Chương 10
Giống như là trong tiềm thức cảm thấy ngày hôm qua Lương Mục Trạch xuất hiện, hôm nay khẳng định đã trở về bộ đội, sẽ không trở về nữa. Nhưng người định không bằng trời định, Hạ Sơ lại tính sai lần nữa.Hạ Sơ tan việc trở về liền nấu cháo, ăn cơm tối đơn giản, mở TV nằm ở trên ghế sa lon xem tạp chí thời trang, đang xem cực kỳ hăng hái, bắp chân gác lên, lắc lư lắc lư trên không trung. Nhị Miêu nằm ở trên lưng của Hạ Sơ, mắt không chớp nhìn chằm chằm chàng trai và cô gái đẹp trên TV kiss nhau.
Sắc mèo! ! Hạ Sơ nghĩ.
Đột nhiên, tiếng chìa khóa mở cửa truyền đến, Hạ Sơ đột nhiên ngẩng đầu, cô còn tiếp tục trốn tránh, nghĩ là mình nghe lầm, lỗ tai không khỏi dựng lên, muốn nghe rõ ràng hơn một chút. Cánh tay chống lên thân thể, vươn ra ghế sa lon phía xa, cả người và cổ đều rướn ra cửa.
Khi cái bóng màu xanh lá cây bay vào trong mắt Hạ Sơ, cô "rầm" một tiếng, từ trên ghế salon té xuống, ót đập vào khay trà, cô kêu ngao một tiếng.
Trong khoảnh khắc Hạ Sơ té khỏi ghế sa lon, Nhị Miêu sử dụng Lăng Ba Vi Bộ, đạp lưng của cô nhảy qua khay trà, miễn phải bị cô đè ở phía dưới, lúc này đang đắc ý kêu meo meo với Hạ Sơ, làm như đang khoe khoang.
"Đập đầu sao?" Lương Mục Trạch không biến sắc đi vào phòng khách, không có ý kéo cô từ trên mặt đất, cũng không có ý cười nhạo cô.
Hạ Sơ xoa đầu ảo não đứng dậy từ dưới đất, hung hăng trừng mắt liếc Nhị Miêu, Nhị Miêu vô tội nhìn cô. Ghét nhất bộ dạng bỏ đá xuống giếng rồi còn làm bộ như đáng thương của nó, Hạ Sơ vươn tay chụp lấy nó kéo khỏi bàn trà.
Lương Mục Trạch để xuống cặp công văn và chìa khóa xe, nhìn Hạ Sơ dùng Nhị Miêu hả giận, tự nhiên rót một ly nước, rót xong thì tuyên bố với Hạ Sơ, "Quân khu muốn tổ chức học bổ túc cho cán bộ."
Trong lòng Hạ Sơ khẽ run rẩy, chẳng lẽ. . . . . .
"Trong vòng 20 ngày, nên 20 ngày tới tôi vẫn sẽ trong nhà."
Hạ Sơ xoay mặt, vẻ mặt nhe răng nhếch miệng, bị đâm ngàn đao cũng không có thống khổ như cô lúc này. Cô âm thầm kêu khổ ở trong lòng, làm thế nào? Làm thế nào? Chẳng lẽ phải "Sớm chiều chung đυ.ng" thật sao? Cô ở trước mặt anh đã đủ mất mặt rồi, cứ như thế, chỉ càng mất mặt hơn.
"Hạ Sơ?"
"Ừ, tốt không thành vấn đề, chỉ là thêm một đôi đũa, về sau tôi nấu cơm nhất định nhớ chừa cho anh một phần, ha ha." Hạ Sơ nghiêng đầu sang chỗ khác, cười đặc biệt thành thạo dịu dàng, chỉ có chính cô biết, phía sau khuôn mặt tươi cười này là tâm tình nặng trĩu như thế nào.
Lương Mục Trạch nhíu mày, cười lạnh một cái rồi đi trở về phòng ngủ.
Hạ Sơ nhìn bóng lưng của anh bĩu môi, cũng học anh nhếch khóe miệng cười lạnh, nhưng sau khi cười lạnh chính là tủ lạnh. 20 ngày, gần một tháng, làm sao sống? Cuộc sống này jhông hề tự tại, còn không thoải mái bằng ở nhà, tối thiểu không có một tên băng sơn vạm vỡ lúc ẩn lúc hiện ngay trước mắt.
Phòng ngủ chính truyền đến thanh âm nước chảy ào ào, Hạ Sơ càng thêm đau buồn, cô phải chính thức say bye với bồn tắm lớn của cô! ! !
Phim thần tượng trên TV kết thúc, tiếp bắt đầu chiếu tiết mục phân tích tội phạm, chủ đề của ngày hôm nay là, XX cưỡиɠ ɠiαи rồi gϊếŧ chết hơn mười thiếu nữ vị thành niên rồi vứt xác các cô ra ngoại ô.
Cưỡиɠ ɠiαи rồi gϊếŧ chết, phanh thây, vứt xác ra ngoại ô.
Một cỗ khí lạnh chợt chui lên từ bàn chân Hạ Sơ, làm cô sợ tới mức toát ra mồ hôi lạnh. Mặc dù, cô đã bình an qua hai buổi tối trong căn hộ này với Lương Mục Trạch, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, ngộ nhỡ thời gian dài, anh bộc phát thú tính thì sao? Hơn nữa anh thường ở quân khu, chỗ mà cả bác sĩ cũng là đàn ông, quanh năm suốt tháng không thấy được phụ nữ, ngộ nhỡ. . . . Làm thế nào làm thế nào?
Cô cắn đầu ngón tay, đảo quanh trước cửa sổ sát đất ở phòng khách, lông mày thanh tú chau lại, Nhị Miêu nằm ở trên bàn trà, mắt vẫn không chớp nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, đầu chuyển động theo cô.
Lương Mục Trạch tắm xong ra ngoài, người chủ trì trên TV vẫn còn dõng dạc phỉ nhổ tội ác cực kỳ của XX, mà Hạ Sơ thì nóng nảy lo lắng tới tới lui lui bên cạnh cửa sổ sát đất. Anh ta không phải người bình thường, là vị quan quân đặc chủng có năng lực trinh thám logic, sáng suốt mạnh mẽ, một cái là có thể nhìn thấu cong cong thẳng thẳng trong ruột Hạ Sơ.
"Hạ Sơ."
Hạ Sơ đang chìm đắm trong tư duy mình sắp bị hãm hại như thế nào, không thể tự thoát ra được, thì nghe Lương Mục Trạch gọi tên cô, cả người đều nhảy lên, run thân thể tựa vào trên thủy tinh sau lưng, trong ánh mắt nhìn Lương Mục Trạch rõ ràng có sự phòng bị.
Lương Mục Trạch bất đắc dĩ, than thở. Nhưng anh là thiếu tá bộ binh, bị người ta nhận lầm là háo sắc biếи ŧɦái, nói thật, trong lòng anh hơi buồn bực.
"Hạ Sơ, tôi là người tốt." Thanh âm của anh rất nghiêm túc, lạnh lùng lườm cô một cái, cầm remote trên ghế sa lon lên tắt ti vi, lại ném remote ti vi về ghế sa lon, xoay người trở về phòng ngủ.
Bỏ lại một mình Hạ Sơ, cơ hồ tích tụ tới chết.
Lúc này, điện thoại di động trên khay trà vang lên, là Mễ Cốc.
"Alo."
"Không có sao chứ? Thanh âm không còn hơi sức." tâm Mễ Cốc trầm xuống, không phải là bởi vì Trác Nhiên chứ.
"Không có, chỉ oán niệm chút thôi."
"A, ngày hôm qua, ngủ có ngon không?"
Ngày hôm qua, Hạ Sơ nghĩ, ngủ không ngon, mơ thấy mình bị vứt bỏ cả đêm, lệ ướt cả đầu, thiếu chút nữa đã trễ. "Không sao, không có việc gì, không cần lo lắng. Hôm nay có mệt hay không?"
"Mệt chết đi được, chân sắp chạy đứt, một đám đều là đại gia, cùng lắm thì cô nãi nãi không làm, không phục vụ mấy người."
Hạ Sơ ngồi trở lại ghế sa lon, ôm lấy Nhị Miêu, "Thế nào?"
"Ở trên vội vã thúc giục tin tức, bên này lại luôn bảo không có thời gian qua loa mình, làm như mình là đứa ngốc nói gì đều tin." lần này Mễ Cốc theo dõi một hạng mục đầu tư ở thành Gcủa một công ty thành S, lẽ ra cơ hội ra ánh sáng tốt như vậy, đổi thành người khác khẳng định ước gì được lên báo, kết quả đến bọn họ lại luôn thoái thác truyền thông, Mễ Cốc tức giận đến đầu cũng lớn.
"Đúng là, không vui thì mặc kệ, từ chức, đổi công việc, có sao chứ?"
"Mình không ngu, nói không làm liền mặc kệ, mình cũng không phải là cậu, trong tay đang cầm bát sắt, cái nghề này cạnh tranh kích liệt, công việc này không làm, mình càng khó tìm được công việc như vậy, ai, năm tháng thúc giục, người đã già, mỗi ngày đều bận, cả cơ hội làm quen đàn ông cũng bị mất."
"Mỗi ngày cậu gặp nhiều người thế, không một ai hợp ý hay sao? Ai đúng rồi, người Hongkong lần trước cậu nói, như thế nào?"
"Khỏi phải nói, không đùa, không nói, tắm ngủ, mệt chết mình."
"Ừ, nghỉ ngơi thật tốt."
Hạ Sơ nhìn điện thoại, cho đến khi màn ảnh từ từ tối đi, thở dài. Cô không biết tại sao mình than thở, là vì công việc Mễ Cốc không thuận lợi, hay là vì Trác Nhiên, cô thật không biết, cũng không muốn biết.
"Nhị Miêu, chúng ta cũng đi ngủ đi."
Hạ Sơ nằm ở trên giường, ôm máy vi tính lên mạng một lát. Lên MSN, một cái đầu bị cô quên lãng trong góc đang sáng, giống như đang đợi cô, cô mới vừa lên, liền nhận được tin nhắn của anh.
Anh nói, Hạ Sơ, anh đã trở về, đến Nam Kinh nhưng không tìm được em, bọn họ nói em đã tới thành G, cho nên anh liền tới, anh không biết anh đến cùng muốn làm cái gì, nhưng anh biết rõ, anh muốn gặp lại em.
Hạ Sơ không trả lời, tắt khung tin nhắn, khép laptop lật người ngủ, trong miệng còn nói năng hùng hồn, "Anh nói gặp thì gặp? Tại sao? Tôi cũng không phải là Nhị Miêu nhà anh, đúng không Nhị Miêu?"
Nhị Miêu rất phối hợp meo meo hai tiếng.
Hạ Sơ không để cho tâm tình của mình tiếp tục xuống thấp, dùng thời gian một ngày nhớ lại đã đủ rồi, quá khứ đã qua, cô không thể luôn sống ở trong trí nhớ. Những năm gần đây cô vẫn sống rất tốt, hôm qua cô xuống thấp, chỉ là bởi vì Trác Nhiên bỗng nhiên xuất hiện, khiến cô có chút không biết theo ai, huống chi còn là sau khi "múa cột" trong quán rượu.
Hôm sau, Hạ Sơ đúng hạn rời giường, rửa mặt, làm bữa ăn sáng đơn giản, cô không quên trong nhà lại có thêm một người, mặc dù không mấy tình nguyện, nhưng vẫn "một kiểu hai phần" .
Hạ Sơ cho là, Lương Mục Trạch rời đi quân khu rồi sẽ không tổ chức không kỷ luật ngủ nướng, vừa định gõ cửa phòng của anh, tên kia đã mặc áo vận động quần vận động kéo cửa chính ra từ bên ngoài trở lại, tay Hạ Sơ cứ như vậy "Ngưng lại" trên không trung.
Nhìn dáng dấp, vận động không ít, trên mặt có mồ hôi chưa lau khô, tóc ngắn tựa hồ còn lóe sáng, nhưng trên mặt không có chút kịch liệt sau khi vận động, hô hấp cũng rất thong thả. Đây là chỗ khiến Hạ Sơ ghen tỵ. Mỗi lần cô chạy 3 cây số trở về, không khí cả l*иg ngực giống như đều bị rút sạch, mặt đỏ bừng, đi đứng như nhũn ra, qua nhiều năm như vậy, cô chạy bộ vẫn tệ hại như lúc còn là tân binh năm đó.
Hạ Sơ giơ cánh tay hơi xấu hổ nói: "Tôi nghĩ anh còn đang ngủ, bữa sáng đã làm xong."
"Ừ."
Lương Mục Trạch đáp một tiếng đơn giản, đi trở về phòng ngủ.
Hạ Sơ làm "bữa sáng" cho Nhị Miêu, tiếp đó vào phòng thay quần áo.
Lương Mục Trạch giội nước cho mát, thay quân trang đến phòng ăn ăn sáng. Bánh mì, trứng chiên, chân giò hun khói, anh đã N năm chưa từng ăn những thứ này, nhưng, đối với một người bạn nhỏ từ nhỏ quen ăn sung mặc sướиɠ, không thể ôm hy vọng quá lớn.
Nhị Miêu bỏ lại bữa ăn sáng của mình, linh xảo leo lên bàn ăn, không nháy mắt nhìn chằm chằm Lương Mục Trạch, anh cắn một cái, nó liền meo meo hai tiếng, thanh âm đáng thương vô lực, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng. Lương Mục Trạch ngẩng đầu nhìn Nhị Miêu, trao đổi ánh mắt với nó, nhưng không hề có ý tặng bữa sáng của mình cho nó, nghe tiếng "Meo meo" càng ngày càng tuyệt vọng của Nhị Miêu, Lương Mục Trạch vẫn ăn hết một miếng bánh mì cuối cùng, uống cạn ngụm sữa tươi cuối cùng.
Nhị Miêu tuyệt vọng, ai oán một tiếng nhảy xuống bàn, cúi đầu trở lại trước bữa ăn sáng của mình.
Hạ Sơ thay quần áo xong ra ngoài, nhìn thấy Nhị Miêu vẫn còn đấu tranh với thức ăn của mình, đi tới nhấn nhấn đầu nhỏ của nó nói: "Nhị Miêu, sao mi không ăn cơm?"
"Nó muốn ăn thịt." Lương Mục Trạch nói.
"Nó chưa từng ăn thịt."
"Cho nên nó muốn."
Hạ Sơ híp mắt mắt nhìn Lương Mục Trạch, "Anh cho nó ăn chân giò hun khói rồi à?"
Lương Mục Trạch nhún vai lắc đầu, bày tỏ không có.
Hạ Sơ quay đầu lại hung dữ nói với Nhị Miêu: "Sắc mèo, chưa từng thấy đàn ông ăn à, nhìn chằm chằm người ta, mi cũng không xấu hổ sao? Nhìn cái gì, mau ăn đi, bằng không bỏ mặc mi, để mình mi ở nhà, cho mi buồn một ngày."