Quyển 2 - Chương 26: Tử đằng nở hoa
Trời đông giá rét cứ như vậy qua đi, mùa xuân lặng lẽ bắt đầu đến.Hoa mai trong sân rơi tản, cây cối nẩy mầm, một mảnh ánh sáng xanh nhạt, tuy rằng Nhạc Thần nhìn không thấy màu sắc mùa xuân, nhưng có thể cảm nhận được sự sinh sôi của nó, nghe được hơi thở xuân về, mùi vị xuân đến.
Sở Thái y đối Nhạc Thần tiến hành hơn hai tháng trị liệu, bệnh tình của cậu đã khá hơn rất nhiều, đầu tiên là đau đầu đã giảm bớt, lâu lâu mới tái phát một lần, mỗi lần cũng không đau đớn khó nhịn giống như trước kia, hơn nữa, mắt cậu thường xuyên đã cảm nhận ánh sáng, khoảng cách khôi phục thị lực không còn xa.
Ngu Gia Tường lúc rảnh rỗi sẽ đến xem Nhạc Thần một chút, mặc dù Nhạc Thần không được tự do như những người khác, nhưng là cuộc sống sinh hoạt cũng rất tốt, lúc trước gầy gò bây giờ trở nên đẫy đà không ít, gương mặt phúng phính, khí sắc không tệ, trên người cũng không còn da bọc xương.
Quan hệ giữa Nhạc Thần và Ngu Gia Tường cũng khá hơn rất nhiều.
Cho dù bản thân Nhạc Thần là người riêng biệt đối với Ngu Gia Tường, cậu chỉ biết cảm ơn, Ngu Gia Tường thật ra rất tốt và dung túng cậu, cậu làm sao không cảm giác được, cho nên, tuy rằng thường xuyên bị Ngu Gia Tường chọc cho phát giận muốn quăng đồ, nhưng cũng không có thực sự nháo với hắn, hoặc là thật sự giận hắn.
Ngu Gia Tường nghị sự phiền não, xem sổ con bực mình, nhưng nghĩ đến Nhạc Thần cũng không khỏi sẽ cười một tiếng. Thường xuyên đến nơi này với cậu, tâm tình sẽ tốt hơn rất nhiều, cho dù ban đầu tâm tình không tốt, nhìn thấy cậu cũng sẽ vui hơn.
Chỉ là, mỗi lần đến Ninh Vương phủ, đường xá không gần, vẫn có chút phiền phức, có đôi khi Ngu Gia Tường thật muốn đưa cậu vào trong cung, thế nhưng nghĩ đến trong cung phức tạp, hắn liền không muốn.
Nhạc Thần giống như một khối ngọc tinh khiết, không có bất kì tạp chất gì mà vẫn chân thành thuần chất, nếu đem cậu vào trong cung, nói không chừng sẽ thay đổi, Ngu Gia Tường ngẫm lại thì không chịu được cảnh tượng Nhạc Thần bị người ô nhiễm đến không còn hình dáng.
Cho nên, ý nghĩ muốn đem Nhạc Thần vào cung trong đầu hắn chỉ dạo qua một vòng, liền bị bác bỏ.
Bất quá, ý muốn tìm cách đơn giản để nhìn thấy Nhạc Thần, cũng không có áp xuống.
Dương quang tháng hai đặc biệt tươi nắng, trong gió thoảng có mùi vị cỏ xanh, còn có hương hoa đầy ắp trong không khí.
Trong sân viện có một gốc tử đằng không nhỏ, vào lúc này hoa tử đằng còn chưa trổ nở, thế nhưng một chuỗi nụ hoa tím nhạt đã treo đầy cây, hoa lá um tùm từ xa mà nhìn tựa như một làn khói tím.
Nhạc Thần thích ngồi ở dưới tàng cây tử đồng đàn tỳ bà, hoặc là luyện cầm, hoặc là viết một từ khúc mới, hiện tại có mời tới một vị nữ nhạc công chơi tỳ bà ở nhạc phường vì cậu phổ nhạc, hai người ở phương diện đàn tấu rất hợp nhau, chẳng bao lâu đã xưng hô tỷ đệ.
Nhạc Thần quen dùng tỳ bà lục tương nhị thập tứ, nên mời tới một thở thủ công chế tác tỳ bà, cậu dựa vào âm luật thời hiện đại mở rộng âm luật thời đại này, làm cho âm vực rộng hơn, diễn tấu cũng tùy theo tính chất.
Chạng vạng ngày hôm đó Ngu Gia Tường đến Ninh Vương phủ, đi vào trong Cẩn Lan viện, thì nghe tiếng âm tỳ bà đứt quãng, vòng qua đình các và một khúc hành lang, nhìn thấy người ngồi dưới tàng cây tử đằng tím ráng như mây khối, Nhạc Thần đang chuyên chú sửa chữa bản nhạc, thần tình rất nghiêm túc.
Tóc trên đầu dùng một cây trâm tùy ý cài lại, tóc lạc xuống trước ngực tản ở sau lưng, đã dài đến thắt lưng không ít, trên mắt che một mảnh vải đen, xuất hiện trên mặt càng làm nổi bật làn da trắng ngần sáng bóng. Trên người một thân bạch y, phần lưng hơi rộng mang theo đai lưng thắt chặt, tuy là tư thế ngồi, nhưng vẫn như cũ nhìn ra được vòng eo thon nhỏ, hai chân thon dài xinh đẹp phong tình.
Nhạc Thần đang cùng Nguyễn Nương nói đến các chỗ mấu chốt, căn bản không có chú ý nghe có người tới.
Chỉ nghe Nguyễn Nương đứng dậy cúi chào, nói, “Ta bái kiến đại nhân.”
Sau là giọng nói lãnh đạm của Ngu Gia Tường, “Ngươi đi xuống trước!”
“Vâng! Ta xin cáo lui!”
Người bình thường căn bản không có duyên phận mỗi ngày được thấy tôn nhan, Nguyễn Nương là nhạc công từ bên ngoài vào cũng không biết là nhìn thấy Hoàng đế, chỉ biết là một vị đại nhân tôn quý. Hơn nữa, đi vào Ninh Vương phủ đều phải dùng hắc sa che mắt, căn bản không biết đến nơi nào, đây cũng là một loại phương thức Hoàng đế bảo hộ Nhạc Thần.
Nhạc Thần nhìn về phương hướng Ngu Gia Tường, tuy rằng bị cắt đứt hứng thú phổ nhạc, nhưng vẫn là vô cùng vui vẻ, lộ ra tiếu ý, bởi vì hình như đây là lần đầu tiên Ngu Gia Tường không đến lúc buổi tối, “Ngươi như thế nào lại đến đây sớm như vậy, bây giờ còn chạng vạng đi!”
“Không thể tới sao! Trẫm nhớ ngươi, ngươi muốn trẫm không nhớ!” Ngu Gia Tường thay đổi thay độ lãnh đạm ban nãy mới vừa đối với Nguyễn Nương, hướng về Nhạc Thần rất vô lại cười lên, còn lấy đi tỳ bà trong tay Nhạc Thần, ở trên mặt cậu hôn một cái.
Khóe miệng Nhạc Thần gợi lên, lại cười nhạo nói, “Nhớ cùng không nhớ là ở trong lòng, nói ra cũng không có bao nhiêu ý tứ.”
Ngu Gia Tường đem tỳ bà đặt ở trên bàn đá, vươn tay khẽ vuốt miếng vải đen trên mắt Nhạc Thần, ân cần mà hỏi, “Mắt khá hơn chút chưa?”
“Tốt hơn rất nhiều, thường xuyên sẽ cảm thấy ánh sáng, hiện tại cũng không dám đem nó gỡ xuống, sợ không chừng tia sáng làm thương mắt.” Nhạc Thần cười hồi đáp, bởi vì hoàn toàn có thể cảm nhận được ánh mắt đã rất tốt, hy vọng ở phía trước, nên gần đây tâm tình cậu tốt hơn rất nhiều.
Ngón tay Ngu Gia Tường dịu dàng mơn trớn ánh mắt Nhạc Thần, tiếp đó vuốt ve ha má, cảm thán nói, “Phải lúc nào mới có thể hảo đây, trẫm muốn nhìn ánh mắt ngươi thời điểm trông thấy trẫm.”
Nhạc Thần nghe được Ngu Gia Tường buồn bã cảm thán, sửng sốt một trận, mới lên tiếng, “Chung quy vẫn sẽ thấy, ngươi thế nào lại so với còn cấp bách hơn.”
Ngu Gia Tường cầm tay Nhạc Thần phủ lên mặt mình, buồn bã vừa rồi lập tức thay đổi, cười đùa nói, “Ngươi đã bao nhiêu lâu chưa nhìn thấy trẫm, trẫm là muốn ngươi nhìn thấy.”
Nhạc Thần đã thành thói quen với tính tình vô lại của người này, đáp, “Hảo!”
Thanh âm Nhạc Thần ôn nhu mềm dịu, giống như mang theo vô tận sủng nịch nuông chiều.
Ngu Gia Tường thật không cảm thấy cái này có gì không ổn, rất vui vẻ mà đứng dậy, ở dưới tàng cây tử đằng đi hai vòng, nụ hoa trên cây rũ xuống cũng chạm được đến đầu, hắn tìm tìm, vươn tay hái xuống một chùm đã nở, màu sắc tím hồng, hoa hoa đầy đặn.
Nhạc Thần không biết hắn đang làm cái gì, lẳng lặng ngồi, duỗi tay vịn ghế.
Nhìn Nhạc Thần dáng vẻ Nhạc Thần đoan chính ngồi như vậy làm cho Ngu Gia Tường nổi tâm trêu đùa.
Đi đến phía sau Nhạc Thần, đem hoa tử đằng cài đến trên tóc cậu, tóc Nhạc Thần vừa nhiều vừa đen lại mềm mại, hai cây trâm gỗ mun cài trên tóc đã rất tốt, đem hoa cài sau đầu thật có chút chẳng ra gì cả.
Nhạc Thần không biết Ngu Gia Tường ở trên tóc cậu làm loạn cái gì, vươn tay sờ đến lại bị Ngu Gia Tường bắt được, hắn chuyển đến trước người Nhạc Thần, cười cười nhìn cậu, nói một câu, “Hoa này không xứng với người.”
Nghe hắn nói như vậy, tay kia Nhạc Thần sờ một cái, đem hoa nọ tháo xuống, cánh hoa vẫn còn vương không ít trên tóc cậu.
Nhạc Thần tức giận đến nói không ra lời, đem hoa ném đến trên người Ngu Gia Tường, cả giận nói, “Ngươi thế nào lại buồn chán như vậy.”
Ngu Gia Tường không có tiếp tục vô lại trở lời, mà là thở dài nói, “Thật muốn ngươi vẫn ở bên người trẫm, mỗi lần tới Ninh Vương phủ thật nhiều phiền toái.”
Nhạc Thần mới vừa rồi còn tức đến đỏ mặt bây giờ lại dần dần đổi trắng, giọng nói có chút lành lạnh, “Ta không nên vào trong cung cùng ngươi, ngươi cũng đừng mang ta đem vào.”
Ngu Gia Tường nhìn Nhạc Thần đột nhiên lạnh mặt như vậy, nắm tay cậu thật chặt, nói, “Sẽ không. Yên tâm đi!”
Bởi vì Ngu Gia Tường nhắc tới, lúc sau Nhạc Thần vẫn có chút mất hồn mất vía, thời gian dùng bữa tối, Ngu Gia Tường gắp thức ăn cho cậu, cậu cũng phục hồi lại tinh thần.
Ngu Gia Tường là Hoàng đế, bao nhiêu người dõi theo hắn, hắn lại thường xuyên đến Ninh Vương phủ như vậy, làm sao có thể không bị chú ý tới. Nhạc Thần hiểu được chỉ cần chính mình và hắn nhấc lên quan hệ, thì nhất định chạy không thoát. Cậu chỉ mong có một cuộc sống đơn giản, bình an khoái lạc.
Ngu Gia Tường đối với cậu rất tốt, cậu hiểu rõ, nhưng bản thân cậu lại phi thường ích kỉ, cũng không từng nghĩ tới muốn cùng Ngu Gia Tường chia sẻ phiền não của hắn.
Nhạc Thần sầu bi không biết Ngu Gia Tường nghĩ như thế nào, nhưng đối với cậu việc này dường như không thể nào không để bụng. Có lẽ, bản thân đều ở đây chờ một cơ hội, chờ đem Nhạc Thần khóa bên người hắn.
Tháng ba đến, tử đằng trong sân đã nở rất nhiều, Nhạc Thần đang ngồi ôn luyện khúc tỳ bà mới, nhưng tâm thần không yên, khi liên tục phạm lỗi ba lần, cậu buông tỳ bà, thì nghe được không ít tiếng bước chân đi vào sân trong.
Cậu hướng tiếng bước chân nhìn đến, miếng vải đen cách trở toàn bộ tầm nhìn, hắn nhìn không thấy bất cứ thứ gì, chỉ có thể nghi ngờ. Bất an trong lòng dần dần tăng thêm.