Chồng Trước Đừng Tới Đây

Chương 9: Tự an ủi (cao h)

Edit: 🍄Nấm🌻

-----

Đột nhiên, Tô Uyển trừng lớn đôi mắt, tên nam nhân biếи ŧɦái này cư nhiên cầm ngón tay cô cắm vào trong hoa huyệt của chính mình.

Tuy rằng Tô Uyển nhiều lần cũng tự an ủi, nhưng chưa bao giờ tự an ủi trước mặt nam nhân, trong nháy mắt, cô liền cảm thấy ngượng ngùng cùng khẩn trương.

Thân thể gắt gao căng thẳng, cô cảm giác rất rõ ràng ngón tay mình bị hắn cầm lấy, không ngừng đâm vào, rút ra, lặp đi lặp lại.

"Cảm giác tự mình an ủi thế nào?" Thẩm Quân Trạch tiến đến, ghé sát bên tai cô, nhiệt độ nóng bỏng không biết có phải cố ý phun ra bên tai cô hay không, vành tai nhỏ liền đỏ lên.

Nam nhân há mồm ngậm lấy, hàm răng khẽ cắn.

Lực chú ý lúc này của Tô Uyển đều tập trung ở hạ thể bên dưới của mình, không biết là do có Thẩm Quân Trạch ở bên người, hay là do hoàn cảnh lúc nào cũng có khả năng bị phát hiện này, cô chỉ cảm thấy thân thể chính mình, hôm nay phá lệ mẫn cảm.

Chỉ dùng ngón tay chậm rãi thọc vào rút ra vài cái, dâʍ ŧᏂủy̠ trong hoa huyệt không ngăn được chảy ra.

Nam nhân buông tay cô ra, áp người cô lên trên tường, ôm vòng eo nhỏ bé của cô, côn ŧᏂịŧ trực tiếp cắm vào.

"Ngô..." Tô Uyển không nghĩ tới hắn chưa chuẩn bị kĩ đã trực tiếp tiến vào, hơn nữa tư thế xâm nhập này khiến côn ŧᏂịŧ dễ dàng vào sâu trong hoa huyệt.

Ban đầu hoa huyệt giống như bị rách ra, ngay lúc sau liền cảm thấy có chút đau.

"Anh... Nhẹ chút... Ahh..." Tô Uyển yêu kiều rêи ɾỉ.

Hoa huyệt hư không, bị côn ŧᏂịŧ bất ngờ lấp đầy, không chịu đựng nổi, nếu là côn ŧᏂịŧ nhỏ hơn thì tốt rồi...

"Ân... Ahh... Quá trướng... Chậm..." Thanh âm yêu kiều của Tô Uyển nói.

Thẩm Quân Trạch một bên cắn xương quai xanh trắng nõn của cô, một tay khác nắm lấy đôi thỏ con tuyết trắng tròn trịa, cảm thấy vướng víu, khó chịu, trực tiếp đẩy nội y của cô lên.

Ngón tay thô ráp vuốt ve đôi thỏ con tuyết trắng của cô, đầu ngón tay vuốt ve đầṳ ѵú, đầṳ ѵú dần dần dựng lên.

Tô Uyển ngửa đầu, thân thể ưỡn cao, da thịt tuyết trắng trở nên phấn hồng, bộ dáng chủ động đưa ngực mình lên.

Món ngon đưa tới cửa, Thẩm Quân Trạch tự nhiên sẽ không bỏ qua, ngậm lấy đầṳ ѵú màu hồng phấn của cô, mạnh mẽ hút, mυ'ŧ, thanh âm "chậc chậc" vang lên.

Mặt Tô Uyển tức khắc đỏ lên, hơn nữa nhũ hoa sưng to tê dại, quả thực là muốn cô chết mất.

Cô dựa vào trong l*иg ngực Thẩm Quân Trạch, hai chân vô lực lắc lư theo động tác va chạm mạnh mẽ của nam nhân, nước mắt ở khóe mắt bị Thẩm Quân Trạch liếʍ đi.

"Uyển Uyển, em không sao chứ?" Giọng nói của La Hạo từ ngoài cửa vang lên.

Thẩm Quân Trạch hung hăng thọc vào điểm mẫn cảm của cô, ôn nhu ban đầu cũng trở nên tàn nhẫn.

Trong lúc nhất thời, trong WC toàn bộ đều là tiếng thân thể va chạm kịch liệt "phụt phụt", tiểu huyệt sớm đã là một mảnh lầy lội.

Tô Uyển gắt gao kẹp chặt côn ŧᏂịŧ hắn, che miệng mình lại sợ phát ra thanh âm rêи ɾỉ.

Côn ŧᏂịŧ bị tiểu huyệt gắt gao cắn nuốt, Thẩm Quân Trạch thiếu chút nữa giải phóng con cháu, một tay dùng sức bóp vòng eo cô, một tay khác đi tìm mật đậu của cô, bắt đầu vuốt ve.

Tô Uyển chỉ cảm thấy tầng tầng kɧoáı ©ảʍ không ngừng tăng lên, cô hiện tại chỉ muốn kêu ra tiếng, nhưng La Hạo lại ở ngoài cửa......

Không cần nghĩ cũng biết nam nhân này đang cố ý, mỗi lần ra vào đều nhắm vào điểm mẫn cảm của cô mà đâm.

Bụng dưới của cô căng chặt, hoa huyệt điên cuồng co rút, giống như một cái miệng nhỏ tham ăn, không ngừng cắn nuốt phân thân hắn.

Tô Uyển chỉ cảm thấy hoa kính của mình bị nam nhân làm căng ra, nếp gấp bên trong bị kéo thẳng một chút, côn ŧᏂịŧ nổi toàn gân xanh thỉnh thoảng nhảy lên ở trong hoa kính.

Hắn biết cô sắp tới, vì thế côn ŧᏂịŧ thay đổi nơi đỉnh lộng, tốc độ thọc vào rút ra nhanh hơn.

"Ngô..." Tô Uyển cắn tay mình, sợ La Hạo nghe được.

Mà La Hạo ở ngoài cửa, tự nhiên nghe được động tĩnh bên trong, chán ghét nhìn thoáng qua. Đợi một lúc không thấy Tô Uyển ra, vì thế rời đi.

Chờ sau khi La Hạo rời đi, Tô Uyển rốt cuộc không nhịn được cất tiếng rêи ɾỉ. Thân thể ngay sau đó là một trận rùng mình, trước mắt khoảng không trắng xóa, bên dưới phun ra một cổ mật dịch, cả người run run dựa vào trong lòng ngực hắn.

Đường đi bị co rút lại, Thẩm Quân Trạch bị kẹp cũng không chịu nổi, bẻ hai chân cô ra, nhanh chóng thọc vào rút ra trên dưới trăm cái, trực tiếp đem đỉnh qυყ đầυ thọc vào cửa tử ©υиɠ cô.

"A... thật sâu... Lại đến..." Cả người Tô Uyển trực tiếp banh ra, tầm mắt là một mảng trắng xóa, cả người đều mềm như bông, không có sức lực dựa vào trên người hắn, mà phía dưới dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra giống như đi tiểu.

Thẩm Quân Trạch gầm nhẹ một tiếng: "Uyển Uyển, cho em... Tất cả đều cho em."

Đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm bắn vào trong tử ©υиɠ.

Thân thể Tô Uyển vừa trải qua cao trào, theo bản năng rêи ɾỉ ra tiếng: "Thật căng... Từ bỏ..."

Thẩm Quân Trạch không rút dươиɠ ѵậŧ mình ra, nhìn phân thân của mình làm bụng nhỏ cô phồng lên, ấn xuống nói: "Uyển Uyển, sinh cho anh một đứa con..."

Tô Uyển vẫn đang trầm ngâm trong kɧoáı ©ảʍ, căn bản không để ý nam nhân nói cái gì.

Chờ sau khi hắn rút côn ŧᏂịŧ mềm nhũn của mình ra, không còn cản trở, hỗn hợp mật thủy nữ nhân cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẩn đυ.c của nam nhân, theo chân cô chảy ra.

Thẩm Quân Trạch nhìn thấy liền có chút tiếc hận, sửa sang quần áo của mình và Tô Uyển xong, chờ cô khôi phục khí lực mới buông người ra.

"Nếu muốn biệt thự Tô gia, ngày mai tới công ty tìm anh."

Tô Uyển vừa nhấc bước chân muốn rời đi, nghe đến lời này đột nhiên dừng lại.

Nhưng chỉ một giây sau cô liền mở cửa rời đi.

Đều nói nam nhân làm xong đều vô tình, nữ nhân cũng đúng vậy......

-----

Lời này đương nhiên rơi vào tai Tô Uyển, chân cô mềm nhũn thiếu chút nữa té ngã.

Do dự nửa ngày, Tô Uyển ước lượng thời gian nhân viên tan tầm, mới đi công ty hắn.

Sau khi đi theo thư kí tiến vào, nhìn nam nhân đang hết sức chăm chú xử lý công việc, trong nháy mắt Tô Uyển nhìn đến ngây người.

"Muốn biệt thự Tô gia?"

Giọng nói lạnh lẽo của nam nhân truyền đến, Tô Uyển liền thẳng thắn: "Điều kiện gì anh mới bằng lòng giúp tôi?"

"Lại đây."

Nếu đến đây, Tô Uyển sớm dự đoán sẽ xảy ra chuyện gì.

Vừa đến gần hắn, đã bị hắn dùng thủ đoạn bắt lấy, ngồi trên đùi hắn.

"Tự an ủi cho anh xem, anh liền giúp em."

"Cái gì?" Tô Uyển tức giận nhìn hắn.

"Nhanh lên, nếu không liền cút." Thẩm Quân Trạch không kiên nhẫn nói.

Cắn răng, Tô Uyển nhắm mắt, cởϊ qυầи áo đang cọ tới cọ lui trên người mình ra.

Thẩm Quân Trạch không có thúc giục, thưởng thức cảnh tượng mỹ lệ này.

Chờ lúc trên người chỉ còn một cái qυầи ɭóŧ với áo bar, Tô Uyển không có dũng khí cởi tiếp, có chút hỏng mất nói: "Tôi sẽ không."

Chỉ thấy máy chiếu mở ra, trên màn hình lớn phía trước, một nữ nhân đang vuốt ve cặρ √υ' của mình, một cái tay khác cầm côn ŧᏂịŧ giả đặt trên mật đậu.

Trong miệng vô ý thức rêи ɾỉ: "A... Thật sướиɠ... Thật nhanh... Muốn tới..."

Nữ nhân trong video này chính là Tô Uyển, Tô Uyển không màng tới thân thể bản thân đang lõα ɭồ, cướp điều khiển từ xa, tắt máy chiếu.

"Hỗn đản!" Cô mắng.

Tô Uyển không nghĩ tới cái tên biếи ŧɦái này sẽ lắp máy theo dõi ở phòng ngủ!

[Chắc là lúc hai anh chị vẫn là vợ chồng.]

Nam nhân trực tiếp bế người đặt trên bàn, nói: "Ngày mai sẽ bắt đầu bán đấu giá biệt thự, mau bắt đầu đi."

Cô bình tĩnh lại, nghĩ dù sao bọn họ lúc trước cái gì cũng đã làm qua, vì thế cởi hai thứ che chắn cuối cùng trên cơ thể mình ra.

Hai chân tùy tiện mở rộng, lộ ra vùng cỏ um tùm, ngón tay mảnh khảnh để ở ngoài miệng huyệt, chờ lúc đủ ươn ướt mới ấn xuống tiểu trân châu.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, thỉnh thoảng ấn xuống, môi đỏ phun ra: "Ca ca tốt, mau tới a... bảo bối rất ngứa a..."

Nói xong, mị nhãn như tơ (*) nhìn chằm chằm Thẩm Quân Trạch.

(*) mị nhãn như tơ: chỉ ánh nhìn mê hoặc

Dần dần Tô Uyển quên đi cảm giác khó chịu ban đầu, hai ngón tay nhét vào trong miệng huyệt nhỏ hẹp.

Cánh hoa gắt gao bám lấy ngón tay trắng nõn của cô, cái miệng nhỏ tham ăn nỗ lực nuốt, mật dịch trào ra càng thêm nhiều, khiến cái bàn màu đen ướt nhẹp.