Editor: Cindy
Lục Dục Chi chỉ cảm thấy trước ngực trần trụi có một mảnh ướt nóng.
Nắm bả vai cô gái nhỏ cúi đầu nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ, hàng lông mi dính nước mắt khẽ run, nước mắt lặng lẽ chảy xuống gò má, hàm răng cắn chặt đôi môi rướm máu.
Hắn cực kỳ đau lòng, một tay nắm cằm Lục Chi. Đôi môi dán lên mí mắt cô, hôn qua nước mắt.
Đầu lưỡi liếʍ đi giọt máu khoé môi, nếm được chút vị tanh.
Lục Dục Chi cau mày, đầu lưỡi cạy hàm răng ra, cuốn cái lưỡi co ro, nếm thử vị đắng của khoang miệng, an ủi mỗi một tấc.
Nụ hôn này không chứa tìиɧ ɖu͙©, không chứa tình anh em, nó là tình yêu thuần tuý, là nụ hôn triền miên giữa hai người yêu nhau.
Lục Dục Chi vươn ngón tay, khẽ nhéo chóp mũi cô.
"Suy nghĩ vớ vẩn cái gì, anh thích em, yêu em, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh em."
Lời thú nhận này không chính thức lắm, còn tỏ ra có chút khó chịu vội vàng.
Lục Dục Chi vốn thầm nghĩ phải chọn ngày lành tháng tốt, chính thức tỏ tình với cô gái nhỏ mới được.
Lục Chi nghe vậy sửng sốt, hai mắt không thể tin tưởng nhìn người đàn ông.
Chóp mũi đỏ ửng run run, môi anh đào khẽ mở chảy ra vài sợi chỉ bạc.
"Em sờ sờ nó, nó vì em mà nhảy lên." Người đàn ông nắm tay Lục Chi, lòng bàn tay dán lên trước ngực, dưới da thịt là một trái tim đập mạnh mẽ.
Lục Chi dường như nghe được trái tim chính mình, đập 'Bịch bịch', đập cùng một tần suất với trái tim dưới lòng bàn tay, hợp thành một nhịp.
"Em là ánh trăng của anh, là ngôi sao của anh, là cả bầu trời của anh, là tình yêu duy nhất trong cuộc đời anh."
Lời tỏ tình của Lục Dục Chi nói đến là đến, mở miệng tựa như mật ngọt, nói những lời khiến người nghe cảm thấy hạnh phúc.
Lục Chi mắc cỡ đỏ mặt, ấp úng nói không nên lời.
Nội tâm cô nhảy nhót, khói mù tan thành hư không, vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, bản thân cô trách lầm anh trai.
"Chi Chi, anh vì em mà tồn tại. Cha mẹ muốn có một tiểu bảo bối tên Lục Chi, vậy nên đặt tên cho anh là Dục Chi. Một năm sau, em ra đời, sinh mệnh của anh mới có ta nghĩa." Lục Dục Chi nói vô cùng thành kính, Lục Chi giống như ánh sáng cuộc đời hắn.
Hắn từ khi sinh ra đã bị vứt bỏ, Viện trưởng tốt bụng còn lừa hắn nói rằng đây không phải là bị bỏ rơi, là quà tặng của trời cao: Quà tặng gặp trắc trở, sau những trắc trở tất nhiên là anh sáng cầu vồng. Hắn ở Viện Phúc Lợi chờ 5 năm, chỉ có ánh trăng trong trẻo lạnh lùng làm bạn mỗi ngày, nghe hắn tâm sự những lời trong lòng.
Vào năm 5 tuổi, hắn được cha Lục mẹ Lục nhận nuôi. Năm tuổi đã là một cậu bé lớn và hiểu chuyện, nhưng cặp vợ chồng tốt bụng này vẫn nhất quyết muốn nhận nuôi hắn.
Bọn họ đối xử với hắn rất tốt, để cho hắn được hưởng thụ tình thân còn thiếu sót.
Hắn biết đôi vợ chồng này nhiều năm không có con, muốn có một cô con gái hoạt bát đáng yêu, muốn đặt tên cho cô bé là Chi Chi.
Hắn mỗi ngày cầu nguyện dưới ánh trăng, Lục Chi cứ như vậy trở thành món quà trời ban cho đôi vợ chồng này, cũng là quà tặng của hắn.
Ánh mắt lần đầu tiên nhìn thấy cô, Lục Dục Chi chỉ muốn đem toàn bộ những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này tặng cho Tiểu công chúa của hắn.
Lục Chi là quà tặng tốt nhất trời cao ban cho hắn, là mở đầu cho sinh mệnh mới của hắn, là mặt trăng nhỏ của hắn.
Hiện tại là mặt trăng nhỏ hắn yêu nhất.
"Chi Chi, anh yêu em." Hắn trao cho mặt trăng nhỏ của hắn một nụ hôn thành kính.
"Em cũng vậy." Lục Chi nhỏ giọng nói, ngượng ngùng che hai má đỏ ửng.
Em cũng vậy, em cũng thích ca ca, em cũng yêu ca ca, em cũng muốn vĩnh viễn ở bên cạnh ca ca.
Chẳng sợ chúng ta có quan hệ huyết thống, chẳng sợ tình yêu của chúng ta không thể công khai, em cũng vui vẻ chịu đựng.
Lục Chi an tâm dựa vào ngực Lục Dục Chi, khoé môi nở nụ cười ngọt ngào.
~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~