Buổi tối, Thẩm Quân Trạch đứng lên từ ghế trên, chân có chút chết lặng, thiếu chút nữa té ngã, lúc này trừ bỏ những người tăng ca thì công ty đã không còn lại bao nhiêu người.
Anh tới dưới lầu, vừa muốn lên xe, đột nhiên bị gọi lại.
“Thẩm thiếu gia, tiểu thư của chúng ta nói mời ngài hôm nay đúng hạn đi làm.” Một người đàn ông mặc mộ thân tây trang ôn hòa nhìn anh nói.
Thẩm Quân Trạch trầm mặc một lát, nói: “Đã biết.”
“Đừng quên, 9 giờ ở hội sở Carrey, hy vọng ngài tuân thủ hứa hẹn.” Người đàn ông nói xong liền rời đi.
Thẩm Quân Trạch đứng tại chỗ thật lâu không động đậy, một lát sau mới lái xe, nhạt như nước ốc ăn cơm chiều.
Lúc này đã cách 9 giờ còn hai mươi phút, đến Carrey ít nhất cũng cần nửa giờ, Thẩm Quân Trạch nhíu mày, cô đây là cố ý.
Anh chỉ có thể thừa nhận…
Lúc tới hội sở Carrey, đã vượt qua thời gian hẹn hai mươi phút, Thẩm Quân Trạch do dự, nhưng vẫn đi vào, anh biết lần này mình đi vào, chẳng sợ không ai biết, thì tôn nghiêm của anh cũng đã bị dẫm trên mặt đất rồi.
Nhưng tất cả những cái này đều là anh nợ cô.
Giống như lời người nọ nói, bởi vì sự ích kỷ của bàn thân mình mà anh không ngừng làm tổn thương Tô Uyển, chẳng sợ cô trở về, chính mình có thực lực bảo vệ cô, nhưng anh vẫn như cũ làm tổn thương cô, dùng bệnh của mình làm cớ.
Tô Uyển biết anh chắc chắn sẽ đến, xuyên qua camera nhìn anh xuất hiện ở cửa đôi lông mày nhăn lại.
Nhân viên quản lý của Hội sở, chị Mai không nghĩ tới người Tô Uyển nói lại là Thẩm Quân Trạch, có chút khó khăn nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Không hiểu rõ cô có ý gì, chần chờ nói: “Tô tiểu thư, cái này nên xử lý thế nào đây?”
“Chị dẫn anh ta đi đến phòng Vân Vũ, cứ dựa theo lộ trình nơi này mà làm, còn lại không cần sắp xếp, tôi sẽ xử lý.” Tô Uyển nhấp một ngụm nước sôi để nguội nói.
Chờ đến lúc Thẩm Quân Trạch bị trói ở trên giường, vẫn có chút không thể tưởng tượng nổi, anh không ngừng nắm bàn tay lại, rồi buông ra.
Cuối cùng vẫn không giãy giụa, anh hiểu rõ, Tô Uyển với anh không bao giờ có khả năng.
Tưởng tượng đến ngày đó cô thản nhiên nhìn mình, giống như nhìn người xa lạ, anh đã biết đã hoàn toàn mất đi cô, đáy lòng đau nói.
“Két ——”
Cửa bị đẩy ra, anh không nghĩ nhanh như vậy đã có người tới, Uyển Uyển còn không phải là chán ghét chính mình, nên mới bắt anh đeo bịt mắt nên không thấy rõ người tới.
Nghĩ đến cảnh bản thân mình trên người mặc quần tây áo sơmi mà cúc áo đã bị mở ra mấy cái, lộ ra phần lớn cơ bụng màu đồng bên trong.
Tô Uyển không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm l*иg ngực anh lộ ra bên ngoài, cầm lấy máy thay đổi âm thanh, nơi này rất chú trọng bảo vệ riêng tư của khách hàng, một vài phú bà đều thích tới nơi này tìm sung sướиɠ tìm niềm vui.
Thẩm Quân Trạch cảm giác có người tới tiếp cận, cơ bắp toàn thân đều căng chặt, cảnh giác.
Thấy vậy, cô nở nụ cười, đầu ngón tay vẽ lên ngực anh, giọng nói trở nên có chút thô ráp: “Gấp không chờ nổi như vậy sao? Nói là tới một món hàng ngon, không nghĩ tới còn dâʍ đãиɠ như vậy.”
Cô một bên trào phúng, một bên đánh giá, thi thoảng lướt qua cơ bụng anh.
Giờ phút này thói ở sạch của Thẩm Quân Trạch lêи đỉиɦ điểm, không phải Tô Uyển! Ảo tưởng đáy lòng anh bị đánh vỡ, Uyển Uyển của anh sẽ không dùng loại nước hoa thấp kém như vậy, cũng sẽ không đối xử với anh như vậy …
“Lăn!” Thẩm Quân Trạch lạnh lẽo quát lớn.
Nhưng Tô Uyển cũng không sợ anh, vô luận là trước kia hay là hiện tại, phía trước là vì cô yêu anh nên mới chịu đựng, nhưng hiện tại cô nhất định phải khiến anh hiểu rõ, cô cũng biết tức giận, không phải búp bê vải.
“Một kẻ bán thân còn không thành thật?” Vừa nói, vừa cởi toàn bộ nút áo sơ mi của anh, không muốn cởi hết ra cho anh, tay đi xuống, đυ.ng tới chỗ thật lớn kia của anh.
Này vẫn chưa thức tỉnh đã lớn như thế, nếu … Tưởng tượng đến lúc trước bị anh lấp đầy, đáy lòng Tô Uyển ngứa ngáy, tiểu huyệt không ngừng phun mật thủy.
Liếʍ môi đỏ “lách cách” đai lưng bị cởi ra, Tô Uyển không do dự, kéo quần đùi xuống dưới, côn ŧᏂịŧ thật lớn kia trực tiếp nhảy ra.
Thẩm Quân Trạch nhẫn nại tới cực hạn gân xanh trên mặt nhảy lên, nhưng đáy lòng lại như tro tàn, Tô Uyển vẫn không tới…
Nhận thấy được tiểu đệ của mình bị lộ ra ngoài, quát: “Cút đi! Nếu không tôi sẽ khiến cô không lăn lộn nổi ở thành phố S này nữa.”
“A? Phải không?” Giọng nói Tô Uyển mang theo tia khinh thường: “Vậy anh tránh được hôm nay trước rồi nói sau.”
Không biết là do ngửi phải hương đặc chế trong không khí, hay là do uống ly rượu kia, trong cơ thể dâng lên một luồng khô nóng, côn ŧᏂịŧ trực tiếp cứng lên.
“Khốn khϊếp, cô giở trò!” Thẩm Quân Trạch nghiến răng nghiến lợi nói.
Dây xích trói anh vang lên‘ leng keng ’.
Tô Uyển thấy được lửa giận của người đàn ông, cũng không nhút nhát: “Anh không biết sao? Đồ vật nơi này đều mang theo hiệu quả như xuân dược.”
Nói xong, cô chậm rãi vuốt côn ŧᏂịŧ dựng lên của anh, nhìn nó lại lớn thêm một vòng, đánh lên một cái.
Thẩm Quân Trạch không nghĩ tới sẽ bị đối đãi thô bạo như thế, đau đến hít hà một hơi, ngay sau đó lại có chút sướиɠ, giảm bớt chút khô nóng trong người.
Nhìn dịch đυ.c lộ ra ngoài lỗ sáo, Tô Uyển sờ soạng, cười nhạo ra tiếng: “A, còn tưởng rằng thật sự thanh cao, trong xương cốt còn không phải dâʍ đãиɠ.”
Nói xong, cô chậm rãi ngồi xuống côn ŧᏂịŧ của anh.
Thẩm Quân Trạch không nghĩ tới người phụ nữ này thật sự dám làm như thế, chán ghét tới cực điểm, đối với anh mà nói đây là vũ nhục lớn nhất.
“Hôm nay sự tôi nhớ kỹ.” Giọng nói người đàn ông trở nên tàn nhẫn.
Tô Uyển run lập cập, trực tiếp ngồi xuống.
Qυყ đầυ thật lớn chọc vào huyệt thịt mềm mại của chính mình, làm tiểu huyệt của cô trực tiếp bị nhét đầy, thậm chí còn có chút trướng đến khó chịu, sức lực Tô Uyển giống như mất hết, dừng lại một lúc, mới chậm rãi động đậy.
Trong lòng mắng thầm: Lớn như vậy làm gì!
Cô rút ra một ít, lại chậm rãi đi vào, tiểu huyệt bao vây lấy côn ŧᏂịŧ anh, cảm giác được gân xanh trên côn ŧᏂịŧ của anh không ngừng nhảy lên.
Qυყ đầυ trực tiếp đỉnh vào tận cùng bên trong, cô có chút chịu không nổi muốn rời khỏi một ít, không nghĩ tới lòng bàn chân trượt, ngã ngồi trên eo anh.
Đồng thời ngay lúc đó, người đàn ông dưới thân cũng phát ra một tiếng kêu rên, tiếng kêu như thống khổ lại như thoải mái.
Tô Uyển bị tiếng rên này khiến đáy lòng ngứa ngáy, lại có chút không ngại nữa.
Lắc lư mông mình, không ngừng cọ xát, dường như người đàn ông dưới thân chỉ là một công cụ.
Chút cảm giác này, sao có thể làm Thẩm Quân Trạch thỏa mãn, lúc này du͙© vọиɠ của anh đã chiếm thượng phong.
Trong miệng nhỏ giọng nỉ non: “Uyển Uyển, Uyển Uyển.” Uốn gối dùng sức, đâm đến mông của cô bay lên trên rồi lại ngồi xuống.
Tô Uyển bất mãn vỗ mặt anh: “Thành thật một chút! Ở dưới thân lão nương, còn dám nghĩ tới người khác?”
Chỉ tiếc, giong nói này trung tính lại không che lấp được tia yêu kiều, không cao cao tại thượng như trước.
Nói xong, lại bắt đầu động lên, nhìn bộ dáng khó chịu của anh, Tô Uyển lại vỗ vỗ mặt anh: “Anh không biết kêu sao?”
Thẩm Quân Trạch cắn răng, âm trầm nói: “Đừng quá mức!”
Quá mức? Này mà quá mức? Tôi không chỉ muốn ngủ với anh, còn muốn chơi anh nữa đấy!
Tô Uyển không phải loại người bị uy hϊếp liền ngoan ngoãn nhẫn nhịn, trực tiếp xuống khỏi người anh, trên côn ŧᏂịŧ còn mang theo dâʍ ɖị©ɧ trong suốt, Tô Uyển nhìn thấy đỏ cả mặt.
Chung quy là tâm tư muốn giáo huấn anh chiếm thượng phong.
Tay dùng sức nhéo côn ŧᏂịŧ anh, ngón tay đánh lên mã mắt của anh. “Nha, đáng thương như vậy, đều sưng lên như vậy.”