Tim Tô Uyển đau đớn khi bị người anh nhục nhã, càng nhiều hơn chính là đau đớn trên thân thể, mỗi một hơi thở của cô đều đau đớn khó chịu, cúc huyệt cứ như sắp muốn nổ đến nơi.
Cô chỉ có thể cắn môi cho đến khi mùi máu tràn ngập khoang miệng mới không bị ngất.
Thẩm Quân Trạch nhìn bộ dáng thống khổ của cô, đáy lòng sinh ra một cảm giác thoải mái.
Khóe miệng anh nâng lên, trong ánh mắt không mảy may có chút tình cảm, hiện tại cô đau đớn bao nhiêu, thì biết lúc cô phán anh anh có bao nhiêu đau khổ.
Tiêm vào nốt ba trăm ml cuối cùng, rút ống mềm ra, lại lấy một khối băng từ trong tủ lạnh ra, trực tiếp nhét vào.
Khối băng hình hộp chữ nhật phía trước nhỏ dài, ở giữa thô to như trứng gà, phía sau chỉ to như trứng chim bồ câu lấp đầy toàn bộ cúc huyệt.
"Thế nào? Thoải mái không?" Người đàn ông tắt đèn đi, thắp nến lên chiếu vào một bên mặt của cô, sườn mặt trắng bệch được ánh nến màu đỏ chiếu đến hiện lên chút màu sắc ấm áp.
Anh túm lấy tóc cô, kéo đầu cô ngửa lên: "Tô Uyển, đây là em nên nhận được, khi chưa kết hôn, ông đây đã cho em cơ hội, tôi từng nói với em, đời này của em chỉ có thể là của tôi, sao em lại không ngoan như thế chứ?"
"Bé không ngoan thì phải bị phạt."
Tô Uyển nhìn ánh mắt anh chứa đầy hận ý xen lẫn đau lòng, há to miệng muốn giải thích lại không cách nào nói ra lời, chỉ có thể phát ra tiếng kêu đau đớn.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của cô, cho dù bị ngược đãi cũng không bị che mất nổi vẻ đẹp của cô mà ngược lại có loại đẹp bệnh lý.
"Thật đúng là dâʍ đãиɠ, bị chơi như thế, còn muốn câu dẫn người." Anh lạnh lùng chế giễu.
Nhìn khối băng trong cúc huyệt cô đã hòa tan không ít, bắt đầu cởi bỏ dây thừng của cô.
Miệng cúc huyệt của Tô Uyển đã chết lặng, sữa bò chèn ép trong thân thể của cô, giống như sắp đến dạ dày, rất khó chịu, rất đau.
Mỗi một dây thần kinh đều bị đau đớn không chế, cô hận không thể ngất đi, nhưng vừa đau lại cũng vừa tỉnh táo.
Anh ôm lấy người, nhanh chân đi ra.
Sau khi xuống lầu, Tô Uyển thấy anh muốn đi ra cửa thì bắt đầu chống cự: "Anh muốn dẫn em đi đâu?"
Hiện tại cô không một mảnh vải che thân, hơn nữa trên người còn có vết tích, còn có đồ vật trong cúc huyệt…
Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của cô, Thẩm Quân Trạch cười: "Giờ Uyển Uyển mới biết sợ sao? Vậy lúc em lên giường với người đàn ông khác sao lại không nghĩ tới thế?"
"Không muốn… Cầu xin anh…" Người đàn ông mở cửa, đưa theo cô ra ngoài, giờ phút này xung quanh biệt thự rất yên tĩnh, vẫn chưa có người nào.
Tô Uyển không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ bị người khác để ý, chỉ có thể cầu khẩn nhìn anh, hi vọng anh buông tha cho mình.
Đặt người xuống đất, cô đau đến đứng không vững, Thẩm Quân Trạch tùy ý cô té ngã, cũng không đỡ cô.
"Quỳ gối ở đây, mông hướng ra bên ngoài phun ra, tôi liền bỏ qua cho em." Người đàn ông không có chút tình cảm nào phun ra một câu.
Tô Uyển không thể tin nhìn anh.
"Em cũng có thể không làm, hiện tại là bốn giờ rưỡi sáng, lúc năm giờ rưỡi đã có người, nếu có người trông thấy em giống như cɧó ©áϊ…" Ánh mắt người đàn ông chứa ý cười nhạo.
Rơi vào trong mắt cô, giống như bị ác quỷ để mắt tới.
Cô khuất nhục bò dậy, quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt.
Cái bộ dáng đáng thương này cũng không thể làm cho anh thay đổi một chút suy nghĩ, ngược lại càng có ý muốn đùa bỡn cô.
"Nhếch mông lên, khom lưng xuống, nửa người trên nhô lên." Người đàn ông lạnh lùng nói.
Tô Uyển chỉ có thể dựa theo anh nói mà làm, đã cuội phủ trên mặt đất làm đầu gối cô đau nhức, nhưng cũng không sánh bằng đau nhức trong cúc huyệt, khuất nhục trong lòng cùng đau đớn trên người.
Vυ' cô lộ ra, khối băng dưới thân hòa tan, giọt nước rơi lên trên mặt đất, âm thanh "Tí tách" vang lên trong hoàn cảnh yên tĩnh, thỉnh thoảng còn có tiếng hít thở thống khổ của Tô Uyển cùng tiếng kêu của côn trùng.