Phòng Trọ Ba Người

Chương 5

Khi anh bước vào phòng, Thu Thảo còn đang ngồi ngắm nghía một bức tranh gì đó trên bàn. Cô cứ hết nghiêng đầu sang bên này lại nghiêng sang bên khác, mắt nheo nheo.

- Tranh gì vậy? - Mẫn hỏi.

- Tranh của em! Anh xem thử giống em không?

Vừa nói, Thu Thảo vừa giơ bức tranh lên, xoay lại phía Mẫn.

Anh nhìn cô gái xinh xắn trong tranh, gật đầu khen:

- Giống lắm!

- Nhưng có đẹp không? - Thu Thảo tinh nghịch hỏi.

Anh đùa:

- Điều đó thì khỏi phải nói!

Sự "cởi mở" của anh làm Thu Thảo ngạc nhiên. Cô ngó anh:

- Hôm nay trông anh có vẻ khang khác.

- Khác gì đâu?

- Trông vui vẻ hơn mọi bữa.

Mẫn mỉm cười:

- Cũng vậy thôi chứ khác gì.

Rồi anh nhìn bức tranh, hỏi:

- Bức tranh này do anh Phúc vẽ phải không?

- Ừ. Sao anh đoán ra hay vậy?

- Gì mà không đoán ra! Sao Thu Thảo không treo lên?

Thu Thảo chép miệng:

- Thôi.

Mẫn ngạc nhiên:

- Sao vậy? Treo lên mới đẹp!

Thu Thảo rụi vai:

- Ba em thấy ba em la chết!

- À!

Mẫn hiểu ra. Anh tặc lưỡi:

- Tiếc quá hén!

- Ừ. Bức tranh này mà kẹp trong tập thì uổng quá! - Giọng Thu Thảo buồn buồn.

Chẳng nghĩ ra cách gì giúp Thu Thảo, Mẫn đành nhún vai:

- Biết sao giờ!

Anh đặt cuốn sách giáo khoa lên bàn, đang định lật tới chỗ bài học hôm nay thì Thu Thảo bỗng đề nghị:

- Hay là thế này!

Anh quay lại:

- Sao?

Thu Thảo chìa bức tranh ra:

- Anh cầm về đi!

Mẫn thắc mắc:

- Chi vậy?

Thu Thảo cười:

- Treo lên giùm em chớ chi!

Mẫn bất giác bước lui một bước. Anh ngơ ngác:

- Tôi treo hình Thu Thảo làm gì?

Buột miệng xong, Mẫn bỗng nhận ra mình vừa nói một câu cực kỳ thiếu tế nhị. Lẽ ra, anh có thể diễn đạt ý nghĩ vừa rồi bằng một câu nói khác, nhẹ nhàng và khéo léo hơn. Nhưng không hiểu sao anh lại phản ứng một cách sỗ sàng dù rằng ngay sau đó anh kịp nhận ra sai lầm của mình và ấp úng:

- Tôi... xin lỗi...

Thu Thảo dường như không nghe lời xin lỗi của Mẫn. Câu nói đầy xúc phạm của anh vừa rồi khiến cô tái mặt hẳn đi. Sau một thoáng sững sờ, cô lặng lẽ nhét bức tranh vào giữa chồng tập trên bàn và bỏ đi ra ngoài.

Còn lại một mình trong phòng, Mẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ về phản ứng của mình. Anh thừa hiểu rằng Thu Thảo đề nghị anh đem bức tranh về nhà chỉ với ước muốn nó được treo lên thay vì nằm hẩm hiu giữa các trang sách. Một ước muốn hồn nhiên và trong sáng. Như ước muốn của một người em gái. Trong khi đó thì anh lại hùng hổ như một tên du côn "Tôi treo hình Thu Thảo làm gì?". Càng ngẫm nghĩ, Mẫn càng thấy bứt rứt. Niềm vui buổi sáng bay vèo đâu mất.

Lát sau, Thu Thảo bước vào, cũng lặng lẽ như khi đi ra. Cô đứng lúi húi lục tìm trong chồng tập và hỏi anh bằng một giọng như không có gì xảy ra:

- Hôm nay học tới bài gì hén?

Mẫn nuốt nước bọt:

- Tới chương "tích phân bất định".

Anh trả lời một cách khó khăn và nghe miệng mình khô đắng. Và anh loay hoay xem thử nên bắt đầu bài học như thế nào cho đỡ ngượng ngập nhất.

Mẫn vừa ló đầu vô phòng, Chuyên đã hỏi:

- Làm gì mặt mày bí xị vậy?

- Có gì đâu! - Mẫn chối phắt.

Chuyên nhún vai:

- Thôi đi, đừng có chối! Dòm mặt mày là tao biết liền!

Mẫn cười cười, không trả lời. Anh lặng lẽ đi thay áo rồi nằm lăn đùng ra trên giường.

Chuyên vẫn tiếp tục truy:

- Sao? Bị học trò bắt bí, không giải đáp được phải không?

- Giỡn hoài!

- Chứ sao? Hay là chọc ghẹo con nhà người ta nên sắp bị cho nghỉ việc?

- Không bao giờ!

- Hay là...

Mẫn cau mặt, gắt:

- Hay là cái con khỉ! Tao đã bảo không có gì là không có gì! Mày sao hỏi dai như đỉa!

- Tại sao thấy mày buồn buồn.

- Buồn đâu mà buồn! Bữa nay giảng bài nhiều, tao hơi mệt chút thôi! - Rồi Mẫn nhìn quanh, hỏi - Thằng Nhiệm đâu?

- Nó chạy đi mua mấy cái hột vịt.

Đúng lúc đó, Nhiệm về tới.

Chuyên trách:

- Mua mấy cái hột vịt mà đi đâu cả buổi vậy, ông tướng?

Nhiệm chép miệng:

- Tao về gần đến nhà thì bị kẹt.

- Kẹt gì? - Cảnh sát giao thông.

Chuyên nheo mắt:

- Sao vậy? Bộ mày đi đường ngược chiều hả?

Nhiệm chép miệng:

- Quanh đây đâu có đường một chiều.

- Chứ sao? Hay là mày vượt đèn đỏ?

- Đèn đỏ đâu mà vượt! - Vừa nói, Nhiệm vừa chỉ xuống sàn nhà - Tao kẹt ở ngay đây nè!

Chuyện hừ giọng:

- Xạo đi mày! Ở đây làm gì có cảnh sát giao thông!

Nhiệm gật đầu:

- Có! Một nữ cảnh sát!

Thoạt đầu Chuyên ngớ người ra nhưng rồi anh hiểu ngay:

- Em Thủy hả?

- Chứ ai nữa! Thấy em "cắm chốt" ngay trước cửa, tao đâu dám đi qua. Mắt em như đèn đỏ ở ngã tư. Đợi em vào nhà, đèn đỏ tắt, tao mới dám phóng qua.

Nhiệm vừa kể vừa ra điệu bộ khiến Chuyên cười ngặt nghẽo. Chỉ có Mẫn là chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao. Anh ngó Nhiệm:

- Làm gì mày sợ em Thủy dữ vậy?

Nhiệm đằng hắng:

- Không phải sợ mà là... tránh gặp mặt!

Mẫn vẫn ngơ ngác:

- Sao vậy?

Nhiệm liếc Mẫn:

- Ủa, té ra thằng Chuyên chưa nói gì với mày sao! Hồi chiều, em Thủy lại lên đây...

Mẫn gật gù, vẻ hiểu biết:

- Em lên trả băng nhạc chứ gì!

Nhiệm nhăn mặt:

- Em trả cái con khỉ! Em kêu tụi mình trả thì có!

- Trả gì?

- Trả tiền nhà chứ trả gì! Quá hạn đã mười ngày rồi!

Bây giờ, Mẫn mới nhận ra tính chất nghiêm trọng của vấn đề. Từ khi thuê căn gác này đến nay, chưa bao giờ bọn Mẫn trả tiền đúng hạn; tháng nào cũng đóng trễ, nhưng chưa lần nào trễ như lần này. Khổ nỗi, nguyên nhân đưa đến sự trễ nãi triền miên này đều xuất phát từ sự khó khăn của Mẫn. Lần này cũng vậy. Nghe Nhiệm nói, Mẫn chỉ biết chép miệng:

- Không hiểu sao nhà tao kỳ này gởi tiền lên trễ quá!

Chuyên hắng giọng:

- Thôi, lỡ trễ mười ngày rồi, cho nó trễ chẵn nửa tháng luôn đi!

Nhiệm hừ mũi:

- Ở trọ mà mày làm như... ở rể không bằng!

Chuyên gục gặc đầu, giọng tinh quái:

- Tao và thằng Mẫn thì không nói làm gì! Còn mày thì coi như "ở rể". Mày chẳng bảo em Thủy có "để ý" mày chút chút là gì!

Nhiệm xuýt xoa:

- Chà chà! Từ khi tao biết mày đến giờ, lần đầu tiên tao mới nghe mày nói được một câu thông minh!

Chuyên hấp háy mắt:

- Tao nói đúng không?

Nhiệm khoái chí:

- Quá xá đúng!

Chuyên nói tiếp, giọng chậm rãi:

- Vậy thì nhiệm vụ của "chú rể" là năn nỉ với "cô dâu" cho khất vụ tiền nhà thêm vài hôm nữa...

Chuyên nói chưa dứt câu, Nhiệm đã giẫy nẩy: - Thôi, thôi, đủ rồi! Mày đừng có cho tao vào bẫy! Tình yêu là tình yêu, tiền bạc là tiền bạc, hai cái đó không có nhập nhằng với nhau được.

- Có gì nhập nhằng ở đây đâu? Chỉ khất lại vài hôm...

Nhiệm vẫn lắc đầu nguầy nguậy:

- Tao mà nói vậy, em nghỉ tao ra liền! Em sẽ tưởng tao yêu em chỉ để dễ dàng khất nợ!

Chuyên trấn an:

- Em không nghĩ vậy đâu!