Quyển 2 - Chương 15
“Chát!” Bạt tai nặng nề giáng xuống, Thủ Căn vốn không đề phòng, lảo đảo mấy bước.Chuyện gì vậy? Cái tát làm Thủ Căn choáng váng đầu óc.
“Súc sinh, quỳ xuống cho ta!” Hà phụ tay cầm gia pháp, tức giận đùng đùng.
“Cha?” Thủ Căn ù ù cạc cạc nhưng vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống giữa nhà.
Gì thế này? Thẩm vấn phạm nhân? Thủ Căn nhìn thấy người ngồi ghế trên là cha mẹ, nhị nương Thị Trang ngồi phía dưới, bên phải, lão nhị Hà Trung Nguyên ngồi phía dưới, bên trái.
“Ngươi nói đi! Lời đồn bên ngoài có phải sự thật hay không!” Dáng vẻ Hà phụ như sắp thổ huyết đến nơi, gương mặt ông tái mét.
Lời đồn? Hơi đất lạnh lẽo xuyên qua sàn đá, âm ỉ thấm vào hai gối Thủ Căn. Sắc mặt y trắng bệch.
“Lão gia, để Thủ Căn quỳ trên đệm nhé, chân nó không khỏe.” Nhị nương không đành lòng bèn lên tiếng.
“Im miệng! Còn đưa đệm? Sợ nó lạnh chết à! Thứ cầm thú không cần sĩ diện như nó năm xưa nên chết quách ở lâm trường!” Hà Mộng Đào giận dữ đập bàn. Loại chuyện này, loại chuyện đồi phong bại tục này, loại chuyện bẩn thỉu dơ mặt này hại một người trí thức như ông không dám ngẩng đầu gặp người khác.
“Cha nó, hình như Căn Tử không biết mà. Biết đâu chỉ là tin đồn, là Cao gia muốn làm xấu mặt chúng ta…”
“Bà cũng câm mồm giùm tôi! Xem thằng con tài giỏi mà bà sinh ra kìa! Còn bà nữa! Lão đại lão tam, hừ, không đứa nào chịu để nhà cửa yên ổn! Thật muốn khiến tức chết tôi mà!”
“Lão gia, ông đừng giận, là thϊếp không tốt, không biết dạy dỗ Diệu Tổ, nhưng Căn Tử nó…”
“Nhưng nhị cái gì! Mặc kệ chuyện kia là thật hay giả, không có lửa làm sao có khói. Hà Thủ Căn, ngươi dám giơ tay thề với trời rằng mình không làm ra những chuyện đồi phong bại tục, ô uế gia phong, khiến tổ tông xấu hổ không?”
Lòng Thủ Căn lạnh buốt, chuyện đồi phong bại tục, lẽ nào…
“Cha, con vừa bước vào cửa cha đã thi hành gia pháp, chung quy xin cha hãy nói với con chuyện gì xảy ra chứ.”
“Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta!”
“Cha nó…”
“Câm miệng!”
“Đại ca, bên ngoài đồn rằng ca và Đao ca… Nói hai người quan hệ mờ ám, còn có…” Trung Nguyên nói năng ấp úng.
“Còn nói cái gì?” Thủ Căn cố nén sợ, ra vẻ trấn tĩnh.
“Nói ca…”
“Nói ngươi xài tiền của người ta, nói ngươi bán thân! Quân cầm thú! Ngươi là đồ súc sinh!”
“Cha nó!”
“Cha!”
Ồn ào một phen, Hà phụ tức đến suýt ngất.
Thủ Căn quỳ dưới đất, sắc mặt ảm đạm.
“Ngươi nói đi! Rốt cuộc có chuyện đó hay không?” Hà phụ ráng giữ bình tĩnh, chỉ thằng vào mặt con trai, run giọng quát khẽ. Mặc kệ là thật hay giả, tin đồn quấn lấy Hà gia đã đủ khiến ông không dám ra ngoài gặp xóm giềng. Quả thật thẹn với tổ tông!
Ai? Là ai nói hươu nói vượn?
Lòng rối như tơ vò, Thủ Căn mơ hồ không hề nghe lão cha hỏi chuyện.
“Ngươi nói đi! Nói ngươi chưa từng làm ra chuyện như vậy!”
Thấy vẻ mặt Thủ Căn không tự nhiên như bình thường, thần tình rõ ràng ẩn giấu chút hoảng loạn, Hà phụ trong lòng lạnh dần.
“Quân súc sinh nhà ngươi!” Hà phụ khóe mắt căng như sắp rách, từ trên ghế bật dậy. Roi trúc hung hãn vung lên.
Một đòn giáng xuống lưng Thủ Căn.
Y đau đến khẽ xuýt xoa.
“Cha nó, đừng mà!” Hà Diêu Thị và bà nhỏ Thị Trang khóc lóc nhào qua ngăn cản.
Hà phụ quay phắt lại, giận dữ gầm lên: “Các người ngồi xuống cho tôi!”
Hai vị mẫu thân lập tức không dám nói thêm câu nào, chỉ sợ bản thân lửa cháy đổ thêm dầu, khiến nó càng cháy càng mạnh.
Hà phụ nổi cơn thịnh nộ, một roi lại một roi tàn nhẫn quất xuống. Ông gào thét: “Nói! Có, hay, không?”
Làm chuyện gì? Xài tiền của Tam Đao, có. Ngủ với hắn, có. Thế nhưng…
“Cầm thú như ngươi! Ta đánh chết ngươi! Rốt cuộc ngươi có cùng, cùng…” Hà Mộng Đào nói không nên lời. Ông cảm thấy nói ra những chữ kia chẳng khác nào sỉ nhục bản thân.
“Căn Tử!” Bà lớn Hà Diêu Thị vừa khóc vừa van lơn: “Căn Tử ơi, con nói đi! Nói con không có đi! Sức khỏe cha con không tốt, đừng chọc giận ông ấy nữa.”
“Bà im miệng cho tôi!” Hà Mộng Đào xoay lại nạt bà.
“…Con không bán thân. Cha, cha đừng trút giận lên mẹ.” Thủ Căn ngẩng lên, cuối cùng đành mở miệng: “Cha yên tâm, căn nhà chúng ta đang ở rất trong sạch, tiền con vay Tam Đao đều có giấy nợ, không tin các người có thể đến chất vấn hắn.”
Lời vừa nói ra, không chỉ Hà phụ, ba người còn lại cũng không kìm nổi mà thở phào một phen.
“Ý ngươi là những lời đồn bên ngoài đều giả ư? Ngươi dám thề không? Thề rằng ngươi cùng Thư Tam Đao hoàn toàn trong sáng, không chút nhơ nhớp?” Bàn tay siết chặt roi trúc của Hà phụ khẽ thả lỏng.
Thủ Căn nhìn vị phụ thân tuổi quá năm mươi, nhìn nhị đệ đang dùng ánh mắt phức tạp đánh giá y, nhìn hai người mẹ với biểu tình lo lắng thấp thỏm… Y, chậm rãi giơ tay phải lên.
“Tôi, Hà Thủ Căn xin thề, tôi cùng Thư Tam Đao không hề mờ ám, trước đây như vậy, sau này cũng như vậy. Nếu như gian dối, chết không yên lành.”
Hà Diêu Thị khó tránh thở phào nhẹ nhõm.
“Nhớ kỹ lời thề của con hôm nay! Ngẩng đầu ba thước có thần linh, nếu con dám làm chuyện hổ thẹn với liệt tổ liệt tông thì đừng quay về gặp cha nữa! Có chết cũng phải chết bên ngoài, đừng làm ô uế nhà cửa!”
“Con biết, cha.” Thủ Căn gắng gượng chống tay đứng dậy, cúi đầu vái ba vị trưởng bối rồi mệt mỏi cáo từ:
“Cha, mẹ, nhị nương, việc của Diệu Tổ mọi người đừng lo, con đã tìm thấy nó, hỏi rõ đầu đuôi ngọn ngành, Tam Đao cũng hứa sẽ giúp chúng ta giải quyết.” Nói xong, không đợi các trưởng bối hỏi nhiều, Thủ Căn lập tức xoay lưng về phòng.
Bà nhỏ vẻ mặt mừng rỡ, muốn hỏi thăm thêm chút tin tức nhưng sau khi trông thấy sắc mặt Thủ Căn, bà liền từ bỏ ý định.
Trung Nguyên sắc mặt phức tạp. Gã không phải kẻ ngốc, từ biểu cảm của Thủ Căn ban nãy, gã khẳng định mọi thứ không hề đơn giản. Song gã phải hỏi ca mình thế nào đây? Có đôi khi, không biết sự thật lại là chuyện tốt…
Bấy giờ Tam Đao đang dừng chân tại quán rượu ngoài thành trăm dặm.
Hắn nhận được phong thư với nét chữ cùng mùi hương quen thuộc. Hắn cười khổ, mở thư ra xem.
“Hiểu Hà chỉ muốn hỏi huynh một câu: Lời hứa năm xưa còn giữ hay chăng?”
Tam Đao nghiêng đầu, người đưa thư vẫn đứng trước mặt chờ hắn hồi âm.
“Ngươi chờ chút, ta viết thư nhờ ngươi giao.”
Tam Đao mượn bút của chưởng quỹ, nhanh chóng trả lời trên mặt sau của bức thư, cả phong bì cũng dùng cái cũ.
“Ngươi hay chuyển đến tay người nhờ ngươi gửi thư cho ta, bảo rằng: Những gì thiếu nàng, ta nhất định sẽ trả.”
“Dạ.” Thằng bé nước mũi chảy thành dòng, ngu ngơ gật đầu, hớn hở nhận lấy số tiền thưởng nhiều gấp mấy lần trong tưởng tượng.
Thủ Căn quay về chưa đến hai ngày, thành Phiến Mã đã tràn ngập vô số tin đồn xoay quanh Hà gia, nhất là những lời phỉ bang người con trưởng Hà Thủ Căn.
Nội dung tất cả chỉ có một – Trưởng tử Hà gia thích lên giường với đàn ông, hơn nữa thuộc loại bán đứng thân thể vì chút tiền dơ bẩn.
Để chứng minh điều mình nói, có người còn sinh động kể lại chuyện Hà Thủ Căn vào lâm trường chưa bao lâu đã dụ dỗ Đao ca sinh sống trong rừng, sau đó lên giường với người ta.
“Ai cũng lâm trường đàn ông thì nhiều, đàn bà thì ít. Một khi đặt chân vào lâm trường, công nhân thường mười ngày nửa tháng, thậm chí ba, bốn tháng không thể ra ngoài. Du͙© vọиɠ tích lũy lâu ngày đương nhiên cần nơi phát tiết.”
“Thế mới nói Đao ca bị Hà Thủ Căn cám dỗ, Đao ca dùng hắn ta như công cụ tiết dục cũng chẳng phải lạ.”
“Huống hồ các công nhân còn sống năm xưa có thể làm chứng Đao ca đêm nào cũng đến tìm Hà Thủ Căn, hơn nữa nhất định phải ngủ chung lều với hắn ta.”
“Cho nên ta mới nói Hà Thủ Căn là tên bán mông kiếm sống. Sống tại lâm trường khổ sở biết bao, nếu hắn ta dựa dẫm vào tay lão luyện như Đao ca thì sinh hoạt cũng thoải mái hơn nhiều.”
Đúng! Chúng công nhân may mắn sống sót đều đồng lòng bảo rằng: Đao ca thuở nhỏ tài giỏi phi thường, một người làm bằng mấy người. Hà Thủ Căn bám dính lấy hắn, trước nay chưa từng chịu khổ chịu mệt, mọi người đều trộm thấy. Bấy giờ họ còn thắc mắc sao Đao ca lại đối xử như vậy với Hà Thủ Căn, thì ra…
Tin đồn vừa phát tán lập tức lôi kéo thêm nhân chứng, nói hai năm trước Thủ Căn từng bán thân ở chợ. Người mua y khi đó chính là lão đại lưu manh Đao ca của Phiến Mã ngày nay.
“Ông nghĩ xem, ai đời hạ nhân mua về chẳng những không cần hầu hạ chủ nhân, mà còn tặng kèm căn nhà? Mua vợ còn chưa chắc được vậy.”
“Bà tin không?” Có người cười khẩy. “Lời dễ nghe ai không biết nói? Đao ca là đang che giấu giúp Hà Thủ Căn đấy!”
Đương nhiên cũng có người thắc mắc, Đao ca lắm tiền, cớ gì không chọn vài cô ả xinh đẹp trẻ tuổi mà lại mua một Hà Thủ Căn đen đủi tầm thường, năm ấy đã hai tư, hai lăm?
Có vài người ra vẻ “hiểu chuyện”, lý giải rằng lúc Đao ca quen biết Hà Thủ Căn tuổi còn nhỏ, Hà Thủ Căn cợt nhã lẳиɠ ɭơ, sử dụng thủ đoạn quyến rũ Đao ca.
Người “hiểu chuyện” kia còn kể, năm xưa gã tận mắt chứng kiến Đao ca từng sờ mông Hà Thủ Căn bên đường, Hà Thủ Căn tuy miệng mắng mỏ song không hề tỏ ra giận dữ.
Người “hiểu chuyện” thứ nhất vừa nói xong, người “hiểu chuyện” tiếp theo liền ra mặt.
“Chí phải chí phải! Tôi còn thấy bọn họ làm chuyện đồi phong bại tục gần khe suối giữa ban ngày ban mặt. Hà Thủ Căn dùng thân thể lõα ɭồ cám dỗ Đao ca, hoàn toàn không biết liêm sỉ, thiếu niên Đao ca đầu luôn cúi gằm xuống đất.”
“Theo ta thấy, Đao ca mua y vì nể chút tình xưa, thấy hắn ta bán thân mới mua về dùng để tiết dục. Ai chẳng biết Đao ca trong thành có vô số đàn bà, nuôi thêm một tên tình nhân cũ thời bồng bột thì cũng bình thường. Thấy hắn ta đáng thương thôi!”
“Không sai không sai! Biết đâu tại lâm trường, Đao ca sau khi nếm qua mật ngọt, biết công phu trên giường của ai kia rất giỏi, nam nhân mà, kỹ năng đương nhiên không giống nữ nhân, Đao ca thích mua về để đổi khẩu vị cũng dễ hiểu. Các huynh nghĩ xem, Đao ca là ai chứ? Có việc gì không dám làm?”
“Ừ, tiểu đệ nghe nói đám tiểu quan già luôn có tuyệt chiêu giữ khách. Đừng thấy Hà Thủ Căn lớn tuổi, thọt chân, đen đuốc mà lầm, ai kia mặt mũi đoan chính, không chừng lúc cởϊ qυầи áo sẽ hóa thân thành yêu nghiệt, cái mông xoay xoay, đôi chân kẹp chặt thì tên đàn ông nào chẳng sướиɠ lên tiên?”
“Ha ha! Tiểu tử ngươi hiểu rõ nhỉ, chắc từng chà đạp Hà Thủ Căn chứ gì?”
“Tiểu đệ nào dám! Không sợ Đao ca chém à!”
Có người mắng, tự nhiên có kẻ khen.
“Ôi, trông tướng mạo Thủ Căn khá hiền lành, sao lại…”
“Sao lại thế nào? Chẳng phải chỉ một gã dâʍ đãиɠ thôi ư? Nhìn người không được nhìn bề ngoài. Ta cứ thắc mắc mãi, năm xưa nhà hắn ta gặp phải chuyện lớn như thế, song lại vượt qua dễ dàng, cuộc sống sau đó còn tốt hơn người bình thường. Hừ hừ, quả nhiên thứ vô sỉ làm chuyện không cần mặt mũi! Ta khinh! Dù có đói chết, gia đình ta cũng sẽ không làm mấy chuyện nhơ nhớp như bán mông đâu!”
“Nói cho cùng thật sự rất buồn nôn! Một thằng đàn ông thế mà học theo lũ đàn bà, để nam nhân nuôi ăn xài, tôi khinh! Hừ, mất hết mặt mũi tổ tông!”
Với những lời khinh miệt cùng đàm tiếu sau lưng, người chịu đả kích nhất lại là lão nhị Hà gia, Hà Trung Nguyên.
Hà Trung Nguyên lửa giận ngút trời trở về từ cuộc thi hội của lũ mọt sách, vừa vào cửa đã hầm hồ với đại ca mình:
“Đại ca, nếu ca không làm, cớ chi tin đồn lại lan rộng đến vậy! Ca biết đệ bên ngoài bẽ mặt thế nào không? Hôm nay lũ công tử lắm tiền đều nhắm vào đệ mà ngầm mỉa mai, bọn họ nói đệ, nói đệ… Đệ không nói ra miệng được!”
Thủ Căn nhìn đệ đệ, lựa chọn im lặng.
Nhị nương Thị Trang dẫn Thanh Vận đến tiệm mua gạo cũng gặp phải tình huống bối rối.
Bà chủ tiệm gạo thấy hai người đến mua thì không niềm nở đon đả như ngày thường. Bà ta chỉ lo xì xầm cùng cô hàng xóm, thi thoảng còn liếc trộm bọn họ.
Chọn xong gạo, Thị Trang đến trước mặt bà chủ giao tiền, bà ta nhìn số tiền trong tay, mỉa mai nói: “Tiền này bẩn không đó? Tại sao tôi ngửi thấy mùi thum thủm nhỉ? Đại thẩm Ngô gia, tỷ bảo đàn ông làm cách nào để dùng phía sau hầu hạ đàn ông? Ấy chết, phủi mồm phủi mồm, tỷ xem tôi kìa, lời như vậy cũng nói ra miệng cho được!”
“Đại nương, tiền sao lại bẩn chứ? Bẩn là người, chẳng phải tiền, có tiền thì không thể không kiếm. Cẩn thận Đao ca đến tìm tỷ đấy.” Bà Ngô che miệng cười thầm.
“Các bà nói cái gì? Phiền các bà nói rõ ra xem.” Thị Trang tính tình kiên cường, không phải loại nàng dâu cắn răng chịu sỉ nhục, bà mở miệng vặn lại.
Về đến nhà, bà nhỏ gõ cửa phòng con trưởng, sau đó vào trong thật lâu.
Lúc bước ra, bà nhỏ nước mắt giàn giụa, Thủ Căn tiễn bà, trên mặt hằn rõ dấu tay.
“Đại ca…” Thanh Vận đứng trong sân, nhìn vị huynh trưởng mình tôn kính nhất bằng ánh mắt không dám tin.
“Thanh Vận! Con đứng bên kia làm chi? Đi theo mẹ.” Bà nhỏ gọi cô bé.
Thanh Vận bị mẹ lôi kéo, vừa đi vừa quay đầu nhìn đại ca.
“Đại ca, bọn chúng nói bừa, đúng không? Ca cùng Tam Đao ca không phải thứ qua hệ kia, nhất định không phải.”
“Con nha đầu chết tiệt, nói bậy bạ gì đó! Chẳng phải mẹ đã dặn về nhà không được nói bậy hả! Đại ca con sao có thể là loại ấy? Đều tại Cao gia hãm hại chúng ta!”
“Thật hả? Mẹ, thật thế ư?”
Thủ Căn đứng trước cửa, dõi mắt nhìn hai người rời khỏi.
Trời, dần sập tối.
Vì cuộc sống, Thủ Căn không thể không ra ngoài tìm việc, nhưng khó tránh lo ngại ánh mắt soi mói của người ngoài. Thủ Căn lê bước đến tiệm Bảo Sinh, để tránh thu hút sự chú ý, y không mang theo cây gậy đàn hương kim tinh của mình.
“Bảo Sinh.” Thủ Căn đứng ngoài cửa hàng gia dụng, khẽ gọi Bảo Sinh đang cúi đầu tính toán sổ sách.
Bảo Sinh ngẩng lên.
“Ừm, mấy ngày nay trong tay ngươi có dư việc đυ.c đẽo cần làm không?” Thủ Căn bắt gặp ánh mắt người bạn nối khố, ấp úng hỏi.
Bảo Sinh không trả lời.
“Nếu không thì thôi. Quấy rầy, ngươi cứ tiếp tục công việc nhé.” Thủ Căn cười khổ, dợm chân bước nhanh.
“Căn Tử!”
Thủ Căn ngoảnh lại, trên mặt hiện ra vẻ rạng rỡ khó giấu.
Bảo Sinh né tránh ánh mắt tràn trề hy vọng của Thủ Căn, thấp giọng hỏi: “Đều là thật?”
Thủ Căn mấp máy môi.
“Ngươi nói đi!” Âm lượng Bảo Sinh tăng lên.
“Bảo Sinh, ai ở ngoài?” Trong tiệm truyền ra tiếng phụ thân của Bảo Sinh, Lưu Vĩ Bồ.
“Không, người ta đến tìm việc.” Bảo Sinh ngoảnh đầu đáp lời, vừa quay lại đã thấy Thủ Căn xoay lưng rời khỏi.
Y đi rất chậm, bước chân hơi khập khiễng, bóng lưng cũng có chút co rúm.
Bảo Sinh vỗ bàn, vội vã đuổi theo.
“Căn Tử, Căn Tử!” Gã cố thấp giọng gọi, ba bước thành hai bắt kịp Thủ Căn, kéo tay y. Bảo Sinh hấp tấp nói: “Ngươi gượm đã, sao lại đột nhiên bỏ đi? Ngươi chẳng phải đến tìm việc sao?”
Thủ Căn quay sang, nửa buổi không nói lời nào.
“Ta… Ta biết cha ngươi là người bảo thủ, ông ấy chắc có chút hiểu lầm về ngươi. Nhưng ta tin ngươi, ta tin ngươi không phải loại kia! Căn Tử, ngươi yên tâm, chuyện này sẽ trôi qua thôi. Trong thành, người quen ngươi ai chẳng biết nhân phẩm của ngươi ra sao, tin đồn bên ngoài hoặc do đám a dua vô tri hoặc do đố kỵ.”
“Ngươi tin ta?” Thủ Căn cúi nhìn vị trí trên áo bị gã níu chặt, bình tĩnh nói.
“Đương nhiên. Ta mặc chung quần mà lớn với ngươi, ngươi là người thế nào chẳng lẽ ta còn không biết? Căn Tử, mặc kệ ngươi từng làm hay không, ta tin ngươi có nổi khổ bất đắc dĩ…”
Giọng Bảo Sinh chợt nhỏ dần, bàn tay giữ áo Thủ Căn cũng nới lỏng nhiều.
Thủ Căn ngẩng đầu, bắt gặp không ít người trên đường đang nhìn bọn họ, thậm chí có kẻ còn ngang nhiên chỉ trỏ.
“Bảo Sinh! Con làm gì vậy! Con muốn bị tạt nước bẩn vào người hay muốn dẫn vợ người ta về nhà hử! Còn không quay vào cho ta!” Phía sau vang vọng tiếng gầm giận dữ của Lưu Vĩ Bồ.
Tay từ từ buông lỏng, rũ xuống.
“Căn Tử, ta…”
“Bảo Sinh, ngươi về đi. Ta mới nhớ ra, trong nhà ta có chút chuyện, đi trước đây.”
Bảo Sinh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, “Ta, được… Nếu ngươi bận, ta, ta về trước…” Mang theo vài phần lúng túng, Lưu Bảo Sinh quay đầu về nhà.
Nhìn bóng lưng vội vàng của bạn, Thủ Căn phì cười.
Thư Tam Đao, ngươi từng nghĩ tới ta sẽ có ngày hôm nay chăng?
Chính vào lúc ấy, Tam Đao đang ở trên con sông ngoài thành năm trăm dặm.
Đây là con thuyền buồm màu đen nho nhỏ, loại thuyền câu thường gặp nhất hiện nay.
Thuyền lững lờ trôi, không có người chèo, cũng không có người buông cần.
Trong khoang thuyền, hai con người ngồi đối diện nhau.
Một là Tam Đao.
Một khuất bóng, ánh nến trên bàn cũng không thể chiếu rõ diện mạo của gã, chỉ dám khẳng định đó là người đàn ông cao tuổi.
Cặp mắt ông lão dường như dán chặt vào chiếc hộp to cỡ bàn tay đặt trên bàn.
Tam Đao bật cười giễu cợt.
Ông lão đối diện ngẩng lên, không vui hỏi: “Cười cái gì?”
Ngày kế, Thủ Căn khoác áo da dê, chống gậy ra ngoài tìm việc.
Đến hai cửa hàng đều bảo không thiếu người, một trong hai thậm chí còn hỏi thẳng sao y không đến làng chơi thành tây làm việc, sau đó cả đám người xem cười đùa ha hả.
Thủ Căn biết họ không có ác ý, cũng không phải người xấu, chỉ là bị người khác ảnh hưởng, nhìn thấy nhân vật chính của câu chuyện thì không kìm được mà chòng ghẹo đôi câu.
Giữa trưa, y mua hai cái màn thầu và xin một chén nước của ông chủ, đứng dựa vào tường vừa uống vừa nhai bánh.
Trước mặt y là căn tửu lâu, trời lạnh giá nhưng cửa sổ lầu hai mở toang, bên khung cửa là hai người nhìn như công tử nhà giàu.
“Ngươi là Hà Thủ Căn?”
Một đám tên lưu manh xông tới.
Thủ Căn đứng thẳng dậy, “Có việc gì à?”
“Cởϊ qυầи ra cho bọn ta xem ngươi có XX hay không?”
“Ha ha! Mau! Cởi mau! Biết đâu chừng thằng này là đàn bà.”
“Đi đi!” Thủ Căn siết chặt gậy gỗ.
“Ngươi cởϊ qυầи để bọn ta xem ngươi có XX hay không thì bọn ta đi ngay. Thế nào?”
“Cho bọn ta xem X trên mông của ngươi nữa. Ha ha!”
“Mẹ nó, chỗ dơ dáy đó mà ngươi cũng muốn xem?”
“Lão tử tò mò lắm, ta muốn xem nơi Đao ca từng chà đạp hình dáng ra sao. Chẳng lẽ ngươi chưa nghe nói nơi kia của Đao ca thường khiến nữ nhân chịu không xiết ư?”
“Đúng, đúng. Bắt hắn cho chúng ta nhìn X, xem Đao ca khuếch rộng nó ra chưa. Ha ha!”
Thủ Căn huơ gậy bổ tới.
“Tụi bây! Đánh cho ta! Đánh chết tên dâʍ đãиɠ vô sỉ này! Đánh chết thứ nhơ nhớp khiến cả Phiến Mã chúng ta mất hết mặt mũi! Xem hắn sau này còn dám dụ dỗ Đao ca nữa không!”
“Đánh! Đánh chết hắn!”
“Đánh chết tên dâʍ đãиɠ thối tha! Cha ngươi không biết dạy con, bọn ta thay lão giáo huấn ngươi!”
“Cởi đồ hắn! Để hắn mông trần về nhà!”
Lũ côn đồ vây bắt Thủ Căn, trêu ghẹo y như mèo vờn chuột.
Thủ Căn không phải dễ chọc, y nhấc gậy đập cho hai tên lưu manh kêu oai oái nhảy tránh.
Tiếc thay đối phương người đông thế mạnh, chúng đưa mắt ra hiệu cho nhau, hai tên ôm lấy Thủ Căn từ phía sau, một tên phía trước đạp mạnh vào bụng y, tên còn lại tìm đủ mọi cách chém gẫy gậy của y.
Thân thể Thủ Căn bị người khác giữ chặt, vùng vẫy mấy lần vẫn không thoát nổi. Một tên thất đức tàn nhẫn đá thẳng vào cái chân đau của y. Không cho Thủ Căn cơ hội bật ra tiếng rên, tên côn đồ lập tức lợi dụng cơ hội y ngã xuống mà liên tiếp đánh đập. Một đấm nặng nề trúng bụng khiến y quằn quại cuộn tròn trên đất.
Đám lưu manh thừa thế xông lên, ngươi một quyền ta một cước, hung hãn đến nỗi Thủ Căn chỉ còn nước ôm đầu bảo vệ chỗ hiểm.
“Nè, các ngươi làm gì thế? Đánh nữa là…” Ông chủ tiệm bánh bao tốt bụng đứng ra khuyên can, chưa nói hết câu đã bị vợ chạy qua lôi vào.
“Ông điên hả! Mấy chuyện ấy cũng dám nhúng tay? Không cần cửa tiệm nữa à? Bọn chúng là loại ông chọc nổi sao? Hơn nữa ông không nghe chúng mắng gì ư, người kia rất đáng bị đòn! Vào trong cho tôi!”
“Đúng! Biết điều chút đi! Bằng không cẩn thận bọn ta phá sập tiệm của lão!” Gã côn đồ vừa đánh Thủ Căn vừa càn quấy la lối.
“Đây… Có phần quá đáng?” Một trong hai kẻ ngồi trên tửu lâu lên tiếng.
“Quá đáng? Thế này là quá đáng cái gì? Xem tiếp kìa. Tại hạ muốn xem thử sau chuyện này hắn ta còn sống nổi trong thành nữa không! Chẳng hiểu Tam Đao nghĩ sao, vì hạng người này, vì hạng người này… Hại tại hạ tưởng rằng huynh ấy thật sự lấy về cô vợ quốc sắc thiên hương, hừ.”
“Khụ, ta thấy hay là thôi đi. Tránh khi Tam Đao quay về…”
“Thôi là thôi thế nào? Tại hạ chưa bảo muốn lấy hắn, cũng không nói muốn đánh gãy cái chân còn lại của hắn. Tại hạ chỉ muốn khiến hắn chịu khổ tí xíu. Nếu bao nhiêu đây hắn còn chịu không nổi thì sớm rời khỏi Tam Đao cho xong!”
Hai tên vây đánh Thủ Căn vào tửu lâu lấy ra một thùng nước rửa chén. Chúng nhún nhảy, ác ý đi về phía Thủ Căn đang nằm rêи ɾỉ trên mặt đất.
Người xem không dám đến gần, đứng bên ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ thì nhiều nhưng không ai dám bước lên ngăn cản. Rất nhiều người thậm chí còn vui sướиɠ khi người gặp họa.
“Đạo đức như vậy bị chém là đáng đời. Khó trách gần ba mươi vẫn chưa lấy vợ, thì ra… Hừ.”
“Hay phía trước căn bản không được nhỉ? Ha ha.”
“Hà Thủ Căn nọ trông không giống loại ấy, cớ gì lại làm ra mấy chuyện đó? Thật quá vô sỉ! Tội nghiệp cha hắn, lần này xem như mất hết mặt mũi!”
“Ôi, thằng con bất hiếu! Hắn ta chẳng chịu nghĩ thử, dính vào mấy chuyện kia thì đệ muội làm sao làm người? Muội hắn cũng đến tuổi xuất giá đúng không? Cứ cái đà này sao những nhà tử tế đồng ý lấy về cho được?”
“Ta thấy nhà họ chắc không ở lại trong thành bao lâu nữa đâu.”
Thủ Căn cắn chặt răng, cố gắng bò dậy. Y không thể giống như quả hồng mềm để người ta dễ dàng chà đạp. Nếu hiện tại y khuất phục, cả đời đừng mong ngóc đầu lên nổi.
Tiếng chửi bới chung quanh đều lọt vào tai y.
Càng như vậy y càng không thể bị đánh bại!
Các ngươi muốn xem ta như trò cười?
Ta nhất định không cho các ngươi xem!
Các ngươi muốn thấy ta thê thảm đáng thương?
Mỗi ngày của ta phải sống tốt hơn đám người các ngươi!
Các ngươi muốn gia đình ta dọn đi?
Ta quyết không dọn!
Ta không tin ta không thể tiếp tục sống!
Các ngươi chờ đấy, sẽ có ngày ta bắt các ngươi nuốt lại hết những lời hôm nay!
Thủ Căn đang lồm cồm bò dậy, chợt nghe:
“Ào!”
Tiếng nước rửa chén trong thùng đổ ập xuống.
“Thạch Thừa Phong!” Nam tử đứng phắt lên.
“Ngươi làm thế rất quá đáng! Ta không muốn chết trong tay ngươi đâu! Cáo từ!” Nói liền một hơi ba câu, chữ “từ” vừa dứt, bóng dáng nam nhân hoàn toàn biến mất.
Thạch Thừa Phong vẫn vận trang phục thùng thình thường ngày, gã hừ lạnh: “Đồ nhát gan!”
Chính vào lúc Thạch Thừa Phong mắng người kia nhát gan, tình huống dưới lầu thình lình thay đổi đột ngột.
Tiếng kêu khóc tru tréo dồn dập vang lên.
Chung quanh đệm thêm những tràng cười rộ.
Thạch Thừa Phong cảm thấy tiếng la hơi quái lạ bèn do dự xuống lầu.
Gã nhìn thấy đầu cổ hai tên côn đồ xách nước rửa chén ban nãy dính đầy thức ăn, chúng ra sức lắc đầu giũ đi những thứ trên mặt.
Người chung quanh vừa chửi mắng vừa tản đi.
Hà Thủ Căn ở giữa vòng người thị phi đã đứng dậy được. Tuy y toàn thân nhếch nhác nhưng không hề dính chút vụn đồ ăn thừa nào trên người, bên cạnh có thêm hai người cẩn thận dìu đỡ.
Chuyện gì thế nhỉ?
Thạch Thừa Phong liếc đám người không biết xuất hiện từ lúc nào, trông dáng vẻ chúng càng giống lưu manh hơn lũ côn đồ ban đầu.
Đám người mới đến vừa khéo chắn giữa lũ côn đồ và Hà Thủ Căn.
Một kẻ đứng sau đám nọ ngoáy tai, âm dương quái khí nói: “Nè, lũ chúng bây từ đâu tới? Sao chưa thấy chúng bây bao giờ?”
Hai gã côn đồ chưa dính nước rửa chén đưa mắt nhìn nhau, “Thế nào? Muốn xen vào chuyện người khác hử! Các ngươi là ai mà dám càn quấy ở đây?”
“Bọn ta?” Tên lưu manh ngoáy tai phì cười, phủi phủi ngón tay. Người bên cạnh ngán ngẩm tránh ra ba thước, bao gồm đồng bọn của gã.
“Lũ có mắt không tròng! Ngươi hỏi hương thân phụ lão chung quanh thử xem, nơi này ai không quen biết bọn ta? Hơn nữa trong thành ai chẳng biết Đao ca từng tuyên bố, kẻ dám chọc ghẹo Hà gia, bất luận là ai cũng phải lột da mang về! Giả sử chúng bây là người nội thành, chúng bây tuyệt đối không thể chưa nghe qua những lời nọ. Huống hồ dù chúng bây dám làm càn nơi đây cũng sẽ không có gan động tay động chân với tâm can bảo bối của Đao ca!”
Tâm can bảo bối?
Người buồn nôn không chỉ mình Thủ Căn. Những người nghe thấy bốn chữ kia đều khó tránh phải cau mày.
“Các vị hương thân, mọi người định xem kịch đến khi nào? Nhìn người thành mình bị kẻ bên ngoài bắt nạt, các vị thấy vui sướиɠ trong lòng lắm à? Được, bọn ta thay mặt Đao ca ghi tạc ân tình này.”
Trước không đề cập lời của gã buồn nôn bao nhiêu, nhưng quả thật chúng rất hiệu quả. Câu cuối còn chưa nói xong, tất cả khán giả đều hấp tấp thi nhau lủi chạy.
“Đi, mấy người các ngươi xách hai tên này đến trước con hẻm kia để chúng hưởng thụ ân huệ của chúng ta cho tốt. Ê! Hai người chúng bây đừng chạy! Ta đang nghĩ thay chúng bây đó, tránh khi Đao ca trở về sẽ lột da chúng bây rồi treo ngoài thành.”
Những tên còn lại thấy tình thế bất ổn bèn co giò chuồn mất, làm sao thật sự dám nấn ná để người khác dạy dỗ. Hai kẻ đáng thương dính thức ăn đầy người cũng không buồn lau chùi nữa, chúng trốn hẳn vào dòng người lộn xộn.
“Ối! Bẩn chết! Ngươi làm gì thế!” Trong đám đông truyền ra tiếng thét chói tai.
Tên lưu manh ngoáy tai nháy mắt ra hiệu với người bên cạnh, gã nọ hiểu ý, giữ cự ly thích hợp bám theo mấy kẻ côn đồ đang bỏ trốn.
“Cảm… ơn.” Thủ Căn ôm ngực, nhận lấy gậy gỗ rồi cảm tạ.
Tên ngoáy tai ngoảnh lại, không nói gì. Gã phất tay, đám lưu manh cùng hắn rời đi.
Thủ Căn đợi đến khi sức lực phục hồi chút ít mới chống gậy, cà nhắc từng bước về nhà.
Cảm giác trán mình ươn ướt, y sờ thử, thì ra bị chảy máu. Thủ Căn không thấy đau, có lẽ bởi cơn đau trên người, đặc biệt là nơi chân đã hoàn toàn chèn ép vết thương trên trán.
Cuối cùng vẫn là Tam Đao giúp y.
Nếu không có những người kia giúp đỡ, hôm nay ra sao mấy ai lường nổi.
Mọi người sẽ khiến y lúng túng đến mức nào, bối rối đến mức nào đều nằm trong dự liệu của Thủ Căn.
Nhưng lũ côn đồ nọ là ai? Nghe giọng điệu đám bạn của Tam Đao, dường như chúng không phải người trong thành, vậy chúng từ đâu đến? Tại sao đối xử với y như thế?
Người trên đường đều dán mắt vào y.
Lời xì xầm to đến có thể lấn át tất cả tạp âm.
Thậm chí vài đứa con nít còn chạy đến vây lấy y, nhái theo dáng vẻ của y mà đi vài bước, sau đó tản ra như ong vỡ tổ, chẳng bao lâu lại ùa tới, hi hi ha ha cười đùa chỉ trỏ như đang trêu cợt.
Người quen không ai chào hỏi, dường như không ai không biết chuyện vừa xảy ra.
Y cứ thế mà lê tấm thân tàn từ phố đông đến phố nam.
Đừng hỏi trong lòng y đang có cảm giác gì.
E rằng chính y cũng bắt đầu hối hận.
Hối hận từng thân thiết với Tam Đao, càng hối hận vì phát sinh loại quan hệ không nên phát sinh với hắn.
Nhưng chuyện xảy ra là chuyện đã rồi.
Y không có cách nào khiến thời gian quay trở lại, không có cách nào bịt miệng thiên hạ.
Song ít nhất y phải đứng vững. Đặc biệt trong thời gian này.
Y không muốn việc gì cũng dựa vào Tam Đao, cũng không muốn làm con sên yếu ớt dễ dàng bị chà đạp.
Y không muốn người khác tiếp tục khinh rẽ.
Khó khăn lắm mới chịu đựng nổi tới nhà, Thủ Căn lại nhìn thấy Xảo Nhi, vị hôn thê của Diệu Tổ, đứng đợi trước cửa.
“Xảo Nhi? Có chuyện gì? Sao không vào đi? Chuyện của Diệu Tổ…”
“Im miệng!” Xảo Nhi thét lên chói tai.
Bấy giờ Thủ Căn mới phát hiện Xảo Nhi lệ rơi đầy mặt.
“Sao vậy?”
“Thứ vô sỉ như huynh, vô sỉ… Tôi nguyền rủa huynh! Tôi nguyền rủa huynh kiếp sau vẫn phải bán thân! Tôi hận huynh! Sao huynh không chết đi cho rảnh nợ!”
Tiếng gào khóc của Xảo Nhi đánh động người bên trong.
“Xảo Nhi? Thủ Căn? Thế nào…”
“Cha tôi muốn gả tôi cho người khác, đều do huynh hại tôi! Đều do huynh cả! Tôi hận huynh… Cớ chi huynh phải làm ra mấy chuyện đó chứ! Cớ chi huynh có thể không màng mặt mũi… Huynh là đại ca của Diệu Tổ, sao huynh nỡ hại huynh ấy? Sao huynh nỡ hại tôi! Hu hu!”
“Xảo Nhi, có gì từ từ nói. Rốt cuộc xảy ra…” Bà nhỏ Thị Trang mở cửa, muốn an ủi Xảo Nhi đang kích động nhưng cô nàng liền đẩy ra.
“HÀ THỦ CĂN! TÔI NGUYỀN RỦA HUYNH…!”
Người nhà Xảo Nhi chạy đến, có lẽ họ vốn theo sau nàng.
“Xảo Nhi, đừng như thế, chúng ta về nhà nhé, người nhà họ có gì tốt chứ.” Đại ca Xảo Nhi giữ lấy muội muội, gần như ép nàng trở về.
“Ca, muội không muốn gả cho người kia… Muội không muốn… Hu hu!”
“Xảo Nhi, nghe lời nào. Muội chê nhà chúng ta mất mặt chưa đủ hay sao? Đầu tiên là Diệu Tổ gϊếŧ người, sau đó thì đại ca hắn ta… Loại người này chúng ta đừng chung đυ.ng vẫn hơn!”
“Ca, Diệu Tổ bị oan, nhất định Diệu Tổ không gϊếŧ người đâu, ca…”
“Đi! Mặc kệ Diệu Tổ có gϊếŧ người hay không, chẳng lẽ muội vẫn muốn gả vào nhà hắn để cả đời bị người ta chỉ trỏ vào mặt mà mắng à? Muội gánh nổi nhưng nhà chúng ta không gánh nổi đâu!”
Đại ca của Xảo Nhi im lặng bước đến gần Thủ Căn đang trong tình trạng vô cùng nhếch nhác, “Phụt!” một tiếng nhổ nước bọt lên mặt y.
Thủ Căn muốn tránh cũng không tránh kịp, đành dùng tay áo lau đi, không nói tiếng nào.
Xảo Nhi gào khóc thảm thiết bị huynh trưởng lôi về nhà, cửa nhà họ Hà khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có.
Chẳng qua sau lớp màn bình tĩnh ấy…
Thị Trang nhìn người con cả, bấy giờ mới phát hiện nó thảm thương, bầm dập ra sao.
“Căn Tử, con sao thế? Sao lại trở thành như vậy? Con… Trời ơi! Đầu con chảy máu kìa!”
“Nhị nương, con không sao, chúng ta vào nhà thôi.” Thủ Căn chùi mặt, gắng gượng nói ra trấn an.
“Tên thám tử kia vẫn chưa có tin tức?” Tam Đao chuẩn bị cưỡi ngựa về thành.
“Chưa, hắn ta rất gian xảo, nhưng tin tức về Hạnh Lâm Tiên Tử ngài muốn lưu ý đã có chút ít.” Người ăn mặc như ngư phu vừa neo thuyền vào bờ vừa trả lời.
“Ồ? Ở đâu?”
“Điền gia thôn, cách Phiến Mã hai trăm dặm.”
Tam Đao thoáng trầm tư, “Hà gia mấy hôm nay có phát sinh chuyện gì không?”
“Không, gia.” Ngư phu khom lưng đáp.
“Chuyện trong thành ngươi dặn dò bọn Vương Thắng để ý nhiều chút, chậm thì nửa tháng, nhanh thì mười ngày ta sẽ trở về.”
“Dạ.”
Nghe tiếng vó ngựa xa dần, ngư phu lên thuyền, thong thả chèo ra giữa sông. Chẳng bao lâu sau, một chiếc thuyền nhỏ khác trôi đến gần.
“Nhị đương gia, lời ngài dạy tiểu nhân đã nói tất. Tiểu nhân phải nói trước, nhỡ xảy ra chuyện ngài phải giúp tiểu nhân bỏ trốn nhé.”
“Biết biết, ngươi lắm mồm thật! Chúng ta làm thế chẳng qua vì muốn tốt cho lão đại.”
Ngư phu gãi đầu, làu bàu: “Chỉ sợ lão đại không chịu nhận ân tình của chúng ta. Tiểu nhân không muốn bị lão đại lột da tiểu nhân làm áo.”
“Ngươi còn dám nhiều lời ta sẽ ném ngươi xuống sông nuôi cá! Hãy nhớ kỹ, chúng ta đều có việc cần làm, mấy ngày này sẽ không ở trong thành, ngươi tìm không thấy bọn ta đâu. Còn nữa, đổi tên lừa đảo nào ngốc ngốc ấy.”
Gã ngư phu nhát gan nào dám không nghe lời căn dặn của nhị đương gia, đành mặt mày đau khổ chèo đi.
Ngày thứ ba, Thủ Căn không ra ngoài. Tối qua cha bắt y quỳ trước bài vị tổ tiên. Thủ Căn quỳ cả đêm, cuối cùng ngất xỉu trước bệ thờ.
Lúc mở mắt, y nhìn thấy vị lang trung trẻ tuổi tuấn tú.
“Là… cô.” Thủ Căn khàn giọng hỏi.
“Là ta.” Thiếu niên gật đầu.
“Cô… Tại sao…”
“Ta tình cờ đi ngang qua, nhị nương ngươi mời ta vào.”
Thủ Căn thầm cười khổ, e rằng cô chỉ muốn đến xem trò vui, bằng không sao lại “tình cờ” đến nhà ta, hơn nữa còn vừa khéo sau hôm ta bị đòn.
Không sai, Thủ Căn quen biết nàng. Nàng chính là vị lang trung trẻ tuổi xinh đẹp lẩn quẩn trước nhà y lần trước.
“Ngươi biết tình trạng thân thể của ngươi hiện tại tệ hại đến mức nào không?”
Thủ Căn gượng cười, “Dù gì cũng không thể thảm hơn được nữa.”
“Đúng. Ngươi hoàn toàn không còn cơ hội khỏe lại. Nhưng bộ dạng ngươi thế này, huynh ấy nhìn thấy nhất định sẽ rất đau lòng.”
“Ồ? Cô nghĩ thế ư?”
Thiếu niên tuấn tú thoáng nghẹn lời, sao nàng cảm thấy dường như tên nam tử da dẻ đen đủi, bộ dạng thê thảm kia đang muốn khích mình?
“Ta không phải kẻ ngốc, đương nhiên nhìn ra vị trí của ngươi trong tim huynh ấy. Đối với ngươi, ta chẳng thiết hận làm gì. Ta từng nói ta chỉ cần chờ đợi. Giả sử ngươi có thể sống trọn đời bên huynh ấy, biết đâu ra sẽ vô cùng hận ngươi, thậm chí tìm cách độc chết ngươi cũng không chừng. Nhưng bây giờ trong mắt ta, ngươi như phiến lá trên cái cây kia, chẳng mấy chốc sẽ tự động rụng xuống.”
“Phải…” Thủ Căn nhắm mắt lại. Y cảm thấy rất mệt mỏi.
“Ta viết phương thuốc cho ngươi, ngươi chiếu theo để sắc, uống ngày hai lần sáng tối. Chú ý, thuốc không được rang khô, nếu không sẽ mất hết công dụng. Đây là thuốc bôi ngoài da trên chân, tuy không trị khỏi tận gốc nhưng ít ra giúp ngươi giảm bớt cơn đau.”
“Cảm… ơn.”
“Không cần. Ta là kẻ học y.”
“Ta… không có tiền. Không có tiền khám, cũng… không có tiền mua thuốc.”
Lang trung bắt đầu bực mình, lẽ nào hy vọng mình cho hắn ta tiền hốt thuốc?!
“Ngươi có thể đòi Tam Đao.” Trong lòng tức giận, giọng nói đương nhiên hơi gay gắt.
“Ừ nhỉ…”
Lang trung trẻ tuổi phất áo bỏ đi.
“Cô nương.” Thủ Căn nhẹ giọng gọi.
Lang trung dừng bước.
Thủ Căn nhìn trần nhà, từ tốn nói: “Hãy đối xử tốt với hắn. Hắn… xứng đáng cho cô gửi gắm cả đời.”
“Chẳng cần ngươi nói ta cũng biết.” Khẩu khí của y khiến nàng không giận nổi. Lúc ra cửa, nàng kìm không được phải ngoảnh lại giễu cợt đôi câu: “Ngươi tưởng ngươi là ai? Dù ngươi sống sót, ngươi có thể quanh minh chính đại sống cùng hắn hay sao?”
Gió lạnh tràn qua khung cửa mở toang.
Thủ Căn chậm chạp kéo chăn, chậm chạp ủ kín, cuộn thành khúc tròn.
Y nghĩ, giả sử bản thân không xuống núi thì tốt biết bao.
Hai người sống trên núi, chẳng cần quan tâm bất cứ việc gì, cùng xây một căn nhà mộc mạc đơn sơ, cứ bình thản, tầm thường như vậy.
Nhìn tên kia khóc lóc la lối, nhìn tên kia xỏ lá chơi xấu, nhìn tên kia hưng phấn nhảy nhót, nhìn tên kia cẩn thận từng ly, nhìn tên kia xem mình như trân bảo…
Để rồi y sẽ mang theo nụ cười mà khép lại đôi mắt.
Sao đó tên kia sẽ đau lòng mang y xuống núi, tiếp tục cuộc sống của mình. Niềm thương tâm sớm muộn cũng được một cô gái thùy mị xoa dịu cho đến khi hoàn toàn tan biến.
Người nhà của y cũng không bị liên lụy, tất cả sẽ sống rất hạnh phúc.
Thủ Căn suy đi ngẫm lại, quyết định đem bán hòn đá kỳ diệu giấu trong áo bông.
Tuy có lỗi với gã khuân vác đã lén nhét hòn đá vào áo mình, nhưng vì cuộc sống an ổn ngày sau cho người nhà, y thà chọn làm người thất tín.
Nợ tôi thiếu, đợi sau khi xuống dưới, huynh hãy tính sổ với tôi.
Miếng vá bị cắt ra, hòn đá nhét sau trong cục bông vo tròn lồi lên.
Thủ Căn lấy đá ra…
Không phải.
Nó không phải là hòn đá đựng miếng ngọc kỳ diệu nọ.
Ôm chút hy vọng cuối cùng, y thắp đèn…
Thủ Căn lặng lẽ ngồi trước bàn, trên mặt không chút biểu cảm, vô cùng bình tĩnh.
Trên đời này chỉ duy nhất một người biết trong áo bông của y từng giấu hòn đá.
Trên đời này cũng chỉ duy nhất một người có cơ hội lấy nó từ áo y, sau đó đổi vào hòn khác, còn may lại ngay ngắn, khiến y không cách nào phát hiện.