Chồng Trước Đừng Tới Đây

Chương 59. Rạp chiếu phim tha thứ ( h )

Ngày hôm sau, Tô Uyển ăn mặc đơn giản, chỉ buộc tóc đuôi ngựa, lộ ra cái trán no đủ trắng nõn, con ngươi trong vắt tràn ngập bi thương, không trang điểm, da thịt trắng nõn như có thể véo ra nước.

Sau khi cô trả lời phóng viên vài câu đơn giản, liền bắt đầu kế hoạch hôm nay, công bố toàn bộ chứng cứ tìm được rải rác lúc trước, đương nhiên những chứng cứ đó không có tác dụng lớn về mặt pháp luật, nhưng đây là thời đại internet, một vài người trẻ tuổi nhàm chán sức tưởng tượng phong phú, kết hợp với cô dẫn đường, quần chúng trên cơ bản đã lôi được hết chân tướng sự thật ra.

Viện kiểm sát vô cùng quan tâm đến chuyện lần này, Hoắc gia vốn náo nhiệt giờ trở nên quạnh quẽ, chuyện sau đó Tô Uyển cũng không chú ý nữa.

Cô bớt chút thời gian đến cục dân chính với chú nhỏ làm giấy ly hôn, gia tộc có chuyện đều nhờ Hướng Cửu Kiêu xử lý, rồi đi về trước.

Tô Uyển ở một nhà tiệm lẩu vừa cùng Cố Ninh ăn cơm, vừa nói về chuyện gần đây.

Cố Ninh do dự nói: “Cậu với anh ta giờ định thế nào?”

“Cái gì mà định thế nào?” Tô Uyển làm bộ nghe không hiểu.

Thấy bạn tốt không muốn nhiều lời, Cố Ninh lại bắt đầu cùng cô nói đến chuyện khác.

Cơm nước xong xuôi, Tô Uyển với Cố Ninh đến rạp chiếu phim, lúc phim sắp bắt đầu chiếu, Cố Ninh đau bụng đi WC, Tô Uyển có chút buồn bực, cũng không nghĩ nhiều chuyên tâm xem phim.

Toàn bộ rạp phim có mỗi một mình cô, mãi đến khi phim bắt đầu chiếu, màn ảnh bình thường đột nhiên xuất hiện bóng đen, “A!” Tô Uyển thét chói tai ra tiếng.

Đây là phim kinh dị! Không phải phim tình cảm mà cô đã chọn trước đó.

Cái này không cần nghĩ cũng biết là Cố Ninh làm.

Cô run rẩy cuộn tròn trong một góc, âm thanh khủng bố truyền ra từ bốn phía, kết hợp với không khí lạnh, càng thêm rất chân thật. Đột nhiên cô rơi vào vòng tay quen thuộc.

Tô Uyển ôm chặt lấy anh, thân thể run rẩy, vô cùng sợ hãi, từ nhỏ cô đã sợ những cái này, khi còn nhỏ hay bị trêu đùa, khóe mắt mang theo nước mắt, yếu ớt nói: “Em sợ.”

“Đừng sợ, ngoan, anh đang ở đây.” Thẩm Quân Trạch ngồi xổm trước mặt cô, ôm cô, ôn nhu vỗ lên lưng cô.

Dần dần, cảm xúc Tô Uyển ổn định hơn một chút, hôn lên bờ môi của anh, sao cô có thể không biết mình bị Cố Ninh bán.

Hôm nay toàn bộ người ở Hoắc gia đều bị viện kiểm sát mang đi, cô nhìn thấy ánh mắt tràn ngập hận ý, không biết vì sao Tô Uyển cảm thấy vô cùng sảng khoái, cũng vô cùng uất ức.

Từ nhỏ cô đã bị nhặt về Tô gia, không hợp với mọi người Tô gia, sau đó lại gả cho Thẩm Quân Trạch, sau khi bị bắt ly hôn, ở nước ngoài vẫn luôn bị người đuổi gϊếŧ, không phải muốn vũ nhục cô thì chính là muốn cô biến mất khỏi thế giới này.

Mãi đến khi về nước, những người đó vẫn không chịu buông tha mình, mấy ngày này nếu không phải có chú nhỏ che chở cô thì chỉ sợ sẽ xảy ra các loại chuyện ngoài ý muốn, làm cô biến mất khỏi thế giới này.

Tô Uyển chủ động dây dưa bờ môi của anh, hôn không hề có kết cấu, mang theo uất ức, mang theo oán hận.

“Uyển Uyển…” Người đàn ông kinh hỉ nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, nương theo chút ánh sáng trên màn ảnh g, thấy mặt cô đầy nước mắt.

Trong lòng chỉ cảm thấy như có người cầm dao nhỏ rạch từng dao trên người, máu chảy đầm đìa rất khó chịu.

Anh chủ động dẫn đường cho răng môi hai người bọn họ dây dưa, dần dần Tô Uyển cũng trở nên ôn hòa, lúc tách ra, còn kéo theo một sợi chỉ bạc.

Tay Tô Uyển còn ở trên cơ bụng anh, tay Thẩm Quân Trạch đặt ở sau lưng Tô Uyển, cởi bỏ nút áo ngực của cô, người đàn ông thật cẩn thận quan sát sắc mặt cô, sờ lên nhũ hoa của cô, dường như trở nên lớn hơn một chút…

“Uyển Uyển, thoải mái không?” Lực của anh vừa phải, không ngừng xoa bóp, ngón tay miết đầṳ ѵú cô, quan sát phản ứng dưới thân của cô.

“Ưm… anh vào trọng điểm…” Chút lực đạo này như đang tra tấn cô, hoàn toàn không thể thỏa mãn cô.

Một lát sau, bị người đàn ông đánh bại, Tô Uyển bắt lấy tay anh chủ động kép xuống, cởϊ qυầи đùi của mình rồi đến qυầи ɭóŧ ren, trên qυầи ɭóŧ còn kéo theo một sợi dâʍ ŧᏂủy̠.

“Uyển Uyển em ướt rồi.” Anh thở dồn dập, vuốt ve hoa huyệt cô nói.

“Vậy… anh có muốn giúp em ngăn ngứa? Thao em không?” Cô giống như yêu tinh biết câu dẫn người, tiến đến bên tai anh nhỏ giọng nói.

Hơi thở nóng bỏng phả lên tai anh, Thẩm Quân Trạch nháy mắt bị gợi lên dục hỏa, ôm lấy người, đặt ngồi ở trên người mình, cười xấu xa nói: “Muốn? Vậy tự mình tới đi.”

Anh giữ lấy eo cô, phòng cô bị ngã xuống, còn mình thì ngồi trên ghế rạp chiếu phim, áp thân thể của cô lên người mình, ngậm nhũ hoa của cô vào trong miệng, vừa cắn, vừa liếʍ, vừa ôn nhu lại có chút thô bạo, hút từng tí một, cảm giác thật khó nói, Tô Uyển vừa muốn thoát khỏi, lại vừa muốn càng nhiều hơn…

Hiện tại cô rất mâu thuẫn, cảm giác ở thân trên càng khiến cho thân dưới khó chịu, tiểu huyệt không ngừng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, trong người cảm thấy hư không khát vọng côn ŧᏂịŧ lấp đầy.

Cởi bỏ dây lưng của Thẩm Quân Trạch, lộ ra côn ŧᏂịŧ thật lớn, cô cẩn thận vuốt ve, như là muốn ghi tạc thứ này vào trong đầu từng chút một.

Thẩm Quân Trạch không thúc giục Tô Uyển, tùy ý cô muốn làm gì thì làm, hưởng thụ cô chủ động.

Tô Uyển ngồi quỳ ở hai bên, đỡ côn ŧᏂịŧ lớn, dùng tay tách huyệt khẩu của mình ra, lộ ra thịt non mềm mại hồng hào bên trong, trên mật đậu lây dính một tầng dâʍ ŧᏂủy̠.

Thẩm Quân Trạch nhìn thấy càng cảm thấy dục hỏa đốt người: “Uyển Uyển…”

Giọng nói người đàn ông trầm thấp mang theo khát vọng, dừng ở bên tai Tô Uyển như thôi tình dược.

Cô cũng không hề tra tấn anh, nắm côn ŧᏂịŧ, nuốt vào từng chút một, không biết có phải do đã bị thao quá nhiều hay không, mà tiểu huyệt của cô lại vô cùng vừa vặn với côn ŧᏂịŧ.

Tuy rằng vẫn có chút trướng đau, nhưng càng nhiều hơn là sảng khoái, làm cô muốn ngừng mà tê dại không chịu được.

Cô không ngừng vặn vẹo vòng eo, làm côn ŧᏂịŧ đâm vào trong thịt non của mình, cảm giác tê dại làm sức lực của cô dần dần biến mất, cô tức giận cắn lên ngực anh một cái: “Anh động đi chứ! Có phải không được hay không?”

Lời này chọc giận Thẩm Quân Trạch, vẻ mặt anh không biểu hiện gì, lông mày hơi cau lại: “Được, anh động.”

Kéo mông cô lại gần, bắt đầu chậm rãi động đậy, nghiền nát thịt non của cô từng chút một, côn ŧᏂịŧ được hoa huyệt của cô chăm sóc từng tấc một, dâʍ ŧᏂủy̠ không ngăn được, càng ngày càng nhiều thêm, đường đi càng thêm trơn trượt, côn ŧᏂịŧ từ giữa trượt ra.

Thẩm Quân Trạch đương nhiên biết, đây là bởi vì lúc trước cho cô dùng thuốc: “Có phải hỏng rồi hay không? Sao lại rớt ra được?”

Người đàn ông nói lời dâʍ đãиɠ, mặt Tô Uyển đỏ bừng, trong lòng lại thích, trong hoa huyệt lại phun ra một dòng dâʍ ŧᏂủy̠.

Nhận thấy được nó hoan nghênh, ngữ khí Thẩm Quân Trạch xấu xa cười cười: “Uyển Uyển, thân thể của em không rời được anh, rời khỏi anh, ai tới thỏa mãn em đây?”

“Ưm, anh nhanh lên…” Khát vọng trong lòng Tô Uyển đều bị đốt hết lên, chỉ cảm thấy hết sức khó chịu, nhưng người đàn ông này lại không thỏa mãn chính mình, bây giờ còn nói những lời vô nghĩa.

“Không rời khỏi anh, chỉ muốn anh…” Tô Uyển bực bội nói.

Nói xong, người đàn ông giống như có động lực lớn lao, trực tiếp hung hăng đâm vào, đâm tới rồi chỗ sâu nhất, cổ tử ©υиɠ bị đâm mở, mỗi lần anh đi vào đi ra, đều nghiền lên chỗ mẫn cảm của cô.

Đều có thể cảm nhận được hoa huyệt của cô ấm áp nhiệt tình bao nhiêu, bao vây anh, cắn anh, không cho anh đi ra ngoài…

Lúc phim nhựa sắp kết thúc, Thẩm Quân Trạch mới bắn ra, Tô Uyển không ngừng thở hổn hển, thân thể còn đang không ngừng run rẩy, hưởng thụ dư vị cao trào, ba phút sau cô mới chậm rãi khôi phục…