Cùng Dã Thú HHH

Chương 10

An Địch Mỹ Áo liều mạng về phía trước chạy, hắn cũng không biết mình tại sao muốn tức giận, hắn căn bản là không thích Hắc Lặc Lỗ Tư, ngược lại Hắc Lặc Lỗ Tư còn cường bạo hắn, còn đem hắn bắt đến Ám u giới ở chỗ địa phương quỷ quái này ngày đêm khinh dễ, hắn hận nó thấu xương. Nhưng thấy Chu Lợi Địch mang thai hài tử của Hắc Lặc Lỗ Tư, phổi của hắn đều tức điên rồi, lỗ mũi nói không ra lời thấy cay cay, hắn cảm thấy hắn bị Hắc Lặc Lỗ Tư đùa bỡn.

An Địch Mỹ Áo quay đầu, phát hiện Hắc Lặc Lỗ Tư cũng không

có đuổi theo, càng thêm tức giận. Tên khốn kiếp này thế nhưng chưa có đuổi theo hắn, có lão bà liền quên hắn. Con mẹ nó! Khốn kiếp! Đại lừa gạt! Nói cái gì mà thích hắn, thương hắn, thì ra là cũng là gạt người, súc sinh!

An Địch Mỹ Áo đột nhiên cảm thấy mặt có chút ẩm ướt, đưa tay ra sờ mới phát hiện bất tri bất giác hắn thế nhưng lại khóc. Hắn càng thêm căm tức, mình khóc cái rắm, hắn

không thích đồ da^ʍ thú chết tiệt kia, hắn có cái gì mà phải thật đau lòng. Những ngường thích hắn còn rất nhiều, rất nhiều, dã thú không thích hắn, còn có những người khác thích hắn, chỉ cần hắn mở miệng lập tức liền có ngàn vạn người tranh nhau vì hắn đi chết. Dã thú lớn lên xấu như vậy lại còn háo sắc như vậy, còn là một động vật cấp thấp, một chút ưu điểm cũng không có! Bị nó thích, quả thực xui mười tám đời, nó không thích mình, mình nên cao hứng mới đúng!

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng

ngực An Địch Mỹ Áo thực buồn bực thực đau, nước mắt làm sao cũng ngăn không được.

An Địch Mỹ Áo chỉ có thể dùng sức mà chạy, dùng hết sức lực chạy trốn để cho hắn có thể giảm bớt một chút thống khổ trong lòng.

An Địch Mỹ Áo một mực nghĩ chuyện của Hắc Lặc Lỗ Tư, hoàn toàn không có chú ý tới bốn phía trời trở nên tối hơn, kinh khủng nhất chính là cách chỗ hắn không xa có một cái động lớn kỳ quái.

Chuyện không may xảy ra,

An Địch Mỹ Áo vẫn cúi đầu chạy mà không nhìn đường, rơi vào trong động lớn.

“A ——”

An Địch Mỹ Áo muốn hối hận nhưng là không còn kịp rồi, hắn rơi vào trong động là một cái động không đáy, hắn vẫn đang bị rơi xuống,

An Địch Mỹ Áo sắp bị hù chết rồi, chỉ có thể nhắm mắt lại càng không ngừng thét chói tai.

Không biết rơi xuống phía dưới bao lâu,

An Địch Mỹ Áo rốt cục cũng bị rớt xuống một chỗ, ngước mắt nhìn bốn phía xung quanh, đáng thương

An Địch Mỹ Áo lại là một trận kinh thiên động địa thét chói tai. Chỉ thấy hắn rơi xuống một trong

một chỗ rừng rậm, bốn phía đều là các cây cối hoa cỏ kỳ quái cao lớn vô cùng

vừa nhìn cũng biết những thứ cây cối cùng hoa cỏ này đều có độc, trong không khí còn tràn ngập sương mù màu sắc rực rỡ, là khói độc.

Nhưng

khi An Địch Mỹ Áo phát hiện ra đã quá muộn, hắn đã hít vào một chút khói độc, hắn từ từ cảm thấy toàn thân bắt đầu

tê dại, tầm mắt cũng trở nên bắt đầu mơ hồ. Nguy rồi, trúng độc!

An Địch Mỹ Áo muốn che miệng lại phòng ngừa hít vào càng nhiều

khói độc, nhưng là hắn một chút khí lực cũng không có, căn bản không thể nhúc nhích được, rất nhanh ánh mắt cũng hoàn toàn không nhìn thấy gì cả.

An Địch Mỹ Áo cực kỳ lo sợ, hắn sẽ không chết ở nơi kỳ quái này mà đến cái tên cũng không biết chứ! Hắn làm sao lại gặp xui xẻo như vậy, vận xui, không chỉ có phát hiện Hắc Lặc Lỗ Tư một mực lừa gạt hắn, từ đầu tới đuôi đều chỉ coi hắn như một món đồ chơi, bây giờ còn rơi xuống

địa phương quỷ quái này và còn bị trúng độc nữa, có thể lập tức sẽ chết ngay bây giờ! Đây hết thảy tất cả đều là Hắc Lặc Lỗ Tư súc sinh kia làm hại, hắn dù thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho nó, ô ô ô…

Không nhúc nhích được không nhìn thấy được, nỗi sợ hãi của việc gần kề cái chết làm cho

An Địch Mỹ Áo kêu gào khóc thét. Hắn không muốn chết, hắn còn trẻ như vậy, hắn thậm chí còn chưa tới hai mươi tuổi. Quan trọng là hắn không cam lòng, con mẹ nó, hắn ở chỗ này thê thảm hề hề chờ chết, mà Hắc Lặc Lỗ Tư cùng Chu Lợi Địch gian phu da^ʍ phu như vậy vui vẻ ở chung một chỗ, quả thực không có Thiên Lý!

Nhớ tới chuyện này,

An Địch Mỹ Áo tâm vừa đau vừa khổ sở vô cùng, khóc càng lợi hại hơn. Súc sinh, hắn bị Hắc Lặc Lỗ Tư kia da^ʍ thú chết tiệt kia ăn sạch từ trong ra ngoài ngay cả một cọng tóc gáy cũng

không có còn dư lại, kết quả nó cũng không thương hắn, chẳng qua là coi hắn làm như một món đồ chơi, hắn đường đường là Vương xinh đẹp nhất, cao quý nhất An Lỗ Đặc lại bị một con động vật đùa bỡn liễu. Mình thật sự quá u mê, thế nhưng lại đi tin tưởng một con động vật hoa ngôn xảo ngữ, hắn thật đần!

Vô luận

An Địch Mỹ Áo cỡ nào không muốn thừa nhận, nhưng biết Hắc Lặc Lỗ Tư có thê tử, còn sắp có hài tử, tim của hắn thật đau quá đau quá, thống khổ vô cùng. Thì ra là hắn có một chút

chút thích cái kia nó cái đồ chết tiệt thích khinh dễ hắn, da^ʍ ngoạn hắn, mặc dù dã thú đối với hắn rất xấu nhưng ở với dã thú ngày đêm không ngừng xâm phạm, giày xéo hắn, hắn đã sớm bất tri bất giác đã yêu dã thú, chẳng lẽ hắn là cuồng bị hành hạ?

Phát hiện mình đối với

dã thú đích thực có thành ý,

mặt An Địch Mỹ Áo xám càng hơn như đưa đám, căm tức, ở trong lòng chửi loạn Hắc Lặc Lỗ Tư bắt nạt hắn. Đang lúc này đột nhiên cách đó không xa truyền đến một loại thanh âm kỳ quái, nghe hình như là thanh âm có con động vật to lớn gì đang bò,

An Địch Mỹ Áo lập tức bị làm cho sợ đến ngừng thở, nghiêng tai lắng nghe.

“Ti ti”,

An Địch Mỹ Áo rất nhanh cũng biết hướng phía hắn bò tới là cái gì rồi, là rắn. Hắn nghe được thanh âm của loài rắn, hơn nữa nghe thanh âm càng ngày càng gần, đây là một cái cự mãng xà.

An Địch Mỹ Áo bị làm cho sợ đến hoa dung thất sắc, muốn lập tức trốn, nhưng hắn bởi vì trúng độc, không chỉ có mắt không nhìn thấy, thân thể cũng không nhúc nhích được.

An Địch Mỹ Áo may là không nhìn thấy, nếu không hắn nhất định sẽ tươi sống bị hù chết, suy đoán của hắn quả thật không sai, đang có một con Đại mãng xà màu đen thè lưỡi màu đỏ đang phía hướng hắn bò. Đại mãng xà cùng với thực vật trong rừng rậm giống nhau rất lớn dài khoảng

hơn mười thước, cao hơn ba thước, giống như chiếc đèn

l*иg

khổng lồ đôi mắt màu đỏ đang nhìn chằm chằm

An Địch Mỹ Áo, lóe ra vui sướиɠ khi nhìn thấy con mồi.

Theo tiếng “Ti ti” cách hắn càng ngày càng gần,

An Địch Mỹ Áo bị làm cho sợ đến toàn thân phát run, nước mắt chảy ròng. Hắn không nên táng thân ở trong bụng xà, hắn lớn lên đẹp như vậy, cho dù muốn chết cũng có thể chết một cách rất đẹp, hẳn là ở một nơi có khắp hoa tươi, âm nhạc, trong tiếng vỗ tay chết đi mới đúng, tại sao có thể ở hoang giao dã không ai biết tới bị một con mãng xà xấu xí ăn!

Cự mãng xà mặc dù rất khổng lồ, nhưng bò được thật nhanh, rất nhanh liền bò tới bên cạnh

An Địch Mỹ Áo không cách nào nhúc nhích

, mở ra miệng to như chậu máu tựu muốn đem

An Địch Mỹ Áo nuốt vào.

“Hắc Lặc Lỗ Tư, cứu ta!” nháy mắt ở trong tình huống cận kề cái chết,

An Địch Mỹ Áo dùng

hết toàn lực kêu lên tiếng kêu to.

Đồng thời trong không trung vang lên tiếng cự mãng xà kêu thảm thiết, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc có người tới cứu

An Địch Mỹ Áo, Cự mãng xà bị người từ trong bầu trời gϊếŧ chết.

“Tiểu Mỹ Mĩ!” Là Hắc Lặc Lỗ Tư tới, Hắc Lặc Lỗ Tư ở thời khắc mấu chốt cuối cùng cũng đến.

“Là Hắc Lặc Lỗ Tư sao?” Nghe được thanh âm dã thú

An Địch Mỹ Áo thở phào nhẹ nhỏm, ngẩng đầu trước mắt là một mảnh hắc ám, hắn chỉ có thể bằng thanh âm mà phán đoán.

“Đúng là ta! Cưng làm sao vậy?” Hắc Lặc Lỗ Tư ném đi Cự mãng xà đã bị nó xé nát bay đến

bên cạnh An Địch Mỹ Áo ôm lấy hắn, phát hiện hai mắt của hắn vô thần, lo lắng hỏi.

“Ta hít phải khói độc, bị trúng độc mù rồi, cũng không nhúc nhích được!” Dựa vào l*иg ngực ấm áp quen thuộc

An Địch Mỹ Áo giống như đứa trẻ tìm được mụ mụ, ở trong ngực Hắc Lặc Lỗ Tư

khóc lớn lên.

“Ngoan, đừng khóc! Những chất độc này là sương mù độc độc tính không cao, cưng ngày mai sẽ tự động bình phục!” Hắc Lặc Lỗ Tư đau lòng

vuốt đầu của hắn an ủi, hoàn hảo nó đến kịp lúc, nếu không Tiểu Mỹ Mĩ liền bị táng than trong bụng của cự mãng xà rồi. Mới vừa nhìn đến Tiểu Mỹ Mĩ thiếu chút nữa bị cự mãng xà ăn hết trong nháy mắt

nó đều vội muốn chết, đặc biệt trông coi tử vong, gϊếŧ người vô số lần đây là lần đầu

nó thể nghiệm được cảm giác sợ hãi.

“Mẹ nó, hỗn đản! Ngươi cút ngay! Ngươi không phải là có lão bà rồi sao? Ngươi còn tới tìm ta làm cái gì!”

An Địch Mỹ Áo thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó nhớ tới chuyện Chu Lợi Địch, tức giận địa mắng, muốn rời khỏi l*иg ngực dã thú, nhưng hắn căn bản không nhúc nhích được.

“Tiểu Mỹ Mĩ, cưng đừng nóng giận! Chu Lợi Địch không là vợ của ta!” Dã thú vội vàng giải thích.

“Súc sinh! Ngươi còn gạt ta! Rõ ràng hài tử đều có rồi, hơn nữa ngươi không phải là chính miệng

ngươi nói với ta là ngươi có thê tử rồi đấy sao!”

An Địch Mỹ Áo lập tức cười lạnh mắng to, tên khốn kiếp này còn lừa gạt hắn.

“Ta nói thật, ngày đó ta là cùng cưng nói giỡn, ta cùng Chu Lợi Địch chưa từng có phát sin một chút quan hệ nào, hài tử trong bụng hắn căn bản không phải của ta!” Dã thú cảm thấy rất bất đắc dĩ.

“Làm sao có thể? Chu Lợi Địch rõ ràng nói hắn là thê tử của ngươi, nói hài tử trong bụng hắn là của ngươi! Ngươi còn dám nói sạo!”

An Địch Mỹ Áo mới không tin.

“Bởi vì có một chút nguyên nhân, Chu Lợi Địch vẫn cho là người cùng hắn ở chung một chỗ là ta, thật ra thì không phải vậy người cùng hắn ở chung một chỗ là người khác!” Dã thú cười khổ, người nọ thật đem mình hại thảm rồi.

“Thật?”

An Địch Mỹ Áo thật là không thể nào tin được.

“Đương nhiên là thật, ta có thể thề với trời!”

“Tạm thời tin tưởng ngươi, nếu để cho ta biết ngươi dám gạt ta, ta liền thiến ngươi!”

An Địch Mỹ Áo cuối cùng là

lựa chọn tin tưởng dã thú, mới vừa rồi dã thú tới cứu hắn, nói rõ nó còn thì thích của mình. Rồi nói Chu Lợi Địch mặc dù lớn lên rất đẹp nhưng làm sao có thể so với mình, trong hai người dã thú nhất định sẽ lựa chọn hắn!

Dã thú khẽ nhếch môi, liếc mắt một cái. Tiểu Mỹ Mĩ thật là bất cứ lúc nào chỗ nào cũng không quên tự luyến một phen! Bất quá điểm này cũng chính là điểm hắn khả ái nhất!

“Tiểu Mỹ Mĩ, cưng mới vừa rồi phản ứng kịch liệt như vậy

không phải là bởi vì cưng yêu thích ta đi, rồi ghen tị!” Dã thú nhìn hắn cười xấu xa nói.

“Phi! Ngươi nói loạn, ta xinh đẹp như vậy cao quý như vậy là An Lỗ Đặc Vương, làm sao sẽ thích ngươi vừa xấu, vừa háo sắc, vì ngươi ghen? Kiếp sau cũng không thể có chuyện đó!”

An Địch Mỹ Áo lập tức xấu hổ

đỏ mặt, mạnh miệng mắng. Cho dù hắn thích dã thú, tuyệt cũng không thể để cho dã thú biết, nếu không nhất định sẽ bị chết cười, đến lúc đó hắn liền không có mặt mũi gặp người nữa!

Dã thú vừa muốn trên đùa hắn một chút, đột nhiên trong rừng rậm nổi lên mưa to, dã thú khẽ nguyền rủa một tiếng.”Chết tiệt!” Làm sao không nưa lúc nào lại đi mưa lúc này! Thực phiền toái!

“Tại sao?”

An Địch Mỹ Áo lo lắng hỏi, sau đó liền phát hiện dã thú ôm mình đang nổi lên biến hóa, than thể lông mềm như nhung biến thành da thịt bóng loáng giống nhân loại, móng vuốt sắc nhọn cũng trở thành cánh tay của

loài người, than thể khổng lồ như núi cũng trở nên giống như nam tử bình thường của nhân loại cao lớn.

“Đừng lo lắng, ta không sao! Ta chỉ là biến thành hình người!” Dã thú giải thích, ôm

An Địch Mỹ Áo chuẩn bị rời đi. Nơi này là dị giới, bởi vì nguyên nhân đặc thù, tất cả thần cùng ma ở chỗ này pháp lực cũng sẽ bị ăn một nửa, nếu như bị dính nhiều nước mưa pháp lực sẽ hoàn toàn biến mất.

“Ngươi biến thành người rồi! Ngươi không phải là dã thú sao?”

An Địch Mỹ Áo ngạc nhiên kêu lên, đáng tiếc hắn không nhìn thấy, nếu không thật muốn nhìn một chút hình người của dã thú là cái dạng gì, có phải hay không cùng hắn hình thú giống nhau xấu xí kinh khủng.

“Ta là thần! Thần tộc nam nhân đều có hai loại hình thái, một loại là hình người, một loại là hình thú!” Dã thú bất đắc dĩ liếc mắt, nó chẳng qua là thích ở dưới dạng hình thú thôi.

“Hừ! Có cái gì khác nhau, vô luận là hình người hay là hình thú, khẳng định đều giống nhau xấu muốn chết!”

An Địch Mỹ Áo khinh thường hừ nói.

“Nguy rồi! Cửa vào biến mất!” Dã thú muốn phản bác, lại phát hiện trong lúc bọn họ đến cửa vào biến mất không thấy.

“Tại sao có thể như vậy? Vậy chúng ta chẳng phải là lại ngốc ở nơi địa phương quỷ quái này rồi! Ta không muốn!”

An Địch Mỹ Áo lập tức kêu to, mắt lại muốn khóc.

“Cưng không nên kích động, cửa vào hẳn là sáng mai sẽ lại xuất hiện!” Dã thú vội vàng an ủi.

“Thật sao?”

An Địch Mỹ Áo hơi chút thở phào nhẹ nhỏm, đây rốt cuộc làchỗ kỳ quái gì thế?

“Đương nhiên là thật! Tiểu Mỹ Mĩ, cưng không cần lo lắng, hết thảy có ta ở đây, ta sẽ hảo hảo bảo vệ cưng!” Dã thú ôn nhu hôn hạ gương mặt của hắn, thâm tình nói.

“Hừ!”

An Địch Mỹ Áo khinh thường hừ một tiếng,

trên khuôn mặt mĩ lệ hiện lên

nụ cười ngọt ngào.

“Trời mưa rất lớn, chúng ta trước tìm một chỗ tránh mưa, sáng mai sẽ về Ám u giới!” Dã thú nói, ôm

An Địch Mỹ Áo vội tìm sơn động tránh mưa sau một hồi lâu mới tìm thấy.

Sơn động không phải là lớn, nhưng dã thú bây giờ là hình người, mặc dù so với nam tử bình thường của nhân loại lại cao lớn hơn

nhưng so với hình thú lúc trước nhỏ hơn

nhiều, sơn động vừa văn chỉ đủ chứa nó



An Địch Mỹ Áo che mưa.

“Tiểu Mỹ Mĩ, y phục của cưng ướt cả, mau cởϊ qυầи áo ra cẩn thận ngã bệnh!” Ngồi ở trong sơn động, dã thú phát hiện

An Địch Mỹ Áo đã sớm ướt đẫm rồi, sợ hắn ngã bệnh, đưa tay nên muốn giúp hắn cởi y phục xuống.

“Ừ!”

An Địch Mỹ Áo không có cự tuyệt, quần áo ướt sũng dính ở trên người khó chịu muốn chết, hắn tạm thời mù không nhìn thấy dã thú trong mắt lóe ra ý cười tà, nếu không có chết hắn cũng sẽ không khiến dã thú cởi y phục của hắn.

Biến thành hình người tay chân dã thú

vô cùng linh hoạt, hai ba cái là đem

y phục của An Địch Mỹ Áo toàn bộ cởi

xuống, rất nhanh một cỗ than thể

mĩ lệ tuyết trắng, say mê lòng người liền hoàn toàn bại lộ ở trong kim mâu của dã thú, trong kim mâu léo ra tinh quang chói mắt rồi lập tức trở nên thâm thúy.

“Ngươi không cởi sao?”

An Địch Mỹ Áo theo miệng hỏi.

“Ta không có mặc quần áo làm sao mà cởi!” Dã thú cười dâʍ đãиɠ.

An Địch Mỹ Áo lúc này mới phát hiện dã thú vẫn đều trần như nhộng, toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp mặt lập tức xấu hổ

đến đỏ bừng. Hắn thế nhưng không có chú ý tới dã thú vẫn không có mặc quần áo, còn làm cho nó

ôm, mắc cở chết được!

“Ngươi hạ lưu, không biết xấu hổ!”

An Địch Mỹ Áo ngượng ngùng

nổi giận mắng.

“Tiểu Mỹ Mĩ, cung thật đúng là hiểu rõ Bổn thần! Bổn thần đang muốn hạ lưu đối với cưng, cùng cưng hảo hảo làm chuyện không biết xấu hổ!” Dã thú cười đến da^ʍ tà vô cùng, bàn tay to sờ lên ngọc thể bong loáng tuyết trắng của

An Địch Mỹ, hưởng thụ cảm xúc giống như sờ đồ sứ thượng hạng vậy.

“Cút ngay! Da^ʍ thú, không cho phép đυ.ng Bổn vương!”

An Địch Mỹ Áo nổi giận mắng, nụ cười đỏ bừng, muốn né tránh tay của nó, nhưng là hắn hít vào khói độc độc tính còn chưa có biến mất, hắn còn không nhúc nhích được.

“Tiểu Mỹ Mĩ, thân thể của cưng thật lạnh nha! Bất quá không sao, dã thú ca ca lập tức sẽ khiến cưng nóng lên!” Dã thú cúi đầu hôn môi son diễm lệ của hắn, vừa ôn nhu vừa cuồng dã hôn hắn, hai cái tay lớn tà ác vuốt ve các vùng mẫm cảm trên người hắn, kéo nghịch nhũ hoàn trước ngực hắn.

“Ngô ừ… Không nên… Hừ…”

An Địch Mỹ Áo thân thể sớm cũng không biết đã bị dã thú chơi đùa qua bao nhiêu lần, dã thú mới vừa hôn đυ.ng chạm hắn, hông của hắn liền mềm nhũn, hắn căn bản không cách nào kháng cự dã thú hôn vuốt ve.

“Tiểu Mỹ Mĩ, đầu v* của cưng thật nhỏ thật xinh đẹp, cùng ngươi tiểu cúc hoa phía dưới cùng một màu sắc nga! Cùng là màu hồng phấn khả ái, làm cho người ta nhớ quá muốn cắn một ngụm!” Dã thú thấy

An Địch Mỹ Áo sắp hít thở không thông rồi mới rời đi

môi đỏ mọng của hắn, đi tới trước tiểu phấn anh đào khả ái trên ngực hắn cười tà nói, sau đó cúi đầu ngậm vào đầu v* nhỏ đãn sớm sưng như tiểu đậu đỏ, dùng sức bú. đầu v* nhỏ bên kia cũng không có bị vắng vẻ, dã thú lôi kéo nhũ hoànlại

một chút xoay quanh, một chút hướng về phía trước kéo, có khi lại nắm lấy

dùng sức xoa nắn đầu v*.

“A… Đừng hút… Đừng giật, đau quá… Không… A…”

An Địch Mỹ Áo thật là nhạy cảm, lập tức

c cảm giác, môi đỏ mọng khẽ nhếch không ngừng tiết ra tiếng rêи ɾỉ mê người. Nam nhân miệng cùng tay làm cho đầu v* của hắn vừa dương vừa đau, kɧoáı ©ảʍ

khác thường không ngừng từ trước ngực truyền tới tuỷ não, làm cho hắn ý loạn tình mê.

“Tiểu Mỹ Mĩ, đầu v* của cưng hảo ngọt hảo thơm, làm cho người ta thật muốn một ngụm cắn xuống!” Dã thú dùng sức bú ɭϊếʍ đầu v* của hắn, thay phiên đem hai khỏa khả ái đầu v* nhỏ hút được sung huyết, sưng đến giống tiểu anh đào

vậy.

“Aha… Không nên, cầu ngươi đừng cắn… tất cả ta cái gì nghe theo ngươi…”

An Địch Mỹ Áo vội vàng bị làm cho sợ đến cầu khẩn nói.

“Hì hì, nhìn ngươi bộ dạng sợ của cưng, thật đáng yêu! Cưng yên tâm, đầu v* xinh đẹp như vậy ta làm sao lỡ

cắn xuống! Ta còn muốn ngày ngày hút nó, liếʍ nó đây!” Dã thú cười ha ha, dùng sức cuồng hút đầu v* sưng đỏ, không trung không ngừng vang lên âm thanh tình sắc hútbú

như tiếng trẻ con đang bú.

“Ngươi đi chết đi, thối da^ʍ thú, ngươi làm ta sợ!”

An Địch Mỹ Áo mắc cỡ chết đi được, muốn đánh dã thú, nhưng bất đắc dĩ tay làm sao cũng nâng không nổi.

“Tiểu Mỹ Mĩ, làm sao cưng

luôn gọi ta là da^ʍ thú chết tiệt,

khó nghe muốn chết! Ta thích cưng ngọt mật gọi ta là dã thú ca ca! Ngươi biết không? Mỗi lần nghe được cưng khả ái gọi ta dã thú ca ca, ta liền lập tức có thể cứng rắn, hận không thể thao chết cưng này Tiểu lẳиɠ ɭơ!” Dã thú buông ra đầu v* của hắn, ghé vào lỗ tai hắn thổi nhiệt khí, hèn mọn

cười da^ʍ nói.

“Cút ngay, sắc ma! Ta không nên để ý ngươi!”

An Địch Mỹ Áo bên tai đều đỏ bừng rồi.

“Ta nói tất cả đều là lời nói thật! Ta thật thật thích cưng gọi ta là dã thú ca ca, Tiểu Mỹ Mĩ, nhanh lên một chút kêu dã thú ca ca cho Bổn thần nghe một chút!” Dã thú nhìn hắn thẹn thùng như thế mê đến sắp chảy nước miếng rồi.

“Không nên!”

An Địch Mỹ Áo lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng đến muốn thiêu cháy.

“Tiểu Mỹ Mĩ, đừng ngượng ngùng, mau gọi đi! Bổn thần thật nhớ tiếng cưng gọi gọi ta dã thú ca ca!” Dã thú yêu chết bộ dáng này của hắn rồi, giơ lên chân của hắn tách ra, hôn lên phấn cúc giấu ở trong tuyết đồn của hắn.

“A… Da^ʍ thú, ngươi làm gì? Mau câm mồm … A ngô…”

An Địch Mỹ Áo mặc dù không nhìn thấy, nhưng xúc cảm nóng ướt

nói cho hắn biết dã thú đang dùng miệng ở trong cái kia của hắn, lập tức cảm thấy thẹn thùng hét lớn, thân thể tuyết trắng hồng đến như một con cua đã bị nấu chín.

“Không được, ngươi không gọi ta dã thú ca ca, ta liền không 『 câm mồm

』!” Dã thú cự tuyệt, vươn ra đầu lưỡi nóng ướt

đem cúc lôi liếʍ đến ướt đẫm, cức huyệt dâʍ đãиɠ

bị đầu lưỡi ẩm ướt của dã thú khiến cho ngứa ngáy vô cùng, chủ động mở ra cái miệng nhỏ nhắn lúc mở ra lúc đóng vào như muốn mời dã thú đi vào. Tao lãng tiểu huyệt đã chừng mấy ngày không có bị dã thú cưng chìu rồi, dã thú liếʍ lập tức khiến nó “Xuân tâm đại động” khát khao khó nhịn.

“Tiểu da^ʍ phụ, mấy ngày không có bị ta thao cái mông, cái mông tao của cưng ngứa muốn chết đi! Ta mới liếʍ mấy cái, liền gấp gáp phong tao há mồm gọi ta đi vào!” Dã thú trêu chọc nói, đem đầu lưỡi đâm vào tiểu cúc huyệt đang khẽ mở, dút vào nơi ẩm nóng chật khít đó, đầu lưỡi linh hoạt liếʍ

tràng vách tường nhạy cảm khô khốc.

“A a… Da^ʍ thú, mau ra đi, đừng liếʍ nữa… Aha… Ngứa quá a… Không cần… Nhanh lên một chút đi ra ngoài… Ngô hừ…”

An Địch Mỹ Áo sướиɠ đến âm thanh rêи ɾỉ liên tục, hậu huyệt mãnh liệt kɧoáı ©ảʍ làm cho phía trước tiểu Ngọc hành sung huyết nổi lên.

“Tiểu lẳиɠ ɭơ, cưng thật là dâʍ đãиɠ không chịu được! Bị liếʍ hai cái cái mông tao, là có thể sương đến cương,cưng thật sự là người dâʍ đãиɠ ngất mà Bổn thần gặp qua!” Dã thú huýt sáo, đầu lưỡi đâm vào càng sâu, hàm răng nhẹ nhàng cắn chơi thịt non nơi cửa huyệt.

“A a… Đừng cắn… Hừ Hmm… Thối da^ʍ thú, ngươi rốt cuộc muốn làm sao mới bằng lòng… Bỏ qua cho ta… A a… Đầu lưỡi đừn tiến vào… Ngứa chết ta…”

An Địch Mỹ Áo bởi vì không nhìn thấy, các giác quan khác càng thêm mãnh liệt, tất cả cảm giác toàn bộ tập trung ở trên đầu lưỡi của dã thú, đầu lưỡi giống như xà linh xảo mau đưa hắn hành hạ đến muốn phát điên rồi.

“Gọi ta dã thú ca ca! Nói cưng là tao mẫu cẩu của ta,mông tao của mẫu cẩu ngứa rồi, cầu dã thú ca ca thưởng cho cưng ăn đại nhục bổng

mà cưng thích nhất o0o, cầu đại nhục bổng

của dã thú ca ca làm nát Tiểu huyệt da^ʍ của cưng!” Dã thú vô luận là người hay là dã thú, đều là một siêu cấp tà ác sắc lang.

“Ta không muốn…”

An Địch Mỹ Áo đỏ mặt lắc đầu, lời dâʍ đãиɠ hạ lưu như vậy hắn

như thế nào có thể nói ra miệng, kể cả là kỹ nữ cũng không nói như vậy.

“Tiểu Mỹ Mĩ, đừng giả bộ thuần khiết nữa! Trước kia những lời hạ lưa hơn so với những lời hạ lưu vừa rồi… cưng đều nói quá! Nói nhanh một chút, nếu không dã thú ca ca cần phải để『 Tiểu dã thú 』trong bụng của cưng thức tỉnh, cùng với ta cùng nhau chơi đùa cưng!” Dã thú dùng sức đánh hạ đôi mông đầy dặn của hắn uy hϊếp nói.

“… Ta… Dã thú ca ca, ta… Ta là tao mẫu cẩu của ngươi… Tao mẫu cẩu cái mông ngứa rồi, cầu dã thú ca ca thưởng cho ta.. đại nhục bổng mà ta thích nhất, cầu đại nhục bổng

của dã thú ca ca làm nát … Tiểu huyệt da^ʍ của ta … Ô ô ô…” Nghe được “Tiểu dã thú”,

An Địch Mỹ Áo lập tức hù dọa đến sợ nổi da gà, đỏ mặt cảm thấy thẹn thùng

khóc nói. Một ngày nào đó hắn muốn gϊếŧ chất đồ da^ʍ thú chết tiệt này, nó dám khinh dễ hắn.

“Tiểu mẫu cẩu ngoan, dã thú ca ca lập tức thưởng cho cưng ăn đại nhục bổng ca ca, để cưng sướиɠ đến kêu cha gọi mẹ!” Dã thú hài lòng cười to, rút ra đầu lưỡi, nắm lửa nóng dương cụ chống đỡ ở trước cúc lôi

dùng sức một đâm một cái liền đi hết vào.

“A ——”

An Địch Mỹ Áo vốn tưởng rằng dã thú biến thành hình người, dương cụ hẳn là nhỏ đi không ít mới đúng, nhưng là hắn không nghĩ tới dương cụ hình người của dã thú như cũ to đến làm cho người ta chịu không nổi. Lửa nóng khổng lồ dương cụ mặc dù không có gai nhọn nhưng vẫn như cũ lực phá hoại mười phần, đi vào sẽ đem kiều tiểu cúc huyệt chống đỡ đến trướng nhất, thương lưỡi lê

ở bên trong cuồng oanh loạn tạc, hung mãnh dùng sức ở chỗ sâu trong cúc huyệt.

“A a… Không nên, đau a… Dã thú ca ca… A a… Dã thú ca ca… Nhẹ chút… Không… Hừ ừ…”

An Địch Mỹ Áo chừng mấy ngày không có làm rồi, nhất thời chịu không được loại kinh khủng đau đớn này, liều mạng la dã thú hướng hắn cầu xin tha thứ.

“Tiểu Mỹ Mĩ, cưng mỗi lần đều kêu lên đau đớn, nhưng chọc đến phía sau cưng lần đó không phải là sướиɠ muốn chết sao, cầu dã thú ca ca ta đam ta càng hung hơn càng ác hơn sao!” Dã thú làm được càng sâu, càng dùng sức hơn, qυყ đầυ nóng hổi giống như bàn ủi liên tục

đυ.ng vào cúc tâm, đem cúc tâm làm nóng bỏng đến muốn tan chảy. Đôi môi mỏng lạnh như băng vẫn cắn đôi môi xinh đẹp cùng chiếc cằm thon, tay trái phối hợp với công kích của dương cụ lần nữa kéo hắc thạch nhũ hoàn trên ngực xoay quanh

rồi kéo ra, tay phải giống như đánh đàn vỗ về chơi đùa tiểu ngọc hành đang gắng gượng.

“A ngô… Dã thú ca ca, ngươi khiến cho Mỹ Mỹ sảng khoái… Ngô a… đầu v* sướиɠ quá, tiểu kê kê sướиɠ quá, cái mông cũng thật sướng… A a a…” Đa trọng điểm kɧoáı ©ảʍ cắn nuốt lòng nó giống như thiết bổng xuyên thấu thống khổ, trời sinh tính dâʍ đãиɠ

An Địch Mỹ Áo vừa tao lãng da^ʍ kêu lên, đôi mắt hiện đầy xuân tình diễm lệ vô cùng, đẹp đến làm cho người ta mất hồn, đôi môi bị dã thú gặm đến sưng đỏ vô cùng.

“Tiểu da^ʍ phụ, là ai làm cho cưng sướиɠ như vậy?” Dã thú đem

An Địch Mỹ Áo ôm lấy ngồi tại trên đùi mình, kéo tay ngọc của hắn choàng ở trên cổ của mình, ôm hắn chiếc eo mãnh khảnh

như yêu xà của hắn, đại hỏa giống như con hỏa xà giống như đói bụng ở trong

tiểu huyệt nóng ướt mãnh liệt chui vào, tìm kiếm mỹ vị giấu ở chỗ sâu nhất.

“Là

dã thú ca ca… A a… Là dã thú ca ca của ta

để cho ta sướиɠ như vậy… Dã thú ca ca

thao lực mạnh một chút, dùng sức thao Mỹ Mỹ… A a a… Sâu hơn chút,càng hung hơn một chút… Thật sự sảng khoái… A a… Dã thú ca ca ngươi mạnh khỏe cường tráng, mỗi lần đều thao cái mông Mỹ Mỹ quá sướиɠ,hảo ngứa… Hừ ừ… Làm cho Mỹ Mỹ thật sung sướиɠ… Nha nha nha nha nha…”

An Địch Mỹ Áo kỵ ở treenn đại nhục bổng

của dã thú, tựa vào trong

rộng rãi l*иg ngực ấm áp, nước mắt giống như trân châu không ngừng từ trong hốc mắt trào ra. Thân thể thực sự là không còn khí lực nữa, làm cho hắn không có biện pháp ôm chặt lấy dã thú, chỉ có thể lớn tiếng liều mạng tiếng thét, nói cho dã thú hắn thật là rất sung sướиɠ.

“Tao Mỹ Mỹ của ta tiểu mẫu cẩu của ta, dã thú ca ca cũng thật sung sướиɠ, dã thú ca ca thật là mê chết cưng tiểu mẫu cẩu dâʍ đãиɠ khả ái rồi, chưa từng thấy người so với cưng tao hơn, khả ái

hơn, cưng là Tiểu da^ʍ phụ, kỹ nữ cũng không có tao như cưng!” Dã thú vui vẻ

hôn

An Địch Mỹ vành tai, gáy ngọc, bả vai, đầu v*.Dương cự so với Thiết Bổng còn cứng rắn hơn hung ác địa xỏ xuyên qua thân thể của hắn, bụng dưới dùng sức đυ.ng vào cái mông nhỏ tuyết trắng, đem hồn của hắn cũng muốn đυ.ng bay ra ngoài rồi, tiểu ngọc hành thẳng tắp cọ lấy bụng dã thú.

“A a… Dã thú ca ca, ngươi thao tao Mỹ Mỹ tiểu mẫu cẩu… Cái mông đều muốn phá rôid… A nha a… Cái mông sướиɠ đến chảy nước… A a a… Dã thú ca ca, ngươi có nghe hay không… Tao Mỹ Mỹ tiểu mẫu cẩu thích bị ngươi thao cái mông… tiểu mẫu cẩu sẽ bị ngươi tươi sống thao chết … A a a a a…”

An Địch Mỹ Áo mặc dù không nhúc nhích được, nhưng thân thể cảm giác cũng không

có biến mất, ngược lại so với trước kia hơn nhạy cảm hơn. Hắn có thể tinh tường cảm giác được côn th*t chôn ở trong tiểu huyệt

là cái gì hình dáng gì, là như thế nào dã man bá đạo đoạt lấy hắn, làm cho hắn thể nghiệm giống như kɧoáı ©ảʍ cảm cưỡi mây du ngoạn tuyệt đỉnh. Mặc dù ôm khuôn mặt rất xấu của dã thú, nhưng hắn thật yêu nó, vô cùng vô cùng yêu nó, hắn yêu chết nó đã

làm cho hắn thể nghiệm kɧoáı ©ảʍ giống như lên trời.

“Ta nghe được, tao Mỹ Mỹ tiểu mẫu cẩu cái mông vẫn mυ'ŧ lấy côn th*t của ta vui vẻ ca hát, nói dã thú ca ca ngươi giỏi quá, tao Mỹ Mỹ ta thật yêu bị thích sáp cưng, dã thú ca ca mau mau chọc làm chết

siêu cấp Tiểu lẳиɠ ɭơ, đùa chơi chết

Tiểu da^ʍ phụ tuyệt đỉnh này, thao chết tiểu mẫu cẩu dâʍ đãиɠ nhất toàn bộ thế giới!” Dã thú cười xấu xa, nói lời hạ lưu tới cực điểm, đại nhục bổng so với lời của nó càng hạ lưu hơn, đem cái mông

An Địch Mỹ Áo thao đến d*m thủy chảy đầm đìa, đem hạ thể hai người toàn bộ đều

ướt đẫm, thật chặt dính ở chung một chỗ, sắc tình dâʍ ɭσạи làm cho người không thể tin được.

“Đúng… Hmm a a… Dã thú ca ca nói rất đúng, cái mông của ta một mực kêu dã thú ca ca ngươi giỏi quá… A a a… Tao Mỹ Mỹ thật rất yêu bị ngươi sáp, dã thú ca ca mau mau chọc, làm chết ta siêu cấp Tiểu lẳиɠ ɭơ… Hừ ừ… Chơi… Chết ta tuyệt đỉnh Tiểu da^ʍ phụ… A nha… Thao chết ta tiểu mẫu cẩu dâʍ đãиɠ nhất toàn bộ thế giới… A Ác ác…” Lời nói của dã thú lời càng làm cho

thân thể An Địch Mỹ Áo dâʍ ɭσạи, càng thêm nhạy cảm tao lãng, hắn không chỉ không có xấu hổ mắng dã thú, còn gật đầu lãng hô, dâʍ đãиɠ đến trình độ chính kỹ nữ nhìn cũng muốn chắc lưỡi hít hà cam khái bái phục.

“Ha ha ha, tao Mỹ Mỹ tiểu cẩu cẩu, Bổn thần hiện tại liền như cưng mong muốn, làm chết cưng cái này nhất

Tiểu lẳиɠ ɭơ, Tiểu da^ʍ phụ, tiểu mẫu cẩu dâʍ đãиɠ nhát toàn bộ thế giới để khóc gọi ta lão công.” Dã thú hưng phấn dùng sức cắn một ngụm phấn vai An Địch Mỹ Áo, đột nhiên ôm hắn đứng lên chống đỡ ở trên thạch bích sơn động, dùng hung khí nhân loại hiếm thao kiề hắn. Mỗi một cái đều toàn bộ chọc đến nơi sâu nhất, sau đó lại toàn bộ rút ra, lại dùng lực cắm đi vào, đem

An Địch Mỹ Áo làm được toàn thân co quắp, vui mừng khóc lớn kêu to.

“A a… Lão công… Lão công, ngươi thao chết

tao Mỹ Mỹ liễu rồi… A a… Dã thú lão công, ta thật yêu ngươi… A a… Tao Mỹ Mỹ chỉ làm cho một mình ngươi thao, tao Mỹ Mỹ từ nhỏ chính là để … A a a… Dã thú lão công thao, ngươi đem ta làm chết khô… A a a a a a a…”

An Địch Mỹ Áo ý loạn tình mê khóc kêu, gọi ra tiếng lòng chân thật nhất của bản than, cả người đều cuồng loạn rồi, điên cuồng mυ'ŧ lấy đại nhục bổng dã thú

mà cao triều.

“Tiểu lẳиɠ ɭơ, cưng dám bắn, xem dã thú lão công của cưng làm sao trừng phạt cưng cái đồ không nghe lời Tiểu da^ʍ phụ!” Dã thú như hổ gầm một tiếng, lần nữa biến hóa tư thế, đem

An Địch Mỹ Áo xoay người đè ép ở trên tường, từ phía sau dùng sức thao tiểu huyệt đã sưng đỏ như sắp chảy máu của hắn.

“A a a… Dã thú ca ca, không cần… A a, ngươi thật muốn đâm nát cái mông của ta tồi… Ô a a… Cầu ngươi để cho ta nghỉ ngơi một chút, ta thật sự không được… A a a… lão công

thân ái, cầu ngươi tha cho ta đi… Ta biết sai rồi, ta cũng không dám

trộm bắn nữa… A a a… A a a a a a…”

Ngoài động mưa to tầm tã, nhưng trong động

xuân sắc khôn cùng, háo sắc dã thú cùng dâʍ đãиɠ hoa thủy tiên giống như hai con cảu điên giống nhau ôm ở chung một chỗ vứt bỏ hết thảy điên cuồng mà giao hoan, tận hưởng nhân gian chí cao vô thượng vui vẻ…

Hắc Lặc Lỗ Tư cùng

An Địch Mỹ Áo ở sơn động liên tục làm không ngừng một ngày một đêm,

An Địch Mỹ Áo bị dã thú làm đến hôn mê một lần lại một lần, đến phía sau đã hoàn toàn không có kɧoáı ©ảʍ, ngay cả cảm giác đau đều mất đi, Hắc Lặc Lỗ Tư tính dục siêu cường

nhân loại có thể bằng như cũ không chịu bỏ qua cho hắn, vẫn càng không ngừng thao hắn, làm cho hắn cả người đều nhuộm đầy

mùi nó, trong mông đít chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nó, cả đời cũng không thể quên mất nó mới thôi.

Thời điểm trời hửng sáng,

An Địch Mỹ Áo độc trên người rốt cục toàn bộ biến mất, ánh mắt lại lần nữa nhìn thấy ánh sáng, nhưng hắn đã mệt mỏi đến ngay cả khí lực mang một ngón tay cũng không có.

Hắc Lặc Lỗ Tư so với

trước lúc An Địch Mỹ Áo khôi phục,

trước lúc An Địch Mỹ Áo có thể nhìn thấy, Hắc Lặc Lỗ Tư đã một lần nữa biến thành hình thú, không nhìn được bộ dáng hình người của dã thú An Địch Mỹ Áo cảm thấy bao nhiêu tiếc nuối.

Hắc Lặc Lỗ Tư mang An Địch Mỹ Áo đã mệt mỏi rời đi sơn động, cửa động đã sớm mở ra,Hắc Lặc Lỗ Tư hai cánh mở ra liền bay ra dị giới, một lần nữa trở lại Ám u giới.

Đáng thương

An Địch Mỹ Áo trở lại Ám u giới, ở trên giường nằm ba ngày ba đêm mới có thể xuống giường, hắn mới vừa có thể xuống giường liền thấy Chu Lợi Địch tìm đến Hắc Lặc Lỗ Tư.

Mặc dù biết Chu Lợi Địch cùng Hắc Lặc Lỗ Tư

không có gì, nhưng

An Địch Mỹ Áo thấy Chu Lợi Địch vẻ mặt như cũ khó chịu, lạnh như băng nhìn chằm chằm Chu Lợi Địch.

” An Địch Mỹ Áo điện hạ, thật là thật xin lỗi! Hắc Lặc Lỗ Tư đã hướng ta giải thích, là ta hiểu lầm, mang đến cho các ngươi phiền nhiễu, thật là xin lỗi!” Chu Lợi Địch đi tới

trước mặt An Địch Mỹ Áo, áy náy nói xin lỗi.

“Hừ!”

An Địch Mỹ Áo hừ lạnh một tiếng, khinh thường

dời đi chỗ khác đầu.

“Tiểu Mỹ Mĩ, đừng hẹp hòi như vậy!” Hắc Lặc Lỗ Tư bất đắc dĩ thở dài, bất quá nghĩ đến

An Địch Mỹ Áo là bởi vì hắn mà chán ghét Chu Lợi Địch, trong lòng lại cao hứng trở lại.

“Không sao!” Chu Lợi Địch hào phóng

mỉm cười nói.

An Địch Mỹ Áo liếc mắt Chu Lợi Địch một cái, lại là một tiếng khinh thường hừ lạnh. Thật ra thì hắn đã không tức giận Chu Lợi Địch cùng với chuyện Hắc Lặc Lỗ Tư rồi, mà là hắn từ trong xương không thích

Chu Lợi Địch có dung mạo có thể sang ngang hắn.

“Chu Lợi Địch, thật xin lỗi! Bởi vì một chút nguyên nhân ta không thể nói cho ngươi biết, người kia từ trước đến nay ở chung một chỗ người là người nào, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết người kia ở Thiên cung. Ta sẽ nhờ Bội La đem ngươi đến Thiên cung, bất quá đến Thiên cung hết thảy phải nhờ vào một mình ngươi!” Đứng ở bên cạnh An Địch Mỹ Áo Hắc Lặc Lỗ Tư lập tức cũng biết suy nghĩ trong lòng hắn, bất đắc dĩ liếc mắt, sau đó quay đầu nhìn Chu Lợi Địch nghiêm mặt nói.

“Cảm ơn ngươi!” Chu Lợi Địch mỉm cười gật đầu, chân thành cảm ơn nói.

“Bội La!” Hắc Lặc Lỗ Tư đối với

bóng tối phía sau gọi một tiếng, Bội La lập tức xuất hiện.

“Ngươi lập tức đưa Chu Lợi Địch đại nhân đi Thiên cung!” Hắc Lặc Lỗ Tư phân phó nói.

“Tuân lệnh, chủ nhân!” Bội La đi tới bên cạnh Chu Lợi Địch vung tay lên, lập tức

cùng Chu Lợi Địch đồng thời từ Ám u giới trong biến mất.

“Dã thú, Chu Lợi Địch cha hài tử trong bụng

rốt cuộc là củangười nào?”

An Địch Mỹ Áo tò mò hỏi.

“Cho ta thao cưng một trăm lần sẽ nói cho cưng biết!” Dã thú quay đầu nhìn hắn, lộ ra tà ác cười dâʍ đãиɠ.

“Hạ lưu! Tử da^ʍ ma, ngươi một ngày cũng biết làm làm làm, ta cũng không để ý tới ngươi nữa! Cút ngay!”

An Địch Mỹ Áo lập tức xấu hổ

đỏ mặt, đẩy ra nó xoay người chạy đi đi soi gương, thưởng thức mĩ mạo tuyệt thế xinh đẹp của mình.

Hắc Lặc Lỗ Tư sủng nịch giương lên khóe môi, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, nó không tuân thủ ước định mà nói cho Chu Lợi Địch chân tướng, còn làm cho Chu Lợi Địch đi Thiên cung tìm người nọ, người nọ nhất định sẽ tìm đến nó tính sổ. Hơn nữa mẫu hậu rất nhanh liền sẽ biết bọn họ hợp tác với nhau lừa nàng, còn có chuyện của tiểu Mỹ xinh đẹp cũng sẽ bị phát hiện. Ai, hay nó là mang Tiểu Mỹ Mĩ đi ra ngoài trốn một chút …

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~bộ thứ nhất hoàn ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~