Mẹ Kế

Chương 36: Về nước

Mấy ngày tiếp theo không thấy Hứa Cẩn Phác gọi về nữa, tôi cũng chẳng buồn đi lãng phí thời gian quý báu của cậu ấy.

Dạo gần đây, ngoài vẽ tranh ra tôi còn nhờ một đầu bếp ở trong nhà dạy mình nấu nướng, đợi đến khi cậu ấy trở về, tôi nhất định sẽ tự tay nấu cho cậu ấy ăn.

Như thế mới có thành ý chứ!

Nếu tôi nhớ không lầm thì hôm nay là ngày Hứa Cẩn Phác đi công tác trở về, thật không thể phủ nhận rằng cậu ấy là một người rất có bản lĩnh, chỉ mới mười tám tuổi đã có thể thay ba mình điều hành công ty.

Hơn thế nữa, mới mười sáu tuổi đã có thể làm cho tôi mang thai.

Thực sự giống như lời chồng tôi đã nói, con trai của ông ấy quả nhiên là một người vô cùng đặc biệt!

...

Sáng nay, mới năm giờ tôi đã thức dậy chuẩn bị bữa sáng cho chồng như mọi ngày. Ông ấy ăn xong bao giờ cũng khen tôi có tiến bộ.

Chuyện của tôi và Hứa Cẩn Phác ông ấy cũng không nhắc tới nữa, hai tuần qua, khi không có sự xuất hiện của người đàn ông kia, từng giây từng phút trôi qua, đối với tôi đều là những giây phút bình yên nhất.

Nhưng từ hôm nay trở đi, có lẽ mọi thứ sẽ khác...

Sau khi cùng người làm dọn xong bàn ăn, tôi trở về phòng thay ra một bộ quần áo khác để chuẩn bị ra vườn thu hoạch rau, tôi vừa đi vừa suy nghĩ không biết nên nấu món gì cho bữa trưa, thì vô tình nghe được giọng nói của Tống Tiểu Mễ phát ra từ phòng bếp.

"Đưa nó cho tôi."

"Chết tiệt!"

Tôi dừng lại một chút. Thì thấy trong phòng bếp, Tống Tiểu Mễ cùng hai người hầu khác đang tranh nhau để giành lấy chiếc bánh ngọt.

Chiếc bánh đó là do tôi đã làm vào hôm qua nhưng vẫn chưa kịp trang trí lên đó.

Có lẽ cô ta biết được Hứa Cẩn Phác sắp trở về, nên đến đây trổ tài nấu nướng để lấy lòng cậu ấy chứ gì.

Cô ta thì có tài cán gì chứ? Nếu có đã không cần đi cướp bốc thành quả lao động của người khác rồi!

"Tống tiểu thư, bánh này cô không được lấy đâu!"

"Đừng nói nhiều, tôi muốn nó thì nhất định phải có được nó. Đưa đây!"

Tôi nhìn khung cảnh hỗn loạn trong phòng bếp mà không khỏi nhếch môi cười. Thật là một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, muốn đấu với tôi sao?

Ha, còn lâu mới tới lượt cô ta!

...

"Hứa phu nhân, thiếu gia muốn cô ra sân bay đón cậu ấy!"

Trong lúc tôi đang thu hoạch được một nửa số rau thì người thanh niên kia đột nhiên đi vào, nói.

Tôi nghe vậy liền gật đầu đồng ý.

...

Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi được đặt chân đến nơi được gọi là sân bay, nhưng chỉ được ở trên xe.

Bọn họ vì sợ tôi sẽ bỏ trốn nên đã cho người đứng gác ở hai bên cửa xe, điều này nhanh chóng thu hút sự chú ý của những người qua lại quanh đó.

Ngồi bần thần nhìn ra khung cảnh bên ngoài, tôi chợt nhớ đến Tống Tiểu Mễ, bây giờ cô ta hẳn là đang bận rộn nấu nướng để tạo bất ngờ cho Hứa Cẩn Phác..

Bất ngờ?

...

Sau một hồi chờ đợi, Hứa Cẩn Phác rốt cục cũng xuất hiện. Tôi chỉ nhìn lướt qua vài giây rồi thôi, nhưng trong đầu tôi vẫn còn lưu lại hình ảnh một người đàn ông với vẻ ngoài vô cùng ưu tú, vừa đi vừa nghe điện thoại.

Và theo sau cậu ấy còn có bốn người đàn ông mặc trang phục đen, người thì kéo hành lí, người thì giúp cậu ấy cầm áo khoác.

Bọn họ đi đến đâu cũng đều triệt để thu hút mọi ánh nhìn, cho đến khi cửa xe bên cạnh tôi được mở ra.

Điều đầu tiên tôi cảm nhận được chính là mùi nước hoa cực kỳ nam tính..

"Cứ quyết định như vậy..."

Hứa Cẩn Phác lúc này đã ngồi vào chỗ, thế nhưng vẫn còn bàn chuyện công việc qua điện thoại, hoàn toàn không để mắt đến tôi.

"Được." Dứt lời, Hứa Cẩn Phác lập tức ném di động xuống ghế, sau đó vội vã tháo chiếc kính râm vứt qua một bên, rồi quay sang nhìn tôi.

Tôi cảm thấy có chút không được tự nhiên, khẽ chớp chớp đôi mắt.

Sao cậu ấy lại nhìn tôi như vậy chứ? Ánh mắt đó như muốn nói, rằng cậu ấy...rất nhớ tôi!

Không, tôi đang suy nghĩ cái gì vậy. Lăng Tịnh, mày tuyệt đối không được xao động, sẽ trúng kế của tên khốn đó, không thể được!

"Gọi tên tôi!"

Hứa Cẩn Phác trầm giọng ra lệnh.

"Phác...ưʍ..." Ngay khi tôi vừa hé môi gọi tên cậu ấy thì Hứa Cẩn Phác đột nhiên cúi xuống hôn lên môi tôi.

Tôi thấy vậy liền khẩn trương nhắm mắt lại, một bàn tay khẽ luồng qua rồi ôm lấy thắt lưng tráng kiện của người đàn ông.

"Hôn tôi!"

Mỗi lúc, nụ hôn của cậu ấy lại càng thêm sâu, nhưng là vẫn không có sự chủ động của tôi.

Lần này, cậu ấy rốt cục cũng muốn tôi chủ động, à không, là cho phép tôi chủ động hôn lại mình.

Nếu cậu ấy đã muốn, thì tôi chẳng có lý do gì để từ chối, miễn là khiến cho cậu ấy tin rằng, trái tim tôi...đã bắt đầu rung động.

"Ngoan.." Hứa Cẩn Phác tỏ vẻ hài lòng khi có được sự phối hợp của tôi, liền đó, một bàn tay trượt xuống nhẹ nhàng xoa nắn mông tôi.

______

Chúng mình đã bao lâu không ăn thịt rồi? 😂😂