Lục Chi

Chương 36: "Chi Chi ngoan, anh chỉ hư với một mình em." (H) ❄

Editor: Cindy

Tay Lục Dục Chi từ phía dưới luồn vào bên trong bao bọc bầu ngực, bàn tay to không thể nắm gọn, thịt vυ' từ khe hở ngón tay tràn ra, viên cầu vùi ở trong tay tùy ý xoa nắn.

Viên anh đào còn bị áo ngực che đậy, da thịt cọ xát với áo ngực. Run run rẩy rẩy cách áo ngực đứng thẳng.

Lục Chi chịu không nổi ưỡn ngực, dây áo ngực rơi xuống cánh tay, để lộ hoàn toàn viên cầu tròn trịa, vừa lớn vừa vểnh cao, làm Lục Dục Chi yêu thích không buông tay.

Bàn tay vuốt ve eo đi vào nắm một viên cầu còn lại, hai lòng bàn tay mạnh mẽ bao phủ toàn bộ hai ngọn núi của Lục Chi.

Lòng bàn tay xoa vòng giày vò đầṳ ѵú, Lục Chi chỉ cảm thấy trước ngực có cảm giác tê dại ngứa ngáy.

Lòng bàn tay Lục Dục Chi mang theo những vết chai mỏng, đè ấn đảo qua đảo lại trên hai viên anh đào.

Ngón giữa và ngón cái kẹp chặt viên thịt xoay tròn vân vê, móng tay ngón trỏ thì cào gảy nhẹ, viên anh đào màu hồng dần dần nhuộm thành màu đỏ thẫm, khiến người ta thèm thuồng.

Lục Dục Chi không chút do dự, đôi môi ngậm lấy một viên, một viên khác vẫn dùng tay hầu hạ.

Đầṳ ѵú bị khoang miệng ấm áp bao vây, đầu lưỡi ở đỉnh chóp viên anh đào đâm chọc, thỉnh thoảng dùng hàm răng khẽ day cắn đầṳ ѵú, mυ'ŧ vào lôi kéo ra phía trước.

Mặt lưỡi thô ráp liếʍ láp đầṳ ѵú, kɧoáı ©ảʍ mất hồn xông thẳng tới đầu óc, cơ thể Lục Chi bắt đầu không tự chủ được co rút, hoa huyệt dưới thân mắc cỡ thổ lộ phun ra không ít hoa dịch.

Lục Dục Chi buông đầṳ ѵú ra, đổi bên tiếp tục các động tác liếʍ mυ'ŧ đâm gảy, hai bầu ngực mềm mại được hắn chiếu cố thỏa đáng.

Lục Chi ưỡn ngực, để mặc hắn khi dễ, xấu hổ nói không nên lời, chỉ có thể mềm nhũn rêи ɾỉ, bày tỏ mình rất sảng khoái.

Lục Dục Chi đã khi dễ đủ hai bên ngực, đầu lưỡi linh hoạt lại tìm tới đôi môi anh đào của Lục Chi mυ'ŧ hôn.

Đôi tay lưu luyến trên eo Lục Chi, cặp mông ở dưới làn váy, được bao trong qυầи ɭóŧ ren. Tay Lục Dục Chi để ở mỗi bên một cái, đôi tay xoa nắn cánh mông.

Eo Lục Chi bị bắt nâng lên, bụng nhỏ kề sát dán chặt bụng Lục Dục Chi, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn ngẩng đầu thẳng đứng chọc vào bụng nhỏ, Lục Chi cách quần cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của vật kia, cháy bỏng đến mức cơ thể cô run lên.

Hai mảnh cánh mông no đủ mượt mà bị bàn tay nắm bóp không buông, lúc bóp lúc véo, tùy ý chơi đùa thưởng thức.

Ngón tay nghịch ngợm lại thông qua kẽ mông, cách qυầи ɭóŧ mong mỏng, chạm vào hoa môi mềm mại.

Lục Dục Chi bẻ đôi chân ngọc ngà của Lục Chi sang hai bên, gấp lại và quỳ gối trên đệm da của ghế, để cho mông của Lục Chi và đùi hắn hơi hơi tách ra một khoảng cách.

Ngón tay dọc theo kẽ mông, xoa gãi trên hoa môi.

Hoa môi phun ra hoa dịch, thẩm thấu qυầи ɭóŧ hơi mỏng, đầu ngón tay dính ướŧ áŧ.

Lục Dục Chi cười khẽ, ngẩng đầu nhìn đôi mắt mờ mịt nước tình ý mê loạn, khàn giọng nói: "Bảo bảo ướt đẫm nước nha."

Lục Chi không hiểu, mở to đôi mắt hạnh nhân, nhìn hắn.

"Phía bên trong qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm, bảo bảo không cảm giác được sao?" Lục Dục Chi vừa nói vừa vươn hai ngón tay nhẹ véo hai mép hoa môi, trong nháy mắt hoa dịch chảy ra, nhỏ giọt bên trong qυầи ɭóŧ, thấm ướt một mảnh qυầи ɭóŧ.

Lục Chi xấu hổ không chịu nổi, nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn người đàn ông đang mỉm cười.

Lục Dục Chi nhìn bộ dạng tự lừa dối mình của cô gái nhỏ bật cười, khẽ cắn một cái trên đôi môi anh đào.

"Bảo bảo ngoan, kêu cho anh nghe, được không?"

Một tay thì xoa cánh mông, một tay thì vươn hai ngón tay thì vuốt ve hoa môi múp míp, thỉnh thoảng kéo lôиɠ ʍυ lộ ra bên ngoài qυầи ɭóŧ.

Lục Chi cắn chặt môi, kiềm nén tiếng rêи ɾỉ ở cuống họng, không muốn cho người nào đó được như ý nguyện.

Lục Dục Chi đưa ra ngón tay thứ ba, dùng đầu ngón tay dọc theo khe hở hoa môi ma sát, đâm chọc hời hợt, mặt khác hai ngón tay còn lại phối hợp khép hoa môi lại, ngón tay thứ ba cách lớp qυầи ɭóŧ bị ăn vào.

Hạt đậu nhỏ ở bên trong hoa môi bị đầu ngón tay động chạm, dần dần ló đầu ra, đầu ngón tay như có như không quét qua, eo Lục Chi run lên bần bật, bụng nhỏ co rút, tiếng rêи ɾỉ xuyên thấu qua đôi môi mím chặt, lặng lẽ bật ra.

"Bảo bảo ngoan, há miệng kêu ra đi." Lục Dục Chi không đạt được mục đích thề không bỏ qua, ngón tay thứ ba bị hắn uốn lượn, dùng khớp xương ngón tay trêu trọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ ở chỗ khe hở hoa môi.

Bàn tay trên cánh mông xoa nắn, sau đó đột nhiên bắt lấy một viên cầu tròn trịa, mạnh mẽ bóp một cái, trên dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lục Chi.

Miệng nhỏ không chịu nổi mở ra, tiếng rêи ɾỉ yêu kiều bật ra toàn bộ, Lục Dục Chi nghe vào lỗ tai, tràn đầy vui thích.

"Ngô... A... Anh hư. ~"

Lục Chi vừa xấu hổ vừa giận, đôi tay nhỏ bé mềm mại không xương, bấm vào da thịt sau cổ Lục Dục Chi.

Lục Dục Chi xin khoan dung, thu hồi bàn tay nắm bóp bầu ngực, đặt ở vòng eo mẫn cảm trấn an, đôi môi mυ'ŧ hôn đầṳ ѵú.

"Chi Chi ngoan, anh chỉ hư đối với một mình em."

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~