Quyển 2 - Chương 16: Tối kỵ của đế vương
Thời điểm Nhạc Thần tỉnh lại, cảm thấy đầu đau nhức âm ỉ, đây là di chứng trước kia khi cậu va đầu ở đàm nước để lại, chỉ cần lúc cậu lo lắng hoặc cố sức suy nghĩ vấn đề nào đó thì đầu sẽ khó chịu.Đệm trên giường dưới thân rất dày, mềm mại ấm áp, chăn cũng là loại tốt, vươn tay sờ sờ thật rất trơn tru, tuy rằng giường trong nhạc phường rất hảo, nhưng cái này so với cái kia thoải mái hơn chút.
Nhạc Thần từ trên giường đứng dậy, vừa vén chăn đã cảm thấy lạnh, đành phải đem chăn khóa lại trên người.
Chuyện trước khi hôn mê Nhạc Thần vẫn còn nhớ rõ, cậu cùng Lý Lực đã bị thủ hạ của Ngu Gia tường bắt lấy, nghĩ đến Lý Lực, Nhạc Thần lại khẩn trương lo lắng mà đứng lên, kêu lớn, “Người tới, có ai không?”
Nghe được tiếng bước chân hơi có vẻ bối rối, tất nhiên không phải là quân nhân, Nhạc Thần phán đoán như vậy.
“Công tử, ngài tỉnh! Cần cái gì có thể phân phó cho nô tì, nô tì là nha đầu đến chiếu cố cho người, kêu Tiểu Hoàn.” Là thanh âm kích động nhưng tỏ vẻ trấn định của một tiểu nha đầu.
Nhạc Thần nhíu mày, cảm thấy đầu càng đau, giống như giường dưới thân đang lắc lư lay động, đành phải đỡ trán nhu nhu.
“Công tử, ngài đau đầu sao? Đại phu có mở phương thuốc cho ngài, dược cũng đã sắc tốt, hiện tại nô tì có thể chậm rãi xoa xoa cho ngài.” Nhạc Thần nghe thấy mùi son phấn thản nhiên trên người nha đầu kia, cậu khoát tay áo, nói, “Không cần ngươi, đầu ta không có chuyện gì. Nơi này là chỗ nào?”
“Đây là đang trên thuyền đi đến kinh thành, sông hiện tại còn chưa có kết băng, qua đoạn thời gian tiếp sông đóng băng tàu thuyền không thể thông, may mắn chúng ta vượt được lúc cuối, bằng không, phải ngồi xe ngựa, như vậy khá mệt mỏi.” Tiểu Hoàn trả lời, thấy Nhạc Thần ngồi cũng không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm trên chăn thêu mẫu đơn ngẩn người, không biết nên làm cái gì tiếp mới tốt.
Đem Nhạc Thần tìm được mang về cho Hoàng đế là nhiệm vụ bí mật, Tần Trường Canh đương nhiên đoán được Hoàng đế không muốn cho người khác biết chuyện tình của Nhạc Thần, cho nên, thời điểm xuất phát rời Tang Hỗ thành, hắn cũng không gọi đại nhân trong thành này đưa tới nha hoàn, mà cho thủ hạ đi mua một tiểu nha đầu trong sạch đến chiếu cố cuộc sống sinh hoạt cho Nhạc Thần, còn người hầu Lý Lực bên cạnh Nhạc Thần cũng bị giam giữ mang theo về kinh.
Nhạc Thần không nghĩ đến đã ở trên thuyền, khó trách cảm giác có chút choáng, cậu nguyên lai còn tưởng có liên quan đến choáng váng đầu.
Trước kia Nhạc Thần ở cạnh Ngu Gia Tường cũng đã gặp qua Tần Trường Canh mấy lần, nhớ rõ thanh âm của hắn, cho nên, khi ở hiệu cầm đồ vừa nghe thấy tiếng Tần Trường Canh chỉ biết đã bị Ngu Gia Tường tìm được, lúc ấy nhất thời kinh hoảng hơn nữa thân thể vốn không tốt, đầu óc một phát bất tỉnh ngất đi thôi, hiện tại ngẫm lại, thật đúng là sự tình dọa người.
Lúc này, Nhạc Thần cũng đã trấn định không ít, nghĩ nên làm thế nào để ứng đối bảo hộ chính mình và Lý Lực, cậu nói với Tiểu Hoàn, “Ngươi đi kêu Tần Trường Canh đến!”
Tiểu Hoàn căn bản không biết Tần Trường Canh là ai, đoán là vị thống lĩnh đại nhân kia, liền hỏi nói, “Là thống lĩnh đại nhân kia sao?”
“Phải, là hắn, ngươi đem người gọi tới là được.”
Nhạc Thần ngồi ở trên giường, chống tay để lên trán, trên người chỉ mặc áσ ɭóŧ bên trong, tóc thật dài phi tán sau lưng trước ngực, bả vai đơn bạc gầy yếu, khiến người thương tiếc.
Thời điểm Tần Trường Canh bước vào, nhìn thấy bộ dạng này của Nhạc Thần trong lòng cũng có chút chấn động.
Kỳ thật, hắn rất thích Nhạc Thần người này. Trước kia khi ở Nhạc Thần thành, Nhạc Thần là người thị tẩm thẳng thắn đơn thuần nhất trong đám nam nữ của Ngu Gia Tường, không có tâm địa gian xảo, đối xử với mọi người chân thành, hơn nữa bộ dạng cũng dễ xem, làm cho người ta cảm giác cậu mỗi ngày đều dư thừa tinh lực, không giống một cái nam sủng, cậu giống như là một thân đệ dễ gần, làm người khác không tự chủ được muốn đối tốt với cậu một chút.
Chính là, Nhạc Thần làm hắn ở bên ngoài tìm kiếm mấy tháng, hảo cảm ban đầu cũng trở nên nhạt, trong lòng có bao nhiêu oán khí, chẳng qua, hắn không biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Hiện tại nhìn đến bộ dáng nhỏ yếu đáng thương này của Nhạc Thần, oán khí của hắn cũng tiêu tan không ít, người này chạy khỏi khống chế của Hoàng đế để nghĩ tới cuộc sống của chính mình chính là đáng kính nể, chạy thoát mới là chuyện một người nam nhân nên làm.
Sáng ngày hôm trước đem Nhạc Thần bắt được, buổi chiều thì lên thuyền xuất phát trở lại kinh thành, bây giờ là buổi sáng ngày hôm sau, thuyền đã đi cách Tang Hỗ thành thật xa.
Đương nhiên, khi người phái đi điều tra Nhạc Thần trở về, hắn liền biết được Nhạc Thần chính là nhạc công tỳ bà Lý Thần cực kì nổi danh trong Tang Hỗ thành, nhưng là đôi mắt đã không còn thấy, sau khi biết được Nhạc Thần bị mù, hắn có chút khϊếp sợ, không dám tin.
Để cho đại phu đến xem, chứng minh ánh mắt Nhạc Thần xác thực không thấy, hắn mới tin tưởng.
Bất quá, hắn còn chưa dám đen tin tức này truyền cho Hoàng đế.
Thời điểm biết Nhạc Thần bị mù, Tần Trường Canh phi thường cảm khái, nguyên lai là một người tốt cỡ nào a, ánh mắt cư nhiên không thấy, hơn nữa, hắn nhớ rõ khi đó Vương gia hiện tại là Hoàng đế thích nhất chính là ánh mắt Nhạc Thần, thường xuyên nhìn vào đôi mắt cậu, còn khen rất nhiều lần, Tần Trường Canh lo lắng cho đôi mắt Nhạc Thần, ánh mắt xinh đẹp trước kia không còn, Hoàng đế có còn thích cậu hay không.
Hơn nữa, mỹ nhân vốn chính là loại không chiếm được mới có thể nhớ mãi không quên, một khi chiếm được sẽ dần dần chán ngấy, huống hồ, thích đôi mắt một người, đôi mắt lại là nơi dễ dàng ô nhiễm biến hóa, yêu thế này lại càng thêm ngắn ngủi đi, so với yêu dung nhan một người còn ngắn ngủi hơn.
Tần Trường Canh không thể không vì Nhạc Thần cảm thán, cũng vì cậu tự mình cảm thán, nếu người hắn tân tân khổ khổ mấy tháng tìm được, mang về kinh thành Hoàng đế lại không thích, vậy chẳng phải hắn chạy trắng ở bên ngoài sao, ai!
Nhạc Thần nghe thấy tiếng cước bộ ổn trọng hữu lực, biết là Tần Trường Canh đến, liền ngẩng đầu lên, một đôi mắt không còn ánh sáng nhìn hắn, trực tiếp hỏi, “Ngươi muốn đem ta giao cho Ngu Gia Tường sao?”
“Là Hoàng Thượng! Công tử thỉnh chú ý!” Tần Trường Canh nhắc nhở nói, ngồi vào trên ghế trong phòng, nhìn Nhạc Thần, mắt Nhạc Thần mặc dù không thấy, nhưng vẫn như cũ là một đôi mắt thật to thật đẹp, mặt mày thanh tú thanh lệ mang theo mị hoặc tinh xảo, mi mắt đẹp dài, nhan sắc hơi chút xanh đen, đuôi mắt thoáng vểnh, đồng tử màu nâu ấm, so với trước kia dung mạo càng sâu thêm một chút, thậm chí bên trong còn không hiện trống rỗng, chính là lẳng lặng, giống như một cái đầm vừa thâm sâu vừa ấm áp, làm cho nỗi lòng người ta thấy bình tĩnh, cùng loại trong trẻo linh động trước kia là một loại xinh đẹp khác biệt.
Tần Trường Canh nhìn cặp mắt như vậy, cho dù ý chí kiên định, cũng có cảm giác muốn rơi đi vào, hắn cảm thấy Hoàng đế yêu thương ánh mắt này, là một chuyện rất là đương nhiên.
Nhạc Thần không có thói quen kêu cái tên ngả ngớn kia là Hoàng Thượng, cho nên mới sửa không kịp, sau lại nói, “Hắn muốn bắt ta trở về làm cái gì chứ? Buông tha ta không được sao? Cho dù là chạy trốn, cũng không phải là tội gì lớn!”
“Đây là tội mất đầu, như thế nào không phải tội lớn!” Tần Trường Canh nói thêm nghiêm khắc, nhìn Nhạc Thần cau mày, giống như rối rắm sẽ không tan ra, vì thế còn nói thêm, “Bất quá, Hoàng Thượng muốn ta mang ngươi trở về, cũng không phải muốn trị tội ngươi, hắn hẳn là hy vọng ngươi có thể tiếp tục hầu hạ hắn.”
Nhạc Thần cắn môi dưới, “Hắn muốn như thế nào thì như thế ấy sao? Ta không muốn hầu hạ hắn, hắn vì sao không tìm người khác.”
“Đồ không chiếm được mới là đồ tốt nhất, có lẽ, lúc trước Nhạc Thần công tử không nên chạy trốn, như vậy, sau khi Hoàng Thượng ngồi trên long ỷ sẽ không nhớ kỹ đến ngươi, ngươi phạm vào tối kỵ, kɧıêυ ҡɧí©ɧ hứng thú Hoàng Thượng càng sâu.” Xem bộ dạng Nhạc Thần buồn rầu, Tần Trường Canh không khỏi từ tâm mà nói.
Nhạc Thần nghe xong, có chút không thể tin, nhưng lại cảm thấy thực chính xác.
“Nếu, Ngu… Hoàng Thượng không muốn trị tội ta, vậy Lý Lực là người của ta, hẳn cũng không có tội đi, Lý Lực ở nơi nào, ta muốn hắn đến hầu hạ ta, người khác ta không quen.”
“Lý Lực khuyến khích chủ tử chạy trốn, làm sao có thể không có tội, tội của ngươi là Hoàng Thượng không thèm để ý, tội của hắn cũng không thể tha thứ.” Tần Trường Canh lạnh lùng trả lời.
“Ta vốn không muốn làm cái gì nam sủng chó má của Ngu Gia Tường, hắn dùng ta xong rồi, còn không cho ta chạy sao, đem Lý Lực trả lại cho ta, hắn là người của ta, nếu Ngu Gia Tường muốn trị tội, vậy cũng nên trị luôn tội ta.” Tuy rằng Nhạc Thần muốn kiềm chế tính tình của mình, thế nhưng đầu đau muốn nứt ra, lại nghe Tần Trường Canh nói loạn thất bát tao kɧıêυ ҡɧí©ɧ hứng thú Hoàng đế càng sâu, cảm xúc có chút kích động, đem chăn trên người kéo ra, kêu to.
Tần Trường Canh thấy Nhạc Thần như vậy, đứng lên cho người gọi đại phu bên ngoài vào, lại cho nha hoàn kia hầu hạ Nhạc Thần uống thuốc.
Bên trong dược bỏ thêm chút thành phần gây ngủ, như vậy Nhạc Thần có an phận một chút.
Nhạc Thần chết cũng không chịu uống, dược bị hắt ở trên giường, chăn đệm đều bị hắt ướt một khối lớn, nha hoàn muốn đổi đệm giường mới, Nhạc Thần dịch cũng không dịch một chút, cứ tiếp tục như vậy, dựa vào thân thể yếu kém hiện giờ của Nhạc Thần, còn không lập tức bị phong tà* xâm nhập.
(*)
Nhiễm gió xấu.
Mọi người đều thật tức giận, Tần Trường Canh không còn cách nào, đành phải đem Lý Lực thả ra, để cho Lý Lực hầu hạ Nhạc Thần.
Lý Lực đến, Nhạc Thần mới uống dược, mới cho người thay đổi đệm chăn.
“Chỉ cần ta không có chuyện, sẽ không để cho ngươi gặp chuyện không may.” Nhạc Thần cầm tay Lý Lực nói.
Lý Lực chỉ có thể nghẹn ngào nói không ra lời, hy vọng đường đi đến kinh thành sẽ không có gì quá khó khăn.
Ở trên thuyền Nhạc Thần vẫn mơ mơ màng màng, bởi vì lo lắng, đầu đau đến lợi hại, cũng không biết được bao nhiêu ngày, cảm giác thuyền luôn luôn đi, thời điểm thuyền cập bến, cậu căn bản đứng không vững trên mặt đất, toàn thân phải tựa vào Lý Lực dìu đỡ mới có thể đi đường.
Lại ngồi xe ngựa, cảm giác ngồi thật lâu, thẳng đến khi đầu óc không còn lay động giống như trên thuyền, cậu mới được người đỡ xuống ngựa, lại đi đường, hẳn là vào trong phòng, Nhạc Thần có chút hôn trầm được dìu lên giường nằm nghỉ ngơi.
Không còn trên xe ngựa, nhưng bên tai vẫn còn ong ong, tiếng người tiếng vó ngựa tiếng bánh xe lăn bánh bên ngoài còn có các loại thanh âm khác, đều giống như vẫn còn vang vọng, làm cho cậu cảm thấy không đúng.
Thân thể Nhạc Thần vốn là không tốt, ở trên thuyền hơn mười ngày còn không có hảo hảo bảo dưỡng, hơn nữa lo lắng không yên, tinh thần lại kém, thân thể cũng nhanh chóng suy sụp, gầy lại chỉ còn một phen xương cốt, hai má cũng hóp lại, Lý Lực nhìn đau lòng không thôi, thậm chí vấn đề tánh mạng hắn cũng đặt qua một bên.
Giữa mơ mơ màng màng, mi mắt giống như bị người vuốt ve, ngứa, Nhạc Thần cảm thấy không thoải mái, nhẹ nhàng động động.
“Cuối cùng đã tỉnh chưa?” Một thanh âm tao nhã, chính là trầm thấp khàn khàn, trong mơ hồ Nhạc Thần không biết đây là thanh âm ai, lại cực kỳ quen thuộc, nhưng trong nháy mắt cậu không muốn thừa nhận.
Thanh âm Nhạc Thần suy nhược mềm yếu, mang theo ngỡ ngàng mờ mịt, “Ngươi là ai?”