Chồng Trước Đừng Tới Đây

Chương 7: Tư thế xi tiểu em bé, đùa bỡn tiểu huyệt bị thương (h nhẹ)

Edit+Beta: 🍄Nấm🌻

----

Ngày hôm sau tỉnh lại, Tô Uyển chỉ cảm thấy bụng nhỏ phía dưới vô cùng trướng, muốn bài tiết ra ngoài, nhưng phía dưới lại bị nhét một cây gậy mát xa.

Động đậy đôi chân, thấy vô cùng nhức mỏi, nhíu mày mắng: "Cầm thú!"

Liền thấy "cầm thú" đẩy cửa phòng bước vào, nhìn trên người nữ nhân tất cả đều là dấu vết bản thân lưu lại, khóe miệng mang theo ý cười, tâm tình cực tốt hỏi: "Muốn đi vệ sinh sao?"

"Ừ." Nếu không mang đồ vật bên trong ra, Tô Uyển cảm thấy bản thân sẽ nghẹn đến chết mất.

Một tay nam nhân đem người bế lên, đi về phía phòng tắm, Tô Uyển không nghĩ tới hắn sẽ dễ thương lượng như vậy, có chút hoài nghi nhìn hắn.

Quả nhiên, Thẩm Quân Trạch đem người đặt ở trên bồn rửa mặt, khi đá cẩm thạch lạnh lẽo chạm vào mông phấn nộn của cô, thân thể Tô Uyển run run.

Ánh mắt chạm vào cự vật đã thức tỉnh ngẩng cao đầu của hắn một hồi.

"Uyển Uyển, em giúp nó tiết ra, anh sẽ mang đồ vật bên trong ra cho em, thế nào?" Thẩm Quân Trạch nhìn chằm chằm môi đỏ của cô, ngón tay lưu luyến rời cổ mà di chuyển đến bụng nhỏ của cô.

"Cầm thú! Anh tưởng cũng đừng nghĩ!" Tô Uyển nghiến răng nghiến lợi nói.

"Nga? Anh hiểu được, em là đang luyến tiếc đồ vật anh cho em." Nói xong, ấn nhẹ xuống bụng nhỏ nhìn giống như đang mang thai bốn tháng của cô......

"Em nói xem làm cách này chúng ta có thể có con hay không?" Thẩm Quân Trạch lại lẩm bẩm.

Bụng dưới của Tô Uyển vừa bị anh ấn xuống, ban đầu vốn đã không nhịn được, hiện tại càng khiến cô khó chịu muốn chết.

Nhưng nam nhân này lại không rời đi, nhìn bộ dáng cười như không cười của hắn, Tô Uyển cúi đầu, đem cự vật thả ra, "bốp" chỉ thấy côn ŧᏂịŧ xanh tím đập nhẹ lên tay nhỏ của Tô Uyển.

Cô cúi đầu, đôi môi đỏ đυ.ng đến côn ŧᏂịŧ, nhắm mắt lại, chậm rãi ngậm lấy, tay nhỏ cầm lấy côn ŧᏂịŧ thô dài.

Hôm qua làm mấy hiệp nhưng Tô Uyển biết Thẩm Quân Trạch có thói ở sạch, côn ŧᏂịŧ chỉ có mùi tanh nhàn nhạt, không có hương vị làm cô khó tiếp thu.

Thẩm Quân Trạch nhìn nữ nhân nỗ lực giương đôi môi đỏ, nuốt cự vật mình, đầu lưỡi nhỏ thỉnh thoảng đảo qua lỗ tinh hoàn, miêu tả hình dạng côn ŧᏂịŧ.

"Uyển Uyển... Bảo bối, hút tốt lắm." Giọng nói nam nhân khàn khàn, kiềm chế việc muốn ở trong miệng cô mạnh mẽ thọc vào rút ra du͙© vọиɠ bản thân.

Miệng Tô Uyển không có cách nào khép lại, trên cánh môi đã có một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙, chưa kịp nuốt nước miếng đã chảy xuống dưới cằm, cảnh tượng da^ʍ mĩ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Thẩm Quân Trạch.

Hắn âu yếm nữ nhân đang liếʍ láp côn ŧᏂịŧ mình.

"Uyển Uyển, không cần đem hàm răng cắn, đúng, chính là như vậy, Uyển Uyển thật thông minh......"

Tô Uyển nỗ lực phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ lớn của hắn, mày nhăn lại, chẳng trách phía dưới của cô còn đau như vậy, cái thứ lớn như vậy nhét vào......

Đột nhiên Thẩm Quân Trạch bắt lấy tóc cô, ấn đầu cô, đem côn ŧᏂịŧ mình dùng sức thọc vào trong.

Tô Uyển khó chịu, khóe mắt chảy ra nước mắt, quá lớn, chỉ cảm thấy phân thân nam nhân không ngừng thọc đến chỗ sâu nhất cổ họng cô.

Giống như muốn đem côn ŧᏂịŧ bản thân xuyên qua cổ họng cô, trên mặt Tô Uyển toàn nước mắt, cổ họng không ngừng co rút, gắt gao kẹp cự bổng hắn.

Thẩm Quân Trạch không có ý để tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại trong cổ họng cô, rất nhanh liền rút ra, bắn ở trên mặt cô.

"Khụ khụ khụ..." Tô Uyển sặc, khó chịu, mạnh mẽ ho khan.

Đôi mắt hồng hồng, miệng giống như không còn là miệng mình, trên người bị hơi thở nam nhân bao phủ.

"Thẩm Quân Trạch, anh bây giờ có thể ra ngoài?" Thanh âm Tô Uyển có chút khàn khàn nói.

"Không được." Nói xong, Thẩm Quân Trạch rút gậy mát xa từ trong cơ thể cô ra.

Trên cây gậy mát xa bọc một tầng trong suốt.

Nam nhân nhướn mày, ôm cô đi đến bồn cầu, bế cô thành tư thế em bé đi tiểu, khiến trên mặt Tô Uyển toàn bộ đều là xấu hổ.

"Thẩm Quân Trạch, anh buông tô ra, ra ngoài!" Tô Uyển nhịn không được quát lớn, nói.

"Nhanh! Bằng không liền tiếp tục kẹp!" Hắn không kiên nhẫn nói.

Tô Uyển đã sớm nhịn tới cực hạn, ngồi tư thế này, nướ© ŧıểυ ra, lúc mới đầu là chất lỏng trong suốt, nam nhân vừa lòng nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình bị cô hấp thu không còn một mảnh.

Tiếp theo chính là nướ© ŧıểυ màu vàng nhạt, Tô Uyển bên tai nghe thấy tiếng nướ© ŧıểυ "tí tách”, tưởng tượng nam nhân ôm mình là Thẩm Quân Trạch, trong lòng liền cảm thấy thẹn cực kỳ, về sau cô còn đối mặt với Thẩm Quân Trạch như thế nào a!

Chờ sau khi xong việc, Thẩm Quân Trạch giúp cô ngồi vào trong bồn nước ấm, Tô Uyển tắm rửa, cảm thấy thân thể nhức mỏi tốt hơn nhiều, mới chậm rãi mặc quần áo hắn chuẩn bị vào, đi xuống lầu.

"Tới đây ăn cơm." Thẩm Quân Trạch cũng không ngẩng đầu lên, nói.

"Anh chừng nào thì để tôi rời đi?"

"Cơm nước xong."

Sau khi được xác định thời gian, Tô Uyển nhanh chóng ăn một chén cháo, sau đó lại ăn ba cái sủi cảo chiên mới buông đũa.

Lúc này, Thẩm Quân Trạch đã ăn xong trước, nhìn cô ăn một lúc như vậy, con ngươi híp, lại đưa cho cô một chén cháo: "Ăn xong anh để em đi."

Tô Uyển vừa muốn nói cự tuyệt, nghĩ nghĩ lại, liền nhanh chóng ăn xong bát cháo.

Vừa muốn lên tiếng, đã bị Thẩm Quân Trạch ôm ngồi trên đùi hắn, sau đó xốc váy lên, một tay kéo quần an toàn của cô cùng qυầи ɭóŧ xuống.

(*) Quần an toàn là kiểu quần bó ngắn dùng để mặc váy cho đỡ hở.

Tô Uyển kinh hô ra tiếng, gắt gao khép hai chân: "Anh không tuân thủ giao ước!"

Nam nhân nhìn bụi cỏ màu đen lộ ra, Tô Uyển cũng không phải Bạch Hổ, nhưng lôиɠ ʍυ cũng không nhiều lắm, nửa che nửa lộ hoa huyệt phía dưới của cô.

(*) Bạch Hổ hình như kiểu không có lông mao ý 🤔

Nhẹ nhàng đem hai chân cô mở ra, nhìn bộ dáng không nghe lời của cô, quát lớn nói: "Nghe lời, bằng không thuốc chưa ngấm, anh lại thao em!"

Thấy trong tay hắn cầm một lọ thuốc mỡ, Tô Uyển nắm chặt bàn tay, chẳng lẽ hắn thật sự muốn bôi thuốc cho mình, khóe môi giật giật, Tô Uyển nhỏ giọng nói: "Để tôi tự bôi đi......"

Nam nhân mở nắp lọ thuốc mỡ ra, dùng một cái tay khác vuốt ve âm đế cô: "Ngô... Anh..."

Đôi mắt Tô Uyển trừng lớn nhìn Thẩm Quân Trạch, như là đang lên án hắn không tuân thủ giao ước.

"Nếu anh cứ như vậy đi vào, em xác định thương thế sẽ không tăng thêm?" Nam nhân khinh thường nói.

Chờ hoa huyệt chảy ra thủy dịch, Thẩm Quân Trạch mới đưa ngón tay thâm nhập, không ngừng moi đào mật huyệt cô.

Trong nháy mắt Tô Uyển có chút hoài nghi, người đàn ông này đang cố ý, gắt gao cắn cánh môi, nỗ lực không phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Nhưng bị hắn moi đào, hạ thể càng thêm vui sướиɠ.

"A." Nam nhân nhìn chằm chằm một màn này, cười khẽ ra tiếng, đem du͙© vọиɠ bản thân nhịn xuống, cũng không biết tra tấn cô hay đang tra tấn chính mình.

Tốc độ bôi thuốc nhanh hơn, nhưng trong cơ thể Tô Uyển lại cảm thấy càng thêm hư không, muốn càng nhiều...

Muốn Thẩm Quân Trạch hung hăng thao mình...

Thời điểm Thẩm Quân Trạch rút tay ra, Tô Uyển đem chân gắt gao kẹp lấy.

"Ư?” Tô Uyển nhanh chóng buông chân ra, không biết có phải cố ý hay không, thời điểm ngón tay nam nhân rút ra lại chạm vào điểm mẫn cảm của cô.

"Ân ~" Thanh âm kiều mị ở trong phòng khách trống trải vang lên.

Tô Uyển tức khắc đỏ mặt, Thẩm Quân Trạch nhìn bộ dáng thiếu thao của cô, thở dài nói: "Nhịn, hai ngày sau lại cho em!"

Thẳng đến khi ra khỏi nhà Thẩm Quân Trạch, Tô Uyển còn không thể tin được hắn liền như vậy buông tha mình?

Tô Uyển mua di động, còn ở nhà Thẩm Quân Trạch, Tô Uyển cũng không dám đi.

Trực tiếp gọi điện thoại cho La Hạo, đầu bên kia mới bắt máy liền nghe được thanh âm nôn nóng của nam nhân truyền qua: "Uyển Uyển, em làm sao vậy?"

"Không có việc gì, gặp phiền toái nhỏ."

La hạo nhìn lịch, nói: "Uyển Uyển, anh đi công tác bên đấy, rồi đến chỗ em một chuyến, em có rảnh tới gặp anh không?"