Mẹ Kế

Chương 63: Khó nghĩ

Thật ra trước khi trở về, tôi đã chuẩn bị một tâm lý sẵn sàng để đối diện với chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi sự ngập ngừng.

"Tay của bị của tôi bị thương, và buộc phải cắt bỏ, hai đốt tay."

"Hai đốt tay?" Giọng điệu của người đàn ông có chút khó tin, lại có chút kinh sợ. Qua một lúc, Trương Kiệt mới nheo mắt hỏi: "Là Hứa Cẩn Phác có phải không?"

Tôi nhìn cậu ta trong vài giây, sau đó nhẹ nhàng thu tay về, tôi cũng không biết nên trả lời cậu ta thế nào nên đành chọn cách chuyển sang một chủ đề khác: "Cậu đừng lo, bác sĩ nói sẽ có cách trả lại bàn tay nguyên vẹn cho chị. À đúng rồi, Tiểu Kình đang làm gì ở bên trong vậy?"

Trương Kiệt nhìn chằm chằm vào vết thương của tôi, có lẽ vẫn chưa buông bỏ được chuyện kia: "Ngủ rồi."

Dứt lời, Trương Kiệt vội cầm lấy những thứ trong tay tôi mang hết vào bên trong, tôi thì vẫn đứng yên ở đó. Một lát sau, Trương Kiệt trở ra, khuôn mặt của cậu ta bình thường đã rất lạnh, bây giờ lại càng lạnh hơn: "Chị còn đứng đây làm gì? Mau vào đó chăm sóc cho Tiểu Kình đi, tôi có việc cần phải giải quyết."

Tôi khẽ mím môi: "Cậu muốn..đi tìm Hứa Cẩn Phác sao?"

Ngay lập tức, Trương Kiệt cười lạnh một tiếng, giọng điệu vô cùng sắc bén, lại có chút gì đó châm chọc: "Sao vậy? Lo lắng cho cậu ta đến thế à?"

Từ khi quen biết Trương Kiệt cho đến nay, tôi chưa từng trông thấy bộ dạng này của cậu ta. Cho nên phản ứng đầu tiên và duy nhất của tôi là ngơ ngác nhìn, thực sự có một chút chột dạ.

Tôi lo lắng cho cậu ấy thật sao?

Không, không bao giờ có chuyện đó!

"Được rồi. Cậu muốn đi đâu cũng được, chị không hỏi nữa." Nói rồi, tôi vội vã xoay người định đi vào bên trong với con trai, nào ngờ Trương Kiệt lại tiếp tục lên tiếng chất vấn tôi: "Chị đang có thái độ gì vậy?"

Bàn tay đang đặt trên khoá cửa đột nhiên siết chặt lại, tôi thở nhè nhẹ, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh để không phải nổi cáu với cậu ta.

Tôi vẫn đứng tại chỗ, một cách nhẹ nhàng nhất cất giọng nói: "Câu đó, phải để chị hỏi cậu mới đúng đó Trương Kiệt."

Trương Kiệt chợt im lặng trong vài giây, sau đó cũng không thấy cậu ta nói gì thêm, chỉ nghe thấy tiếng bước chân xa dần..

Tôi khép mắt thở dài một tiếng, tiếp đó mở cửa đi vào bên trong.

Tiểu Kình lúc này đang nằm ngủ rất say, tôi thấy thế liền bước lại sô pha cầm lấy gấu bông đặt vào trong tay con. Đây không phải là thứ mà thằng bé rất thích sao?

Tôi đứng nhìn con trai thêm một lúc nữa, sau đó bước về phía sô pha, nhớ lại vừa rồi Hứa Cẩn Phác nói món quà kia chính là đồ của tôi, nhưng là đồ gì mới được?

Khi tôi hiếu kỳ mở ra xem thì mới biết bên trong đó là một bức chân dung, người đàn ông trong tranh không ai khác mà chính là Hứa Cẩn Phác!

Tôi có chút giật mình, đây là bức tranh do chính tay tôi vẽ vào ba năm về trước, nếu tôi nhớ không lầm thì tôi đã để nó ở trong phòng của ông Hứa Huy Khải.

Thời điểm tôi vẽ bức chân dung này là sau khi biết được sự thật đằng sau cái chết của mẹ nuôi mình, tôi cố ý vẽ bức chân dung này chính là muốn Hứa Cẩn Phác nhìn thấy nó, rồi nghĩ rằng tôi đã yêu cậu ấy.

Nhưng mọi chuyện sau đó lại đi theo một hướng khác, khiến cho bản thân tôi cũng quên đi chuyện này!

Lẽ nào khi Hứa Cẩn Phác tìm ra vật này, đã nghĩ rằng, tôi thực sự yêu cậu ấy? Rồi ba năm sau, người đàn ông đó mới thay đổi một cách chóng mặt như vậy?

Bây giờ tôi cũng không biết mình nên vui hay nên buồn nữa..

"A..gấu bông?"

Đang mãi mê suy nghĩ thì giọng nói của con trai chợt vang lên, tôi hoàn toàn có thể nghe ra được sự kinh hỉ ở trong đó.

"Tiểu Kình dậy rồi sao?" Tôi khẽ cười, vừa nói vừa kín đáo gấp gọn bức chân dung kia lại rồi bỏ vào túi áo.

Lúc này, thằng bé mới đưa mắt về phía tôi, nhìn một hồi mới nhíu mày hỏi: "Mẹ ơi, sao mẹ lại mặc quần áo giống Tiểu Kình, mẹ cũng đang bị bệnh ạ?"

"Ừm. Nhưng mẹ không sao hết, chỉ bị thương nhẹ thôi con."

Nói xong, tôi tỏ ra như không có gì nghiêm trọng, giơ bàn tay của mình lên cho con trai xem, dù sao bên ngoài cũng đã được bác sĩ băng bó cẩn thận, nên Tiểu Kình chắc chắn sẽ không phát hiện tôi bị thiếu mất hai đốt tay.

Ngay khi nghe tôi nói như vậy, thằng bé lập tức đặt gấu bông qua một bên, sau đó tự mình trèo xuống giường rồi hớt hãi đi đến chỗ tôi.

"Ai đã làm mẹ bị thương?" Bàn tay nhỏ nhắn của con trai khẽ chạm vào vết thương của tôi, tức giận hỏi. Thằng bé có lẽ đang muốn đòi lại công đạo cho mẹ mình..

"Không sao." Tôi cưng chìu ôm con trai vào lòng, nhẹ giọng bảo: "Mẹ không sao. Tiểu Kình thấy không, bây giờ mẹ vẫn ôm con được, còn có thể..hôn con nữa.."

...

Cả buổi chiều hôm đó, trong phòng bệnh xem như chỉ có tôi và Tiểu Kình ở đó, còn Trương Kiệt vẫn chưa thấy trở về, tôi cũng có gọi cho cậu ta mấy cuộc nhưng không được.

Tôi không hiểu cậu ta tại sao lại phản ứng mạnh như vậy.

Cùng chung sống với nhau tận ba năm, cậu ta lẽ ra phải hiểu tính tôi mới đúng chứ?

Trước giờ, tôi chưa từng quan tâm đến sống chết của cái người họ Hứa kia, mà tôi chỉ quan tâm đến sự an nguy của Trương Kiệt..

Nhưng mà Trương Kiệt lại không nghĩ như vậy, thế nên cho đến tận mười giờ đêm cũng không thấy bóng dáng của cậu ta đâu.

Tôi ôm con trai nằm ở trên giường, thằng bé thì đã ngủ từ rất lâu, tôi nằm đó chờ cậu ta đến hơn mười một giờ đã cảm thấy có chút mệt mỏi, mí mắt cứ mở ra rồi khép lại..

Mãi đến khi bên tai truyền đến tiếng mở cửa khe khẽ, tôi liền biết cậu ta đã trở về nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền lại, lắng tai nghe tiếng bước chân lãnh đạm vang lên trong căn phòng.

Sau đó bằng xúc giác, tôi còn cảm nhận được đôi môi của người đàn ông đang trực tiếp dán trên trán mình, rất lâu, rất lâu..

_____

Hôm nay mình được rảnh nên có chương mới cho mọi người đọc nha 🥰