoàng hậu công chúa và hoàng tử đã thiêm thϊếp giấc nồng trong những căn phòng lộng lẫy và ấm áp.
Ở tàu ngựa phía sau lâu đài, chàng chăn ngựa đang co ro trong chỗ ngủ tồi tàn của mình.
Đã bao đêm như thế rồi, kể từ khi ba mẹ chàng qua đời. Một thời gian dài chàng lang thang trong rừng, sống qua ngày bằng trái cây và những con thú nhỏ bẫy được.
Cho đến ngày nhà vua đi săn và đám tùy tùng vô tình tìm thấy chàng nấp sau kẽ đá bên một con suối nhỏ, chàng được đưa về hoàng cung và trở thành người chăn ngựa trẻ tuổi của nhà vua.
Từng trải qua cuộc sống hoang dã, chàng không sợ cái lạnh lắm vì chàng biết cách đối phó với nó, dù khí trời ban đêm thực là mênh mông băng giá..
Chàng lấy cỏ trong tàu ngựa ủ lên nửa người bên dưới, suốt đêm rúc chân vào đó để tìm hơi ấm. Khi nhiệt độ xuống thấp hơn nữa, chàng tìm những tấm đắp trên yên ngựa để làm mền”
Tôi đọc được phân nửa câu chuyện của thằng Lợi, thầy Chinh đã kêu cả lớp lấy giấy ra làm bài kiểm tra nên tôi buộc phải xếp cuốn các-nê, đút vô ngăn bàn.
Tôi quay đầu xuống bàn chót tính giơ ngón cái lên khen nó nhưng Lợi đang úp mặt vô bài làm nên tôi đành quay sang thằng Hòa, trầm trồ:
- Thằng Lợi viết truyện hay lắm mày
Hòa nheo mắt:
- Nãy giờ mày đang đọc truyện của nó à?
- Ờ
- Nó viết truyện gì vậy?
- Truyện cổ tích
Hòa nhún vai:
- Tao không thích truyện cổ tích. Hồi bé thì thích, bây giờ tao không thích nữa.
Tôi cũng như Hòa. Truyện cổ tích hồi bé tôi thích mê, lớn lên thấy nó trẻ con thế nào. Bây giờ, tôi thích đọc Khái Hưng, Thạch Lam, Vũ Trọng Phụng hơn. Nhưng không hiểu sao tôi lại thích truyện Chàng chăn ngựa của nhà vua do thằng Lợi sáng tác, mặc dù tôi chỉ đọc được một đoạn ngắn ngủn. Có lẽ số phận hẩm hiu của thằng bé mồ côi trong truyện khiến tôi động lòng.
Không chỉ tôi, thằng Thọ cũng thích câu chuyện của Lợi.
Bữa đó, lúc ra về nghe tôi khoe thằng Lợi đã có sáng tác mới, Thọ giành lấy cuốn các-nê. Nó đem cuốn sổ về nhà, sáng hôm sau trống ra chơi vừa vang lên nó hăm hở lùa bọn tôi vô quán cà phê, lần này có cả thằng Lợi.
Vừa ngồi xuống ghế, nó đã tuyên bố ngay:
- Báo một tin vui cho bút nhóm chúng ta. Hôm nay văn sĩ Lợi đã bắt đầu khai bút
Tôi liếc Lợi, thấy mặt nó ửng lên như tráng men. Nó bấu mười ngón tay vô thành ghế như để khỏi ngã lăn vì hồi hộp.
Thọ hắng giọng: - Thi sĩ Cỏ Phong Sương và tao đã đọc…
Tới đây, Thọ cố ý ngưng lại và quét mắt một vòng để khoái trá thưởng thức vẻ tò mò của hai đứa chưa đọc truyện này là Hòa và Sơn, lẫn vẻ khẩn trương của tác giả Lưu Thành Lợi đang chết gí trên ghế.
Khi thấy không khí đã căng như dây đàn và có vẻ sắp sửa phát nổ, Thọ trịnh trọng tiếp:
- Và hai đứa tao nhất trí đánh giá Chàng chăn ngựa của nhà vua là một truyện tuyệt h
Sơn, Hòa và tôi vỗ tay bôm bốp trước gương mặt càng lúc càng chín nhừ của Lợi.
Tôi vừa vỗ tay vừa hào hứng phụ họa:
- Lưu Thành Lợi là Thạch Lam thứ hai - Tụi mày nói quá! – Lợi phản ứng yếu ớt nhưng rõ ràng không giấu vẻ sung sướиɠ.
Thọ đập tay xuống bàn ra hiệu ọi người im lặng:
- Tao chỉ góp ý thằng Lợi một điều. Mọi thành viên của bút nhóm đều sử dụng bút danh. Mày không thể ký tên thật dưới sáng tác của mày được
Lợi ấp úng: - Nhưng tao không biết cách… đặt bút danh
- Mày yên tâm! – Thọ hùng hồn. – Tao đã nghĩ giùm ày rồi. Truyện của mày viết về chàng chăn ngựa. Bút danh của mày sẽ là Mã Phup>
- Mã Phu á? – Lợi chớp mắt, rụt rè phản đối. – Sao tao thấy cái tên này thế nào!
Tên hay thế mà mày bảo thế nào! – Thọ tự ái, gân cổ thoát nổi vằn. – Bút danh ý nghĩa như vậy cơ mà!
Đang cao giọng, nó đột ngột dịu xuống:
- Thôi, mày không thích thì thôi! Nó cười hề hề:
- Để tao thêm dấu sắc vào. Mày sẽ là Mã Phú!
Nhà văn Mã Phú mới xuất hiện đã gây chấn động giới học trò
Truyện Chàng chăn ngựa của nhà vua bọn tôi đọc chỉ là phần đầu của câu chuyện dài loằng ngoằng của nó.
Hôm đó, sau khi Lưu Thành Lợi được thằng Thọ phù phép biến thành Mã Phú, Lợi háo hức đòi cầm cuốn các-nê về để “viết tiếp phần hai”.
Tôi là đứa ủng hộ Lợi nhiệt tình nhất, vì nhờ vậy mà thằng Lợi quên phắt bài thơ tạ lỗi Thỏ Con tôi còn đang nợ.
Từ lúc Lưu Thành Lợi biến thành Mã Phú, nó dường như cũng biến thành con người khác.
Được bọn tôi bốc lên mây xanh, chắc tối đó Lợi thức suốt đêm sáng tác.
Hôm sau, tôi và thằng Hòa vừa tới cổng trường đã thấy Lợi ngồi trên bậc thềm ngay trước cửa lớp ngóc cổ trông ra. Cứ như nó đang rình bọn tôi: vừa thấy tôi và Hòa bước chân vào trong sân, Lợi đã phóng vù ra như một mũi tên, cảm giác như nó bay ngang sân trường.
- Ai rượt mày vậy? – Hòa chọc, khi Lợi tới gần.
Văn sĩ Mã Phú toét miệng cười, lôi cuốn sổ trong túi xách ra giúi vào tay tôi:
- Trả ày nè.
Tôi cầm cuốn sổ, lật lật vài trang, chép miệng hỏi:p>
- Mày mới viết tiếp à?
- Ờ. Tối qua tao viết đến ba giờ sáng.
- Mày sẽ là Vũ Trọng Phụng.
Tôi nhìn cặp mắt đỏ kè của nó, mỉm cười, cảm giác đang đóng vai Lãnh Nguyệt Hàn.
Phần tiếp theo câu chuyện Chàng chăn ngựa của nhà vua bắt đầu có nhiều tình tiết hấp dẫn.
Một hôm công chúa ôm sách ra đồng cỏ ngồi đọc. Công chúa mười bốn tuổi, nên vẫn còn ham chơi lắm.
“Cô đọc sách một lát, lại vứt bừa sách ra cỏ, tung tăng hái hoa bắt bướm, chốc sau lại ngồi xuống ôm sách lên, rồi lại chán, lại nhỏm dậy chạy nhảy, lần này cô rượt theo cách chú sóc, vừa đuổi vừa cười khúc khích. Tiếng cười của cô reo lên trong gió, như tiếng pha lê chạm vào nhau khiến chàng chăn ngựa đang cắt cỏ tưởng như có ai phả nhạc xuống tâm hồn.
Rồi công chúa nhìn thấy chàng chăn ngựa. Lần đầu tiên cô nhìn thấy chàng.
Cô chậm bước lại, từ từ tiến về phía chàng trai lạ. Từ bé, công chúa chưa thấy chàng trai nào trạc tuổi mình, ngoài hoàng tử năm nay tám tuổi toàn vòi vĩnh và quấy nhiễu cô. Túc trực chung quanh cô xưa này là các bậc đại thần râu dài thậm thượt và lúc nào cũng tròng vào mặt vẻ uy nghiêm, đạo mạo. Tóm lại, công chúa không có bạn.p>
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô bước bằng những bước chân thật chậm, gần như rón rén nhưng đó không phải là dấu hiệu của sự rụt rè. Có vẻ như cô nghĩ mình đang đến gần một con chim lạ, chỉ sợ mình gây ra tiếng động con chim sẽ đập cánh bay đi mất.