Cô Mèo Của Hắn

❋ Chương 62: Phòng bếp PLAY ③ Tiểu huyệt ép nước trái cây

Editor: Cindy

"A Liệt..." Khúc Tâm Nhu khó nhịn uốn éo vặn vẹo mông, hai chân cách mặt đất làm cho cô vô cùng bất an.

Cô vừa mở miệng, đôi môi đỏ tươi bị Hoắc Liệt cắn, hắn một bên cọ xát, một bên khàn khàn nói: "Tiểu Nhu, ăn trái cây không?"

"Ăn... Anh cũng nên ăn... Trái cây rất tốt cho cơ thể..." Vào lúc này, Khúc Tâm Nhu còn không quên uốn nắn đúng thói quen ăn uống không cân bằng của Hoắc Liệt.

"Vậy chúng ta cùng nhau ăn."

"Được."

Ý thức của Khúc Tâm Nhu mờ mịt, dùng thần trí thanh tỉnh còn sót lại nói chuyện cùng với Hoắc Liệt, cô nào có tưởng tượng được 'Cùng nhau ăn' từ trong miệng người đàn ông, thế nhưng lại là một phương pháp hết sức da^ʍ mỹ.

Hoắc Liệt cầm trái cà chua bi nhét vào trong miệng cô, nhìn cô cắn từng miếng từng miếng, trái cà chua mềm nhỏ bị cắn nát, chảy ra chất lỏng màu đỏ ——

Vào lúc đó, Hoắc Liệt nhìn chằm chằm một màn này, một lần nữa đột nhiên hôn xuống.

Hắn không còn triền miên hôn, mà nhằm mục đích cướp đoạt chất lỏng chua ngọt trong miệng Khúc Tâm Nhu, mυ'ŧ vào từng ngụm từng ngụm, tất cả bị hút hầu như không còn, cùng với Khúc Tâm Nhu em một ngụm, anh một ngụm, ăn toàn bộ thịt cà chua còn sót lại vào trong bụng.

Thực sự cùng nhau ăn...

Thời điểm ăn, môi lưỡi lập tức dán chặt, lập tức tách ra, có không ít chất lỏng theo cằm Khúc Tâm Nhu chảy xuôi đi xuống, lưu lại một dấu vết đỏ hồng ẩm ướt.

Hoắc Liệt giống như lữ khách đói khát, dọc theo dấu vết một đường mυ'ŧ vào, từ cằm đến cổ, từ xương quai xanh đến ngực.

Nút áo trên người Khúc Tâm Nhu, bị hắn cởi ra từng cái, lộ ra áσ ɭóŧ màu đen gợi cảm ở bên trong, chính là thứ ở trong phòng thử đồ ngày đó.

Hai mắt Hoắc Liệt nhìn chằm chằm, ngọn lửa du͙© vọиɠ muốn tràn ra, nhưng mà hắn không gấp rút cởi bỏ áσ ɭóŧ của Khúc Tâm Nhu, buông thả đôi núi tuyết trắng to đầy, mà cách lớp vải áσ ɭóŧ hơi mỏng vuốt ve bầu ngực.

Được nổi bật dưới áσ ɭóŧ màu đen, da thịt của Khúc Tâm Nhu hiện ra đặc biệt trắng nõn.

Mà đồng thời, hắn chui đầu vào giữa hai ngọn núi của cô, liếʍ sạch sẽ một giọt nước trái cây cuối cùng chảy xuống, mới ngẩng đầu lên.

"Còn muốn ăn không?" Hoắc Liệt dùng âm điệu từ tính, mê người hỏi.

"Muốn... Muốn ăn..." Khúc Tâm Nhu rõ ràng đã ăn trái cà chua bi, nhưng miệng lưỡi vẫn đắng khô, hoài niệm mùi vị chua ngọt mới vừa rồi, thần sắc càng thêm ý loạn tình mê.

Nhưng vào ngay lúc này Hoắc Liệt lộ ra nụ cười tươi xấu xa.

Hắn lại cầm lên một trái cà chua bi, đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê, cảm thụ được tầm mắt Khúc Tâm Nhu di động theo ngón tay hắn, một bàn tay khác của hắn vẫn luôn không tiếng động âu yếm đùi Khúc Tâm Nhu, từ đầu gối một đường sờ đến bên trong bắp đùi, còn chưa đυ.ng tới qυầи ɭóŧ, ngón tay đã nhận ra được hơi nóng ẩm ướt.

Một khắc ngón tay vuốt ve đến qυầи ɭóŧ, hắn một lần nữa mở miệng: "Lần này, không phải cho cái miệng nhỏ phía trên của em ăn, mà dùng nơi này ——"

Dưới làn váy, ngón tay dùng sức ép xuống, một đốt ngón tay vùi vào chỗ lõm xuống.

"A... Ngô ngô..."

Cả người Khúc Tâm Nhu run rẩy, thân thể khống chế không được ngửa người ra sau, nhưng mà bốn phía phòng bếp treo đồ dùng, căn bản không cách nào chống đỡ cơ thể run rẩy của cô, cuối cùng không thể không dùng đôi tay quấn quanh cổ Hoắc Liệt, chỉ có hắn mới là chống đỡ kiên cố không phá vỡ nổi.

"Không được..." Khúc Tâm Nhu thở hổn hển nói: "A Liệt, nơi đó không ... Không thể ăn..."

"Anh nói có thể, thì có thể."

Hoắc Liệt cười tà khí, vén làn váy đẩy lên trên, lại lôi xuống qυầи ɭóŧ ướt đẫm, mở rộng đầu gối của cô, kiều hoa giữa hai chân hoàn toàn bại lộ ra ngoài.

Ở dưới ánh đèn, cánh hoa đỏ tươi, phía trên còn dính một tầng bọt nước, chớp lóe ánh sáng da^ʍ mỹ.

Hoắc Liệt cầm trái cà chua bi, ở trên hoa huyệt Khúc Tâm Nhu chậm rãi di động, trái cây thấm lạnh tiếp xúc với hoa môi nóng bỏng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoa huyệt co rút lại một trận, Khúc Tâm Nhu cũng nhẹ nhàng run rẩy, buông xuống đôi chân trắng như tuyết bất lực đong đưa.

"Không được... A Liệt... Lấy ra... Không muốn..." Khúc Tâm Nhu có chút kích động, cũng có chút sợ hãi, một bên rêи ɾỉ, một bên nức nở.

"Đừng sợ, em sẽ thích."

Hoắc Liệt hôn hôn bầu ngực tròn trịa, môi lưỡi liếʍ láp tựa như trấn an, ở một khắc Khúc Tâm Nhu thả lỏng trái tim, hắn lập tức nhét trái cà chua bi nho nhỏ vào.

"A ——"

Rất lạnh.

Khúc Tâm Nhu nắm chặt ngón tay, nắm chặt áo Hoắc Liệt.

Tiểu huyệt nóng bỏng ngay cả côn ŧᏂịŧ thô to của Hoắc Liệt còn ăn hết toàn bộ, chỉ một trái cà chua bi mà thôi, thì tính cái gì, không sai biệt lớn nhỏ lắm so với kẹo que lần trước.

Chẳng qua vừa nóng vừa lạnh tiếp xúc, vách tường bên trong hút càng chặt chẽ, co rút càng thêm kịch liệt.

Cô thở hồng hộc, mặt đỏ cơ hồ muốn nhỏ máu.

Nhưng mà hết thảy đối với Hoắc Liệt mà nói, lại chỉ như chút thức ăn vừa mới bắt đầu khai vị.

"Còn có muốn ăn càng nhiều không?"

"...Không... Từ bỏ... A Liệt, lấy đi ra ngoài... Ô ô... Quá buốt..."

"Tiểu Nhu, chúng ta làm một giao dịch đi, em ăn bao nhiêu trái, thì anh ăn bấy nhiêu trái."

"Cái gì..."

"Không phải em hy vọng anh ăn nhiều trái cây hơn sao. Tiểu huyệt của em ăn bao nhiêu trái cà chua bi, thì anh ăn bấy nhiêu, nguyện ý không?"

Hoắc Liệt đem bản thân coi như con mồi, Khúc Tâm Nhu làm sao sẽ không động tâm.

"Thật... Thật sự?"

"Anh bảo đảm." Hoắc Liệt hứa hẹn, vẻ giảo hoạt bên trong đáy mắt, hoàn mỹ che dấu, chờ con cá như cô cắn câu.

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~