Edit+Beta: 🍄Nấm🌻
-----
"Không muốn?" Thanh âm nam nhân mang theo tìиɧ ɖu͙© nói.
Nói xong lại hung hăng thọc vào rút ra, giống máy môtơ phát điện, căn bản không biết mệt.
Trên da thịt trắng nõn của nữ nhân chi chít các vết tím, đỏ, tất cả đều là dấu vết nam nhân lưu lại.
Tiếng thân thể chạm vào nhau cùng tiếng nước trong phòng an tĩnh không ngừng vang lên, Tô Uyển vô thức yêu kiều rêи ɾỉ, hai chân cô để trên hai cánh tay của nam nhân, lắc qua lắc lại, đã sớm không có sức lực.
Nhũ hồng theo động tác nam nhân mạnh mẽ lắc lư.
Nam nhân cúi đầu, liếʍ cắn đầṳ ѵú kiều nộn, một cái tay khác lại vuốt ve mật đậu của cô, đột nhiên, hung hăng ấn xuống.
Thân thể nữ nhân run rẩy, ngón chân gắt gao cuộn tròn, thét chói tai ra tiếng, "A... Từ bỏ, sẽ hư..." Trong thanh âm mang theo vui thích, lại mang theo thống khổ.
Thẩm Quân Trạch bị kẹp có chút gian nan, bắt lấy đùi nữ nhân, đại côn ŧᏂịŧ thọc vào thật sâu.
Tô Uyển không biết đây là lần thứ mấy cao trào, cô chỉ cảm thấy bản thân quá mệt mỏi, toàn thân như là bị bánh xe nghiền qua.
Bụng nhỏ gắt gao banh ra, hoa huyệt không ngừng buộc chặt, mật huyệt vốn đã nhỏ hẹp, lại trở nên càng khẩn trương.
Hắn nhanh chóng thọc vào rút ra vài cái, mỗi lần côn ŧᏂịŧ thô dài đều đi vào toàn bộ, rút ra, lại hung hăng đi vào.
Thẩm Quân Trạch chỉ cảm thấy phía dưới như là có vô số cái miệng nhỏ, không ngừng liếʍ láp phân thân mình, mật huyệt nhỏ hẹp, bị côn ŧᏂịŧ mình làm căng chặt.
Nhìn phân thân bản thân tiến vào, trên bụng nhỏ của cô nhô lên, hình dạng phân thân mình đột nhiên hiện ra.
Lôi kéo tay nhỏ Tô Uyển, đặt ở trên bụng nhỏ của cô: "Uyển Uyển, em xem, em cùng anh hiện tại không có chút khoảng cách nào."
"A... Ân..." Nữ nhân vô thức rêи ɾỉ,
trong đầu căn bản không có cách nào tự hỏi, cũng không nghe rõ nam nhân nói cái gì.
Thấy vậy, Thẩm Quân Trạch tràn đầy tự hào, lại bắt đầu phát động một vòng công kích mới.
Mỗi một lần đều lộng đến miệng tử ©υиɠ nhỏ của cô, sau đó rút ra, sau mấy trăm cái rút ra thọc vào, trực tiếp cắm mạnh vào, phóng thích chính mình. Tô Uyển bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực phun vào người, thân thể lại run rẩy, dâʍ ŧᏂủy̠ như không cần tiền, theo động tác không ngừng run rẩy của cô, xối xả tiết ra.
Có côn ŧᏂịŧ nhét đầy mật huyệt, dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ không thể chảy ra ngoài, cô chỉ cảm thấy bụng nhỏ rất trướng.
"Anh đi ra ngoài." Nhìn gương mặt nam nhân nằm trên người mình, trong thanh âm mang theo kiều mị nói.
"Không được!" Thẩm Quân Trạch ôm cô đi vào trong phòng tắm, vài chục bưới đi ngắn ngủn, không biết có phải nam nhân cố ý hay không, phân thân bên trong cọ cọ cửa tử ©υиɠ cô.
Tô Uyển bị cọ rất khó chịu, tiểu huyệt phỏng chừng đã sưng đỏ, đau quá, ngày mai có thể đi lại được hay không, phỏng chừng là cái vấn đề nan giải.
Nam nhân đem cô thả vào bồn nước, ở trong ánh mắt giật mình của nữ nhân, từ trong ngăn tủ phòng tắm lấy ra một cây gậy mát xa.
"Uyển Uyển, em nếu không muốn bị thao một hồi nữa, phải kẹp cái này thật tốt, một chút đều không thể để rớt ra ngoài."
Nói xong liền rút côn ŧᏂịŧ còn chút cứng rắn của bản thân ra, Thẩm Quân Trạch nghĩ nếu thao Tô Uyển đến gần sáng, rất rõ ràng, nếu mình thật sự lăn lộn như vậy, phỏng chừng cô sẽ đến bệnh viện mất.
Có chút tiếc nuối nhìn bộ dáng nữ nhân đang cố gắng nghẹn lại.
Tô Uyển ở trong lòng mắng Thẩm Quân Trạch là tên biếи ŧɦái, cô không một chút nghi ngờ độ chân thật của ý nghĩ này.
Cô rất rõ ràng, thể lực nam nhân này tốt đến bao nhiêu, đè cô thao cả đêm tuyệt đối không có vấn đề gì, thân thể nhỏ của bản thân rùng mình một cái, cô không muốn sẽ bị thao chết ở trên giường.
Nam nhân chậm rãi đem gậy mát xa nhét vào, Tô Uyển nhíu chặt mày, thật là khó chịu, thật muốn mang đồ vật bên trong ra......
Cứ như vậy, Tô Uyển mơ mơ màng màng ngủ.
Mà nam nhân thấy vậy, đi ra ngoài đem chăn gối đệm đổi một lượt, mới ôm người ra lau khô, ôn nhu đặt ở trên giường.
Ánh mắt có chút phức tạp nhìn Tô Uyển: "Em nếu vẫn luôn ngoan ngoãn như vậy thì thật tốt."
Nói xong, liền lấy thuốc ra, bắt đầu bôi lên những nơi trên người cô bị roi quất, không biết có phải cảm thấy đau hay không, Tô Uyển trong mộng nỉ non nói: "Khó chịu..."
Nam nhân động tác càng nhẹ hơn.
Nhìn tiểu huyệt sưng đỏ, phỏng chừng đã bị rách, ở bên ngoài bôi cho cô một chút thuốc.
"Uyển Uyển, anh tình nguyện để em sợ anh, cũng không nghĩ em nhẫn tâm vừa đi chính là bốn năm!" Thẩm Quân Trạch nhẹ giọng nói: "Càng không hi vọng em giận anh nói ra lời kia."