Nửa đêm “Dã thú! Mau dậy đi!” sau khi cùng An Địch Mỹ Áo làm xong một cuộc đại chiến, siêu cấp háo sắc Hắc Lặc Lỗ Tư rốt cục thỏa mãn ngủ ngáy to, đang ngủ ngon giấc lại bị
An Địch Mỹ Áo đánh thức.
“Tiểu Mỹ Mĩ, làm sao vậy? Ngươi không hảo hảo ngủ,ngồi dậy làm cái gì?” Dã thú mở ra kim mâu vẫn còn nhập nhèm của nó có chút khó chịu hỏi.
“Ta… Ta muốn đi vệ sinh một chút, chỗ đi vệ sinh ở đâu?” Tôn quý hoa thủy tiên quốc vương do dự một chút, mới ngượng ngùng hỏi,
khuôn mặt mĩ lệ vô cùng đã đỏ như cái mông khỉ rồi. Hắn tới
Ám u giới bởi vì không có ăn thứ gì cho nên vẫn không nghĩ muốn đi vệ sinh, nhưng hôm nay nửa đêm rốt cục không nhịn được buồn tiểu, muốn đi tiểu.
“Ngươi muốn đi đại tiện, hay đi tiểu tiện?” Dã thú ngồi dậy chơi đùa lỗ tai hắn hỏi, kim mâu lóe ra một tia tà quang, tựa hồ lại có ý nghĩ khinh dễ đối với
An Địch Mỹ Áo cảm thấy hứng thú vô cùng.
“… Tiểu tiện! Mau nói cho ta biết nhà vệ sinh ở đâu, ta… rất gấp!”
An Địch Mỹ Áo cảm thấy thẹn vô cùng nhỏ giọng trả lời, cái vấn đề này đối với tôn quý An Lỗ Đặc Vương như hắn là rất mất thể diện.
“Thật xin lỗi! Nơi này không có nhà vệ sinh, Bổn thần luôn luôn tại chỗ này giải quyết!” Dã thú mỉm cười.
“Cái gì?”
An Địch Mỹ Áo thiếu chút nữa té xỉu. Hắn không có nghe lầm chớ! Cái đồ đầu da^ʍ thú vậy mà bừa chỗ nào cũng giải quyết chẳng khác nào như lũ súc sinh hạ tiện sao?! Hắn muốn điên rồi!
“Bổn thần nhìn thấy chỗ nào thuận mắt thì giải quyết ở đó, ngươi cũng tùy tiện chọn một chỗ tốt rồi ở chỗ đó giải quyết là xong!” Dã thú miễn cưỡng ngáp một cái,cười xấu xa nói.
“Ngươi đi chết đi! Ngươi là cái đồ chết tiệt biếи ŧɦái, Bổn vương là người, người cùng với động vật đê tiện là khác nhau!”
An Địch Mỹ Áo nổi giận lôi đình, chỉ vào dã thú nổi giận mắng. Hắn thật sự sắp bị con dã thú háo sắc hèn hạ làm tức chết rồi! Hắn chưa từng có gặp qua loại háo sắc,hèn hạ như vậy thế nhưng tùy chỗ đại tiểu tiện, buồn nôn muốn chết!
“Ngươi không muốn, vậy ngươi vẫn nhịn đi! Ngàn vạn lần cẩn thận đừng đi tiểu ở trên giường!” Dã thú cũng không tức giận, không sao cả nhún nhún vai, “hảo tâm” dặn dò.
“Ngươi… Ngươi…”
An Địch Mỹ Áo giận đến đỉnh đầu bốc khói, nhào tới loạn đánh dã thú. Cái này dã thú chết tiệt nói gì bậy bạ cái gì, hắn làm sao có thể đi tiểu ở trên giường, nó căn bản là cố ý nhục nhã giễu cợt hắn.
“Tiểu Mỹ Mĩ, ngươi rất hung a! tại sao có thể đối với
chủ nhân đánh!” Dã thú cau mày, bắt được tay của hắn, vung lên khóe môi.,
“A ——”
An Địch Mỹ Áo lập tức thét chói tai, dã thú lại thi triển ma pháp trên người hắn
“tiểu dã thú” lại bắt đầu tác quái rồi,. Bất quá dã thú cũng không
có làm cho bụng của hắn trở nên đại, bụng vẫn bằng phẳng như trước, chẳng qua là trong bụng có cái gì đó đang bò. Tà ác “Tiểu da^ʍ thú” ở trong bụng cùng ruột của hắn giống như con kiến loạn
bò, làm cho hắn ngứa muốn chết.
“Tiểu Mỹ Mĩ, còn dám đánh chủ nhân không?” Dã thú nhàn nhã hỏi, vẻ mặt nhìn có chút hả hê.
“Không… Không dám! Cầu ngươi mau khiến chúng nó dừng lại, bọn nọ lại bò rồi… A a a…”
An Địch Mỹ Áo vội vàng lắc đầu, hắn biết ma pháp của dã thú có bao nhiêu lợi hại, tự mình đã lĩnh giáo “Tiểu dã thú” mấy lần nhưng vẫn là sợ muốn chết.
“Nói ngươi là tiểu lẳиɠ ɭơ thiếu thao, cầu Bổn thần thao ngươi!” Dã thú nói ra điều kiện, bị Tiểu Mỹ Mĩ đánh thức khiến nó không biết thoả mãn du͙© vọиɠ lại bắt đầu xuẩn xuẩn
động dục.
Đáng thương
An Địch Mỹ Áo rất muốn có cốt khí cự tuyệt dã thú, làm cho dã thú cút sang một bên, nhưng hắn biết rõ “Tiểu dã thú” rất lợi hại, thật sự không có cách nào chống đối.”Ô… Ta là Tiểu lẳиɠ ɭơ thiếu thao, cầu dã thú ca ca… Thao ta… Dùng đại nhục bổng đem tiểu huyệt da^ʍ của ta nhồi đầy … Hung hăng
chơi ta… Ô…”
An Địch Mỹ Áo cắn môi son diễm lệ
do dự một chút, cảm thấy thẹn thùng nhỏ giọng nói. Hắn biết nếu như trong cơ thể “Tiểu dã thú” tỉnh hắn rất nhanh sẽ dục hoả đốt người, siêu cấp muốn bị dã thú thao cái mông, tốt nhất thừa dịp hiện tại “Tiểu dã thú coi như ngoan không có hoàn toàn phát uy hắn trước cứ làm dã thú đắc ý khiến nó nguyện ý thao mình, nếu không mình liền thảm!
“Lúc này mới ngoan! Nằm xuống, đem chân mở ra để cho dã thú ca ca hảo hảo chơi cái mông nhỏ của ngươi!” Dã thú cười dâʍ đãиɠ,thân thể
khổng lồ áp lên trên người
An Địch Mỹ Áo vươn ra móng vuốt sắc nhọn nắm lấy hai khoả phấn anh xinh đẹp trước ngực hắn, dùng sức đè ép, khiến nó trong nháy mắt liền sưng lên.
“A… Cầu ngươi, trước hết để cho ta… để cho ta đi tiểu tiện một chút!”
An Địch Mỹ Áo đau đến hừ nhẹ một tiếng, đỏ mặt cầu khẩn nói, phía dưới tiểu côn th*t bởi vì mắc tiểu đã sưng đứng lên.
“Không được! Bổn thần hiện tại sẽ phải sáp ngươi, không có thời gian cho ngươi đi đái, hơn nữa ngươi là tôn quý vô cùng An Lỗ Đặc quốc vương chả lẽ không biết xấu hổ giống như động vật
tùy chỗ đại tiểu tiện ư!” Dã thú lắc đầu cự tuyệt, khoé môi cong lên trào phúng nói. Không đợi
An Địch Mỹ Áo mở miệng, đã mạnh mẽ đẩy ra chân của hắn,
đại thú hành cực kỳ thô cực lớn, đầy gai nhọn dài hướng về phía tiểu động huyệt, thắt lưng động một cái liền đâm vào.
“Nha…”
An Địch Mỹ Áo đau hừ một tiếng, bởi vì trước khi ngủ mới bị dã thú hung hăng
chơi đùa, trong cái mông của hắn
còn rất nóng rất ướt, tất cả đều là tinh thủy dã thú ở bên trong, cho nên cũng không
có cảm giác được bao nhiêu thống khổ. Bất quá phía trước tiểu ngọc hành đang mắc tiểu bị dã thú đâm một cái liền hung hăng rung rung thiếu chút nữa mà tiểu ra ngoài, hoàn hảo hắn vội vàng đè lại mới tạm thời ngăn cản nó không có tè ra quần.
“Tiểu Mỹ Mĩ, Tiểu huyệt da^ʍ của người thật là sảng a! Chơi như thế nào nó đều chặt muốn chết, so với xử nữ còn chặt hơn!” Dã thú thỏa mãn thở dài nói. Nó cùng Thần tộc, Ma tộc, nhân loại, thậm chí Tinh linh tộc đều chơi đùa nhưng là lại không có một người có thể giống như Tiểu Mỹ Mĩ như vậy khiến nó hài lòng. Tiểu Mỹ Mĩ trời sinh chính là để cho người ta thao, tiểu huyệt của hắn vô luận màu sắc, độ chặt, nhiệt độ, ngay cả mùi vị da^ʍ
của nước đều hoàn toàn xinh đẹp, không có một chút khuyết điểm, mỗi lần sau khi tiến vào cũng làm cho nó thoải mái đến nỗi cái gì cũng không nghĩ được, nó thật là yêu chết hắn!
“Hừ ừ… Ít nói nhảm, nhanh lên một chút động! “Tiểu dã thú”
lại đang cắn ta … A a a… A a… Cầu ngươi mau động a… A a…” Đại nhục bổng mới tiến vào trong mông đít, “Tiểu dã thú” trong thân thể tựa như cảm ứng được một loại điên cuồng gặm cắn
An Địch Mỹ Áo bụng cùng nội bích, làm cho hắn kìm lòng không được kẹp chặt Đại thú hành dã thú, dùng sức xoắn hút.
“Thật là một tiểu sắc quỷ, nhìn bộ dạng ngươi háo sắc!” Dã thú cười hì hì nói, đem chân ngọc An Địch Mỹ Áo
áp đến trước ngực của hắn, đút vào. Vừa mới bắt đầu nó cũng không
có chọc mạnh mà chỉ cố ý không nhanh không chậm hành hạ
An Địch Mỹ Áo đã bị “Tiểu dã thú” khiến cho dục hỏa dâng cao, cố ý không làm đến chỗ ngứa của hắn.
“A a… chọc sâu một chút, nhanh một chút… A a… Cầu ngươi hung hăng chọc cái mông của ta, không nên chậm quá… Ừ ngô… Ngứa chết ta… A a a…”
An Địch Mỹ Áo khó chịu đối với
dã thú khóc nức nở nói, đáng thương cầu xin, cái mông nhỏ đang kẹp dã thú khó chịu lắc một cái lắc một cái. Này đầu da^ʍ thú chết tiệt, liền thích hành hạ hắn!
“Tiểu lẳиɠ ɭơ, ngươi thật là khó hầu hạ!” Dã thú nhìn hắn khóc đến thật đáng yêu, không đành lòng nữa trêu chọc hắn, thả toàn bộ sức eo, rốt cục hết tốc lực tiến công thân thể ngọt ngào của hắn. Khổng lồ thú hành làm được vừa hung vừa nhanh, Cự Mãng lớn lên nhanh cực kỳ thẳng tắp mài qua hoa tâm chọc đến trực tràng.
“YAA.A.A.. Nha nha nha nha… Dã thú ca ca, thật là nhanh, thật ác độc… A a a… Đại nhục bổng o0o thân ca ca, ngươi hϊếp chết… Tiểu Mỹ Mĩ rồi… A a a… đỉnh đến nội tạng rồi… A a a… Sảng quá..a… Đại Hắc ca ca, chính là chỗ này hung hăng
thao người ta… Đem bên trong Tiểu dã thú toàn bộ thao chết rụng… Nga nga nga nga nha… Đại nhục bổng o0o thân ca ca, thao tốt… A a a…” Dã thú đút vào mãnh liệt như vậy, kɧoáı ©ảʍ hủy thiên diệt đem lý trí của An Địch Mỹ Áo
xé thành mảnh nhỏ, hắn sảng đến thanh âm đều nhanh khàn rồi, miệng mở lớn, hạ thể bị dã thú hung ác va chạm vào nhau vẫn hướng
trên mặt hắn đυ.ng đến, tiểu ngọc hành nhiều lần va chạm vào môi đỏ mọng của hắn.
Thấy hình ảnh da^ʍ mỹ
tiểu ngọc hành ma sát môi đỏ mọng, dã thú trong đầu linh quang chợt lóe, dùng sức mãnh liệt sáp, đem
An Địch Mỹ Áo thân thể chém thành hai nửa, nó nắm tiểu ngọc hành nhét vào trong miệng của hắn.”Tao Mỹ Mỹ, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới có đại nhục bổng sáp,cái miệng nhỏ nhắn phía trên khẳng định rất tịch mịch đi! Dã thú ca ca thương ngươi, cũng cấp cho
cá miệng nhỏ nhắn phía trên một cây tiểu côn th*t ăn, ngươi phải hảo hầu hạ nó nga! Tựa như ngươi dùng cái miệng nhỏ nhắn phía dưới hầu hạ Bổn thần! Ha ha ha…”
“Ngô… biến… Thái… Ngô…”
An Địch Mỹ Áo nổi giận vạn phần, muốn phun ra, nhưng lại bị dã thú ngăn trở
.
“Tiểu Mỹ Mĩ, ngươi tốt nhất biết điều một chút hút tiểu côn th*t của mình, nếu không… Ha hả! Ngày mai Ám u giới sẽ nhiều hơn một con rết nga!” Dã thú thao kiền thân thể kiều diễm dâʍ đãиɠ của hắn,cái mông nhỏ của hắn đong đưa làm cho tiểu ngọc hành trước mặt hắn ở trong cái miệng nhỏ của hắn làm tục tĩu tựa như pít-tông vận động.
“A ngô… Ngô… Dã thú ca ca, cầu ngươi đừng để cho ta hút tiểu kê kê của mình… Mắc cỡ chết đi được… A… Ta… A a… A a…”
An Địch Mỹ Áo bị ép để cho
tiểu ngọc hành mình sáp ở trong miệng của mình tiến tiến xuất xuất, vì mình mà bú ɭϊếʍ, cả cỗ thân thể đều mắc cỡ đỏ ửng giống như con cua bị luộc chín. Trên đời hẳn là không có hình ảnh nào so với hình ảnh trước mắt dâʍ ɭσạи kinh người, một tuyệt sắc mĩ nam tử có
mái tóc bạc, mĩ mạo nghiêng nước nghiêng thành bị một con dã thú hung ác xấu tới cực điểm áp dưới thân thể giao cấu, trong mông đít mĩ nam tử cắm thú hành tráng kiện như bắp chân, trên còn có đầy gai nhọn dài màu đen,
trong miệng thì cắm tiểu ngọc hành phấn hồng mĩ lệ của mình, vì mình bú ɭϊếʍ, sảng đến dục tiên dục tử, cao trào liên tục.
“Tao Mỹ Mỹ, nhanh lên một chút vươn ra đầu lưỡi bú ɭϊếʍ tiểu kê kê của ngươi, khiến nó bắn ra!” Dã thú thở gấp đem
cái mông An Địch Mỹ Áo
vững vàng theo nhịp đại thú hành tiến xuất vào hồng cúc nho nhỏ, đem tiểu hồng cúc hoàn toàn chinh phục, biến thành một bãi xuân thủy, tiểu hồng cúc bị đại nhục bổng đâm đến d*m thủy giàn giụa.
“Không… Không nên… Cầu ngươi… A a… A a… Sảng a… Dã thú ca ca đại nhục bổng o0o đệ nhất thiên hạ hảo… Đâm chết tiểu da^ʍ ô rồi… A a a… A a… Mỹ Mỹ muốn bay lên … A a a… Ác ác… Nga a… Dã thú ca ca, cầu ngươi buông một lát, để cho ta đi tiểu, ta muốn đi tiểu… A a a…”
An Địch Mỹ Áo bị dã thú thao cao trào liên tục, da^ʍ thanh liên tục, bị dã thú chọc cái mông đồng thời còn vì chính mình bú ɭϊếʍ,chuyện này thực thật sự quá dâʍ ɭσạи rồi, cảm giác thẹn thùng
làm cho kɧoáı ©ảʍ càng cường liệt, kɧoáı ©ảʍ truyền khắp mỗi cái tế bào,
tê dại toàn thân. Đáng sợ nhất chính là Tiểu côn th*t cắm ở trong miệng bị khoang miệng nóng ướt
ma sát bao vây sảng đến mất hồn, so với làm thần tiên còn sướиɠ hơn, làm cho ý muốn đi tiểu càng ngày càng khẩn cấp, muốn từ linh khẩu lao ra, hắn cũng nhanh không nhịn nổi ròi, hắn thật muốn đi tiểu.
“Ngươi muốn đi tiểu sao? Không sao, muốn đi tiểu liền đi tiểu a! Bổn thần sẽ không có ngăn cản ngươi!” Dã thú lộ ra vẻ mặt hào phóng.
An Địch Mỹ Áo giận đến sắp hộc máu, hắn bây giờ như vậy làm sao đi tiểu, chẳng lẽ nó muốn hắn đi tiểu ở trong miệng của mình. Hỗn đản!
“Hảo ca ca, van ngươi… A… Trước… Buông… Để cho ta đi tiểu… Đi ra ngoài… Sau đó… Ta lại cho ngươi làm … Ngươi tùy tiện… Chơi! Có được hay không?”
An Địch Mỹ Áo hận không thể ăn dã thú thịt, nhưng vì đại cục suy nghĩ, chỉ có thể ủy khuất cầu xin, ôm dã thú lấy lòng hôn răng thú
tuyết trắng dày đặc phát sáng làm nũng nói. Tiểu côn th*t
cắm ở trong miệng thật mau duy trì không nổi rồi, tùy thời đều có thể đi tiểu!
“Không được! Cái mông nhỏ của ngươi thật là ấm áp, thật thoải mái, Bổn thần không thể rời đi! Tiểu Mỹ Mĩ, chúng ta đều là cái loại quan hệ này rồi, ngươi còn xấu hổ cái gì! Ngươi cũng đừng ngượng ngùng, nghĩ đi tiểu liền đi tiểu, Bổn thần tuyệt đối sẽ không
cười ngươi!” Dã thú lắc đầu,trong mắt tràn ngập ý xấu nói, cố ý gia tăng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đối với thân thể của hắn, đại nhục bổng chôn ở trong tiểu huyệt dùng sức ma sát chỗ siêu cấp nhạy cảm, đem chỗ nho nhỏ đó mài đến sưng to vô cùng.
“A a a a a… Đi…” Đáng thương
An Địch Mỹ Áo làm sao chịu được nó chơi như vậy, sảng đến toàn thân co giật, cũng không thể nhịn được nữa cảm giác mắc tiểu, đại lượng
thủy dịch
màu vàng nhạt phun vào trong miệng.
“Ha ha ha, chết cười ta! Nhân giới cao quý nhất đệ nhất mỹ nhân quốc vương, thế nhưng tự mình bú ɭϊếʍ mình, còn sảng đến đi tiểu tại trong miệng của mình! Quá buồn cười rồi!” Dã thú ôm bụng cười lắn lộn, cười đến nỗi muốn chảy cả nước mắt.
“Ta… Ta hận ngươi chết đi được! Thối dã thú… Ô ô ô…” Nhìn tận mắt côn th*t của mình từ từ phun ra nướ© ŧıểυ bắn vào đầy trong miệng, khuôn mặt, đầu đâu đâu cũng là ….
An Địch Mỹ Áo xấu hổ và giận dữ muốn chết, thương tâm khóc lớn, loạn đánh loạn đấm dã thú.
“Tiểu Mỹ Mĩ, mùi vị
nướ© ŧıểυ của mình như thế nào, ăn ngon không?” Dã thú cười ha ha, lửa cháy đổ thêm dầu hỏi.
“Ngươi… Ngươi…”
An Địch Mỹ Áo chỉ vào nó, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi tại trên mặt nó.
“Ngươi cái gì? Chẳng lẽ ngươi biết Bổn thần đột nhiên cũng muốn đi tiểu! Ai da! Nguy rồi, Bổn thần nhịn không được nữa muốn đi tiểu!” Dã thú cười xấu xa nói.
“Cái gì? Da^ʍ thú chết tiệt, mau đi ra, không cho phép ngươi đi tiểu ở bên trong ta!”
An Địch Mỹ Áo kinh hãi, bị làm cho sợ đến hoa dung thất sắc, tay chân luống cuống nghĩ nhanh đem dã thú đẩy ra, nhưng mà không còn kịp rồi, dã thú đã bắt đầu tiểu. Nướ© ŧıểυ nóng hừng hực liên tục không ngừng phun vào bên trong tiểu huyệt, mùi khai thôi thối khó ngửi, nướ© ŧıểυ nóng hổi như lửa xối tại trên thành thịt yếu ớt tao dương, làm cho nhục bích sảng đến phát run. Có một cỗ nướ© ŧıểυ thẳng tắp phun tại chỗ sâu cúc tâm, làm cho An Địch Mỹ Áo so với kỹ nữ còn nhạy cảm hơn tiếp tục cao triều.
“Ô ô ô… tử dã thú, thối dã thú, ta hận ngươi cả đời…”
An Địch Mỹ Áo tử nhãn rưng rưng, bị dã thú bài miệng rộng cưỡng ép ăn nướ© ŧıểυ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, cái mông thì ăn nướ© ŧıểυ của dã thú, thương tâm sắp khóc đến chết rồi. Hắn là vua cao quý như vậy là người trên đời xinh đẹp nhất, thế nhưng lại hèn hạ đi ăn nướ© ŧıểυ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình, cái mông còn bị dã thú làm như thùng phân tiểu vào, hắn không muốn sống!
.
“Không sao, ngươi mặc dù hận ta! Nhưng Bổn thần thích ngươi là được rồi!” Dã thú cực kỳ vô sỉ mỉm cười nói.Nướ© ŧıểυ của nó cùng tinh thủy giống nhau đều nhiều, đem
bụng An Địch Mỹ Áo bắn đến phồng lên, còn đang không ngừng bắn nướ© ŧıểυ vào.”Tiểu Mỹ Mĩ, Bổn thần phát hiện cái mông nhỏ của ngươi dùng để đi tiểu rất tốt, sau này Bổn thần cũng muốn ở
trong cái mông nhỏ của người đi tiểu!” Dã thú vẻ mặt thoải mái mà tán dương.
“Ngươi nằm mơ! Súc sinh chết tiệt! Ta thề, ta một ngày nào đó sẽ đem ngươi băm thành trăm mảnh…” Nhìn vẻ mặt hài lòng của dã thú khi đi tiểu, nó bắn đầy bụng hắn làm bụng hắn lớn như quả dưa hấu vậy,
An Địch Mỹ Áo nổi điên thét chói tai, lại một lần bị dã thú làm giận đến ngất đi…
An Địch Mỹ Áo lớn như vậy chưa từng có gặp qua người nào so với Hắc Lặc Lỗ Tư tính dục mạnh hơn, háo sắc vô sỉ hơn, nó thật sự là….. danh phù kỳ thực dã thú.( danh phù kỳ thực: đáng mặt)
An Địch Mỹ Áo kể từ sau khi bị Hắc Lặc Lỗ Tư bắt tới
Ám u giới, chưa từng có rời đi giường, suốt ngày đều bị Hắc Lặc Lỗ Tư áp ở trên giường không ngừng ân ái, mỗi ngày cũng bị Hắc Lặc Lỗ Tư hành hạ đến chết đi sống lại.
An Địch Mỹ Áo căn bản không có quyền cự tuyệt, cũng không có cách nào phản kháng,về sau hắn mới biết được Hắc Lặc Lỗ Tư cái đồ da^ʍ thú đối với hắn thi triển ma pháp “Tiểu dã thú”, cũng không phải là một lần thì xong mà là lâu dài. Cái kia tà ác kinh khủng ma pháp không định giờ phát uy, mỗi lần thú tinh ở trong bụng thức tỉnh luôn là làm cho hắn dục hoả đốt người, điên cuồng mà khát vọng bị dã thú thao kiền, bị thú hành so với người thường lớn gấp mấy lần nhồi. Mỗi khi đến lúc đó, tà ác dã thú sẽ bức hắn nói những lời hạ tiện vô sỉ cầu nó thao mình,tất cả đều là những lời rất hạ lưu, dã thú còn có thể nghĩ ra một đống lớn văn sở vị văn
( sở văn sở vị: là chưa bao giờ nghe thấy),
dùng những thủ đoạn chưa từng thấy tà ác hành hạ hắn.
An Địch Mỹ Áo thầm quyết định hắn nhất định phải chạy trốn, hắn phải nhớ
hết mọi biện pháp thoát đi mao trảo của dã thú, sau đó phái tất cả binh lực của An Lỗ Đặc bắt lấy dã thú làm cho nó biết làm sao là
vũ nhục.
Lại một lần điên cυồиɠ ɖâʍ loạn giao hoan kết thúc, bị dã thú thao hai chân như nhũn ra
An Địch Mỹ Áo mệt đến không thở nổi, toàn thân bủn rủn vô lực
nằm ở trên giường, hạ thân nhuộm đầy da^ʍ tinh dã thú tạo thành một mảnh bừa bãi vô cùng, mà bụng bị dã thú bắn vô số lần, to đến giống như phụ nữ có thai sắp sinh, sắc tình làm cho người khác đỏ mặt.
“Mĩ lệ hoa thủy tiên của ta, ngươi thật quá mê người rồi, làm cho Bổn thần luôn là không nhịn được vì mà ngươi điên cuồng!” Dã thú ngồi dậy nhìn mĩ nam tử đang ngủ ở bên cạnh, đổ mồ hôi nhễ nhại, một thân tình sắc, đẹp đến kinh hồn hoa thủy tiên, kim mâu tràn đầy mê luyến, cúi đầu vươn ra
thú lưỡi thô ráp liếʍ khuôn mặt nhỏ nhắn
so với thần còn muốn mĩ lệ hơn.
An Địch Mỹ Áo quay đầu né tránh,
trên khuôn mặt mĩ lệ không che dấu chút nào đối với
dã thú chán ghét. Ai! Hắn tại sao
lớn lên lại đẹp đến kinh thiên động địa như thế, mê đảo chúng sinh, nếu không cũng sẽ không bị đê tiện xấu xí dã thú thích, lớn lên thật đẹp có khi cũng là một loại thống khổ!
Dã thú thần lực vô biên lập tức cũng biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, liếc mắt, thật là chưa từng thấy ai so với Tiểu Mỹ Mĩ hơn tự luyến! Bất quá tiểu Mỹ Mỹ thật đáng yêu!
“Hồ tắm ở đâu? Bổn vương muốn tắm!”
An Địch Mỹ Áo nói. Hắn là một người vô cùng thích sạch sẽ, một ngày không tắm rửa bốn, năm lần,
liền cảm thấy toàn thân không thoải mái. Mấy ngày qua hắn vẫn bị dã thú biếи ŧɦái không ngừng da^ʍ ngoạn thao chọc, hại hắn đều không có cơ hội tắm, toàn thân vừa bẩn vừa thối, khó chịu muốn chết!
“Nơi này không có hồ tắm, Bổn thần chưa bao giờ tắm!” Dã thú lười biếng trả lời.
“Cái gì? Ngươi chưa bao giờ tắm???”
An Địch Mỹ Áo há mồm kêu to, khó có thể tin nhìn dã thú. Dã thú thế nhưng chưa bao giờ tắm, thật buồn nôn! Nghĩ đến mình thế nhưng ngày ngày bị dã thú hèn hạ vô cùng xấu xí hôn ôm, hắn muốn phun ra!
“Tắm thật là phiền phức!” Dã thú gật đầu.
“Ngươi… Ngươi chính là cái kia chẳng lẽ cũng chưa bao giờ rửa qua sao?”
An Địch Mỹ Áo đỏ mặt chỉ vào “Siêu cấp Lang Nha bổng”của dã thú lo lắng hỏi.
Dã thú lần nữa gật đầu,
An Địch Mỹ Áo điên rồi, sụp đổ ôm đầu, hét chói tai. Hắn không muốn sống nữa!
“Gương! Cho ta gương, ta muốn gương!”
An Địch Mỹ Áo đột nhiên kêu lên.
“Ngươi muốn gương làm cái gì?”
“Ngươi đừng quản, mau cho ta gương!”
Dã thú cũng tò mò
An Địch Mỹ Áo muốn gương làm cái gì, liền biến ra một cái gương nhỏ rất tinh mỹ cho hắn.
An Địch Mỹ Áo nhìn trong khuôn mặt trong gương vẫn mĩ lệ như cũ, không, phải nói là so với trước kia còn đẹp hơn,tâm tình tan vỡ lúc trước rốt cục cũng nhận được một tia an ủi, tâm tình đau khổ từ từ tốt lên.
An Địch Mỹ Áo hoàn toàn không thấy dã thú ở bên cạnh, tiếp tục mèo khen mèo dài đuôi, nhìn trong gương tròn mái tóc bạc thấm ướt mồ hôi, khẽ vung lên môi đỏ mọng diễm lệ,lại nhìn trong gương mình khẽ mỉm cười, trong nháy mắt vạn vật đều mất đi màu sắc.
Mình thật đẹp! Hắn quả nhiên là người xinh đẹp nhất trên đời này!
An Địch Mỹ Áo tâm tình hoàn toàn tốt lên, vô luận gặp phải chuyện gì không vui, chỉ cần một soi gương thấy vẻ đẹp có một không hai của mình, tâm tình của hắn đều sẽ lập tức tốt.
Dã thú ở một bên bụng cũng muốn cười đến đau rồi, trên đời tại sao có thể có vật nhỏ đáng yêu như thế, quả nhiên là độc nhất vô nhị hoa thủy tiên a! đi khắp thiên hạ cũng sẽ không tìm ra ai so với hắn khả ái hơn!
“Ngươi cười cái gì?”
An Địch Mỹ Áo quay mặt sang nghi ngờ nhìn nó, hắn không biết dã thú có thể
đọc được tâm tư của hắn, biết hết thảy hắn đang nghĩ gì.
“Ngươi thật sự là rất đáng yêu!” Dã thú nâng khuôn mặt mĩ lệ của hắn lên, sủng nịch hôn hắn.
“Cút ngay, bẩn muốn chết, sau này không cho phép ngươi bẩn thú đυ.ng chạm ta!”
An Địch Mỹ Áo kịch liệt phản kháng, dùng sức đẩy nó ra, chán ghét hét lớn. Biết dã thú chưa bao giờ tắm, An Địch Mỹ Áo
vô cùng thích sạch sẽ
căn bản không cách nào nhịn được.
“Chủ nhân, đã đến giờ dùng bữa ăn tối rồi! Xin dùng bữa tối!” Dã thú vừa muốn mở miệng, trong bóng tối vô thanh vô tức
đột nhiên đi ra một bộ xương khô cao lớn, mang một cái khay lớn chất đầy một đống thịt bò cao cao như núi nhuốm đầy máu, đi tới trước mặt bọn họ cung kính nói, thanh âm lạnh như băng cùng thân thể của hắn giống nhau đáng sợ.
“A ——” thấy Bội La,
An Địch Mỹ Áo giống như trước lập tức sợ đến hét chói tai.
Dã thú cùng Bội La đối với phản ứng của An Địch Mỹ Áo đều sớm thành thói quen, Bội La sau khi để xuống thịt bò đối với
dã thú đơn giản hành lễ liền nhanh chóng lui ra, cùng dĩ vãng giống nhau từ đầu tới đuôi cũng không có nhìn
An Địch Mỹ Áo một cái, đối với người trước mắt hoạt sắc sinh hương hoàn toàn thờ ơ.
“Tiểu Mỹ Mĩ, đến bữa ăn tối rồi!” Dã thú cầm lấy miếng thịt bò máu chảy đầm đìa, trong mắt lóe tà quang kinh khủng, thả vào trước mặt An Địch Mỹ Áo muốn uy hắn ăn. Thịt bò sống đầy máu luôn luôn là món dã thú thích nhất.
“Không muốn! Thật buồn nôn! Mau lấy ra!”
An Địch Mỹ Áo tâm tình vừa mới tốt liền lại rơi xuống vực thẳm, kích động kêu to, thương tâm khóc rống lên. Đây cuộc sống gì, không có thức ăn ngon xa hoa, ngay cả bóng dáng giống người hầu đều không có. Cũng không thể tắm, còn muốn cùng một con súc sinh xấu muốn chết, bẩn đến không chịu được ngày ngày sống chung một chỗ, động một chút là bị nó kéo tới giao phối! Còn không thể tự sát, nếu không sẽ bị biến thành con rồi, rết
buồn nôn kinh khủng,, hắn chịu đủ rồi, ai mau tới đây cứu hắn! Không được, hắn nhất định phải chạy trốn!
“Tiểu Mỹ Mĩ, ngươi thật muốn chạy trốn sao?” Dã thú nhìn thuỷ tiên hoa quốc vương khóc đến thật thương tâm, vung lên khóe môi, trong mắt hiện lên vẻ tà ác.
“Nói nhảm!”
An Địch Mỹ Áo thưởng nó một cái xem thường, đổi thành bất kì người nào ai chả muốn chạy trốn. Nhưng hắn là trên đời cao quý nhất
mĩ lệ An Lỗ Đặc Vương, tại sao có thể vẫn làm thứ độc chiếm của
đầu da^ʍ thú này, bị nó tà ác hạ lưu da^ʍ ngoạn hành hạ.
“Nếu như ngươi thật muốn chạy trốn, Bổn thần có thể cho ngươi một cơ hội, để chạy trốn!”
“Thật?”
An Địch Mỹ Áo lập tức dừng khóc, ngẩng đầu nhìn nó, tử nhãn hiện lên một tia hi vọng.
“Đương nhiên là thật, bất quá ngươi phải đáp ứng Bổn thần một điều kiện!” Dã thú gật đầu, cười đến gian trá vô cùng.
“Điều kiện gì?” Đơn thuần
An Địch Mỹ Áo một lòng chỉ nghĩ tới chạy trốn, căn bản không có nghĩ tới dã thú làm sao sẽ có lòng tốt như vậy mà cho hắn chạy trốn.
“Bổn thần cho ngươi một giờ, nếu như ngươi có thể trong một giờ thoát khỏi thảo nguyên ở trước đại môn của Địa Ngục, Bổn thần sẽ để ngươi về An Lỗ Đặc. Nhưng là nếu như ngươi làm không được, ngươi nhất định phải vĩnh viễn trở thành vật
Bổn thần độc chiếm, khắc lên ấn lý của Bổn thần, vĩnh viễn cũng không thể thoát đi Bổn thần lần nữa!”
“Tốt!”
An Địch Mỹ Áo ngay cả suy nghĩ một chút cũng không có, liền trực tiếp đáp ứng. Cơ hội khó có được, có thể là cơ hội duy nhất rời khỏi dã thú, hắn phải nắm chặt lấy nó. Dù sao hắn nhất định sẽ trong vòng một canh giờ chạy ra cái quỷ gì thảo nguyên, làm không được cũng phải nghĩ biện pháp làm được, đây là
hy vọng duy nhất của hắn!
“Kia chúng ta đi thôi!” Kim mâu tà quang lóe lên, lập tức có thể mở rộng tầm mắt rồi. TruyenHD
“Chờ một chút!”
An Địch Mỹ Áo đỏ mặt chỉ chỉ bụng cao cao như mang thai của hắn bụng lớn như vậy
hắn làm sao
mà chạy.
Dã thú nhếch môi, khó được không có cơ hội gây khó khăn cho hắn, sảng khoái
ở bụng của hắn vung lên một cái, lập tức chiếc bụng khổng lồ vô cùng liền khôi phục trạng thái bằng phẳng.
“Cho ta bộ y phục!”
An Địch Mỹ Áo vừa đỏ mặt
nhỏ giọng nói.
“Không có! Chúng ta đều cho tới bây giờ không mặc quần áo!” Dã thú lần này không có đáp ứng hắn nữa, tà ác cười nói. Nếu cho Tiểu Mỹ Mĩ mặc quần áo vào làm sao nó còn có thế
thưởng thức hắn
vừa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vừa chạy.
“Ngươi…”
An Địch Mỹ Áo giận dữ chỉ vào nó lại muốn chửi ầm lên.
“Tiểu Mỹ Mĩ, Bổn thần đã nhắc nhở ngươi, ước định của chúng ta đã bắt đầu rồi, một canh giờ đã qua
năm phút đồng hồ rồi nga! Ngươi tốt nhất nhanh một chút, nếu mà
thua thì đừng trách Bổn thần!” Dã thú cắt đứt lời hắn, hảo tâm “Nhắc nhở” nói.
“Ngươi đi chết đi! Da^ʍ thú chết tiệt, còn không mau đi!”
An Địch Mỹ Áo hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bây giờ không phải là thời điểm mắng dã thú, hiện tại thời gian đối với hắn mà nói
chính là một phân thời gian đều là một tấc vàng, mỗi một giây đều trân quý vô cùng.
Không có y phục mặc,
An Địch Mỹ Áo chỉ có thể miễn cưỡng lấy sàng đan màu đe nhuộm đầy mùi của dã thú xé che kín thân thể.
“Tuân lệnh, mĩ lệ hoa thủy tiên quốc vương của ta!” Dã thú tà khí cười một tiếng, ôm hắn từ trong
u ám cung điện biến mất…