Phòng Trọ Ba Người

Chương 1

Tiếng chổi quét loạt soạt vọng lên từ dưới sân làm Nhiệm thức giấc. Anh quay đầu nhìn sang bên cạnh, thấy Chuyên và Mẫn vẫn còn ngủ. Trù trừ một lát, Nhiệm lại nằm yên. Một buổi sáng chủ nhật thong thả như thế này mà dậy sớm thì quả là uổng phí, Nhiệm nghĩ vậy và lười nhác đưa mắt nhìn qua cửa sổ, ngắm những trái dầu khô vừa rơi vừa quay tít trong không khí mỗi khi có một làn gió thổi qua.

Bây giờ, Nhiệm mới để ý đến tiếng chổi. Cứ mỗi lần gió thổi mạnh, vô số trái dầu rụng xuống là tiếng chổi lại vang lên một cách vội vã và hậm hực khiến Nhiệm bật cười.

Và bỗng như sực nhớ đến chuyện gì trọng đại, Nhiệm vội vàng ngồi bật dậy, nhảy tót xuống khỏi giường và chạy ra lu nước phía sau súc miệng, rửa mặt. Sau khi nhúng qua loa cái đầu bờm xờm vào thau nước, Nhiệm lấy khăn lau tóc và ra ngồi trước bàn "tân trang" lại "nhan sắc". Soi mặt vào chiếc gương nhỏ nứt một đường dài, Nhiệm bắt đầu tỉa tót. Với chiếc lược không ngừng xoay ngang xoay dọc trên tay, anh đánh vật với mái tóc khốn khổ của mình một hồi mới bắt được những sợi tóc chỉ thiên bướng bỉnh kia tạm thời nằm ép xuống với một vẻ khép nép giả tạo. Bao giờ cũng vậy, cái rừng tóc rễ tre kia chỉ giả vờ vâng lời Nhiệm, chúng nằm đợi chừng nào thứ dầu gội đầu H2O của Nhiệm bốc hơi hết là lại nhất loạt xù lên như rừng chông biên giới. Nhiệm biết vậy nhưng anh mặc kệ. Khoác vội chiếc sơ mi tươm tất vào người (phía dưới vẫn trang bị sơ sài bằng... quần đùi), Nhiệm nhô người lên khỏi cửa sổ nhằm trình diễn một bức ảnh bán thân vô cùng lịch sự, được trang điểm thêm bằng một nụ cười duyên dáng.

Người con gái vẫn cắm cúi quét sân, không hề biết đến những diễn biến phức tạp đang xảy ra trên cao.

Từ cửa sổ căn gác, thần tình ái áo sơ mi quần đùi hắng giọng gọi:

- Sương!

Cô gái dừng chổi, ngó lên:

- Anh gọi tôi?

Nhiệm nheo mắt, cười cười:

- Thì gọi Sương chứ gọi ai! Cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Anh gọi tôi có việc gì không?

- Sương dễ thương quá!

- Xí!

Cô gái cau mặt "xí" một tiếng rồi cúi xuống quét sân tiếp. Những gói thuốc rỗng, những chiếc lá vàng, những trái dầu khô bị đùa mạnh dưới từng nhát chổi. Ý chừng cô gái không hài lòng, Nhiệm đoán vậy. Đắn đo một lát, anh lại gọi:

- Sương!

Nhưng cô gái không ngẩng đầu lên.

- Sương! - Nhiệm vẫn gọi.

Cô gái tiếp tục giả điếc.

Nhiệm vẫn kiên trì:

- Ngó lên nói cái này cho nghe nè!

Lần này thì cô gái không thể làm ngơ. Sương ngó lên, giọng nghiêm nghị:

- Nói đàng hoàng à nghen!

Nhiệm cười:

- Ừ, đàng hoàng!

- Vậy nói đi!

Chỉ đợi có vậy, Nhiệm nói liền:

- Chiều nay Sương rảnh không?

Sương lắc mái tóc:

- Không.

- Chiều chủ nhật làm gì không rảnh?

- Giặt đồ, nấu cơm.

- Vậy chiều mai?

- Không luôn.

- Chiều mốt?

- Cũng không.

Nhiệm nhăn mặt:

- Sương khó quá!

- Ừ, tôi vậy đó!

- Khó quá sẽ ế chồng.

- Kệ tôi.

Không biết làm sao, Nhiệm đành chép miệng:

- Tiếc quá!

Sương thản nhiên:

- Gì đâu mà tiếc?

Nhiệm nhún vai:

- Tiếc chứ! Tưởng Sương rảnh, chiều nay rủ Sương đi xem phim. Phim hay lắm!

- Anh rủ người khác đi! - Người khác thì nói làm gì. Tôi chỉ muốn rủ Sương.

- Hứ.

- Gì mà "hứ"?

- Ai mà thèm đi xem phim với anh.

Nhiệm cười:

- Sao vậy? Bộ tôi vô duyên lắm hả?

- Chứ gì nữa!

Nhiệm nhún vai:

- Chắc Sương quáng gà hay sao ấy chứ! Ai cũng bảo là tôi có duyên, chỉ có Sương là nói ngược lại.

- Thôi đi! Không quen biết tự dưng rủ người ta đi xem phim mà bảo là không vô duyên!

Nhiệm đưa hai tay lên trời:

- Trời đất, láng giềng với nhau mà bảo không quen biết! Tôi chẳng biết tên Sương là gì!

Sương lạnh lùng:

- Nhưng tôi thì không biết tên anh.

Nhiệm gãi đầu:

- Cái đó là lỗi ở Sương. Tên tôi dễ nhớ lắm. Tôi tên Chuyên.

Vừa ba hoa dứt câu, Nhiệm bỗng giật mình khi nghe một giọng nói dõng dạc vang lên sau lưng:

- Nè, nè, không có mạo danh ẩu à nghen!

Hóa ra từ nãy đến giờ sự tán tỉnh ồn ào của Nhiệm đã đánh thức Chuyên và Mẫn dậy. Cả hai không buồn lên tiếng mà bấm bụng nhịn cười theo dõi "trò khỉ" của Nhiệm. Chỉ đến khi nghe Nhiệm mạo tên mình, Chuyên mới lên tiếng can thiệp.

Thấy âm mưu bị bại lộ, Nhiệm đành quay mặt ra cửa sổ, cười cười:

- À, à, tôi xin giới thiệu lại. Tôi tên Nhiệm.

Sương thắc mắc:

- Sao khi nãy anh bảo anh tên Chuyên?

- Tôi lộn.

- Tên mình mà lộn?

- Ừ, tính tôi vậy. Tôi lộn hoài.

- Xạo. - Thật mà. Tôi hay lộn tên tôi với tên bạn tôi lắm.

- Bạn anh đâu?

- Hắn đây nè!

Vừa đáp, Nhiệm vừa quay đầu nháy mắt với Chuyên:

- Người đẹp hỏi thăm mày kìa! Ra đi!

Chuyên vẫn ngồi yên trên giường:

- Người đẹp của mày thì mày nói chuyện. Đâu phải người đẹp của tao.

Nhiệm đành phải quay ra:

- Hắn không chịu xuất hiện.

Sương nhún vai:

- Kệ anh ta! Tôi đâu có cần chiêm ngưỡng bạn anh.

Nhiệm khịt mũi:

- Nhưng tôi thì lại muốn giới thiệu bạn bè với... người yêu của mình!

Trước lối ăn nói bặm trợn của Nhiệm, Sương đỏ mặt "hứ" một tiếng rồi cúi xuống tiếp tục... quét.

Nhiệm vẫn không buông tha:

- Sương!

Chỉ có tiếng chổi loạt soạt trả lời anh.

- Bộ hỏi tên người ta rồi làm lơ hả?

Sương vẫn cắm cúi quét.

- Chiều nay đi xem phim chứ?

Im lặng.

Biết không thể dai... hơn đỉa được nữa, Nhiệm tính quay vào thì bỗng dưng Sương ngước lên. Nhiệm mừng quýnh:

- Gì đó Sương?

Nhiệm chắc mẩm là Sương nói chuyện đi xem phim, ai dè Sương nói chuyện khác:

- Mấy anh ăn ở mất vệ sinh quá!

Nhiệm chưng hửng:

- Nè, nè, không phải thấy người ta nhiệt tình rủ đi xem phim rồi muốn xài xể cách sao cũng được à nghen!

Sương chỉ tay vào đống rác vừa gom lại:

- Chứ ai hút thuốc xong ném vỏ xuống đây?

Nhiệm giả bộ ngây thơ:

- Ai biết! Tôi đâu có hút thuốc. Đây chắc là "thành tích" của tên Chuyên và tên Mẫn.

Sương đang định hạch sách tiếp thì bỗng thấy một cái đầu khác nhô lên khung cửa. Cái đầu nói:

- Đừng có nghe lời hắn. Hắn chuyên môn ném vỏ thuốc lá qua cửa sổ. Sương không biết cái đầu đó tên Chuyên. Cô chưa kịp nhìn kỹ thì Nhiệm đã đẩy Chuyên ra:

- Đi súc miệng rửa mặt đã mày! Trình diện với người đẹp mà mặt mày trông phát ớn.

Rồi Nhiệm vuốt tóc mình:

- Phải tươm tất như tao đây nè!

Đang bốc phét bỗng Nhiệm giật mình nhận ra những sợi tóc phản chủ của mình đã dựng đứng lên tự lúc nào. Hoảng hốt, Nhiệm vội ngồi thụp xuống khỏi cửa sổ: - Chết mẹ!

Điệu bộ lóng ngóng của Nhiệm khiến Mẫn cười hích hích.

Nhiệm trợn mắt: - Cười chọc quê hả mày?

Mẫn vừa cười vừa nói:

- Tao cười là cười mày kém thông minh. Lần sau, khi nói chuyện với "em", mày nhớ đội mũ.

Nhiệm gật gù:

- Ý kiến hay đấy!

Chuyên xen vào:

- Hay thì hay, nhưng theo tao, mày không nên áp dụng.

- Sao vậy?

- Mày để đầu trần, các em dễ "mê" mày hơn.

Nhiệm liếʍ môi:

- Thật không?

Chuyên nheo mắt:

- Tao xạo mày làm gì! Tâm lý các em thường thích những mái tóc bàn chải như mái tóc của mày.