Editor: Cindy
Một khi ý da^ʍ bắt đầu, thì không phải dễ dàng có thể dừng lại, huống chi Hoắc Liệt là một lão xử nam mới vừa khai trai ăn mặn.
Trong đầu hắn, lướt qua một hình ảnh của tất cả các bộ AV hắn đã xem, Khúc Tâm Nhu bị kéo vào trở thành nữ chính duy nhất ở trong đó, cho nên côn ŧᏂịŧ vừa to vừa cứng ở giữa háng chẳng những theo thời gian trôi qua không hề mềm đi, mà ngược lại còn càng ngày càng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, một bộ dạng muốn công thành đoạt đất.
Nga cả Khúc Tâm Nhu cũng cảm giác được hắn có chỗ không thích hợp, nhịn không được nhẹ giọng hỏi: "A Liệt, anh có ổn không? Có thể để em đứng dậy rồi chứ?"
Cơ thể cường tráng của Hoắc Liệt vẫn không nhúc nhích, trọng lượng cơ thể mặc dù không đè trên người cô, nhưng hơi thở hormone nam tính nồng đậm bao phủ toàn thân cô, thậm chí theo hô hấp cùng tiến vào trong thân thể cô.
Mà côn ŧᏂịŧ của Hoắc Liệt, càng nóng bỏng khảm nhập ở giữa hai chân cô, cũng giống như muốn tiến vào...
Ký ức đêm hôm qua lại một lần nữa hiện lên trong đầu Khúc Tâm Nhu, mỗi một tế bào trong cơ thể cô đều nhớ rõ ràng kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn ngất trời.
Nếu không phải mới vừa rồi Hoắc Liệt quát mắng bên tai cô, nói không chừng cô sẽ giống như đúc lời nói ra, dung túng hành vi càn rỡ của Hoắc Liệt, dù cho như vậy sẽ thương tổn tới bản thân.
"Đừng nhúc nhích." Thanh âm Hoắc Liệt trầm thấp khàn khàn mở miệng, bờ ngực cường tráng mạnh mẽ đè ép, dán càng chặt chẽ hơn với bộ ngực mềm mại của Khúc Tâm Nhu, cơ bắp cảm thụ được sự đυ.ng chạm của bầu ngực đầy đặn, như thể nhụt chí thầm kín mở miệng: "Tiểu Nhu, thật xin lỗi, anh nhịn không được..."
Vừa dứt lời, thế nhưng trong thời gian ngắn ngủn Hoắc Liệt đã phòng thích côn ŧᏂịŧ ở trong quần ra ngoài, trần trụi dán vào dưới váy Khúc Tâm Nhu.
Thật nóng.
Xúc cảm da thịt dính nhau, truyền đến ngon nguồn nhiệt độ nóng bỏng.
"A Liệt, làm đi, em không sao." Khúc Tâm Nhu nhìn chăm chú trên trán Hoắc Liệt nổi đầy gân xanh, còn có vẻ mặt kiềm chế thống khổ, sự mềm mại dưới đáy lòng đều bị lôi kéo.
Cô không nỡ để Hoắc Liệt khó chịu như vây, chủ động tách đôi chân run rẩy ra, để cho tiểu huyệt hoàn toàn gần sát trên côn ŧᏂịŧ hắn.
Thần sắc của Hoắc Liệt phức tạp, dưới đáy lòng hắn tự mắng chửi bản thân, thật sự là một tên "Cầm thú", đêm qua Khúc Tâm Nhu bị hắn ch*ch đến mức ngất xỉu, hắn thế nhưng vẫn có thể hạ thủ được.
Nhưng mà người ở dưới thân hắn, mềm giống như nước, ngoan ngoãn nói gì nghe nấy, hết lần này đến lần khác làm chất dẫn cháy thiêu đốt ngọn lửa du͙© vọиɠ đáy lòng hắn.
Từ đây, một phát không thể vãn hồi.
Hoắc Liệt cúi đầu hôn xuống đôi mắt đen bóng của Khúc Tâm Nhu, lại hôn lên cánh môi cô, một bên cọ xát, một bên thở hổn hển nói: "Đừng sợ, lần này anh sẽ không đi vào ——"
Khi đang nói chuyện, hắn khép hai chân Khúc Tâm Nhu lại, dùng da thịt bên trong bắp đùi, kẹp thật sâu lấy côn ŧᏂịŧ thô to.
Đồng thời nói tiếp: "Anh chỉ cọ cọ. Tiểu Nhu, anh chỉ cọ cọ không đi vào..."
Hắn giống như một con dã thú bị đánh bại, phát ra tiếng gào thét cuối cùng, cúi người thấp xuống, côn ŧᏂịŧ lay động phập phồng kịch liệt giữa háng, ở giữa hai chân người phụ nữ ra ra vào vào.
Không được ăn bữa chính, có điểm tâm để ăn cũng tốt rồi.
Huống chi da thịt toàn thân trên dưới của Khúc Tâm Nhu đều trắng nõn non mềm, điều này đặc biệt đúng với địa phương ở bên trong bắp đùi, nơi chưa bao giờ thấy ánh sáng mặt trời.
Vừa mềm, lại non mịn, xúc cảm ấm áp, gắt gao kẹp chặt, một chút khe hở cũng không lưu lại, chỉ có thời điểm côn ŧᏂịŧ của Hoắc Liệt cắm vào, thịt mềm mới có thể bị tách ra, mỗi một tấc da thịt đều dán chặt.
Ngoại trừ không có chất lỏng ẩm ướt chảy ra, so với hoa huyệt cơ hồ giống như đúc.
Ý thức Hoắc Liệt trầm luân thọc vào rút ra, giống như thật sự đang ch*ch Khúc Tâm Nhu.
Phía dưới Hoắc Liệt dùng sức đâm rút bao nhiêu, thì nụ hôn trên môi cũng tình cảm mãnh liệt bấy nhiêu, rất nhiều lần câu quấn lưỡi Khúc Tâm Nhu ra bên ngoài, lộ ở trong không khí còn triền miên ở chung một chỗ, đầu lưỡi dính đầu lưỡi, lôi kéo sợi chỉ bạc nước miếng.
Vừa hôn vừa nghỉ ngơi.
Hoắc Liệt tham lam liếʍ láp khóe môi Khúc Tâm Nhu, hôn mυ'ŧ ngọt ngào trong khoang miệng cô, lại yêu cầu: "Kêu ra đi... Tiểu Nhu, kêu ra đi, anh muốn nghe."
Ba chữ cuối cùng, so với bất kỳ mệnh lệnh nào đều hữu dụng hơn.
Khuôn mặt trắng nõn của Khúc Tâm Nhu đã bị tìиɧ ɖu͙© chiếm đoạt.
Sóng mắt mê ly, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, dồn dập thở dốc kêu rên: "A... A Liệt, thật nóng... Muốn... Muốn thiêu cháy... A Liệt... Chậm một chút... A Liệt..."
Hết lần này đến lần khác mạnh mẽ va chạm, nhiệt độ da thịt non mềm giữa hai chân không ngừng tăng cao, duy nhất một chút hơi lạnh đến từ bên trên qυყ đầυ thấm ra chất lỏng trong suốt, ẩm ướt dính ở trên bắp đùi cô.
Mà thời điểm người đàn ông mất khống chế, qυყ đầυ còn ưỡn thẳng, mạnh mẽ cọ xát hoa huyệt trong qυầи ɭóŧ, không ngừng tiếp xúc với hoa môi sưng đỏ.
"A Liệt... Đừng... Đừng chạm vào nơi đó! A ——"
Hơi thở mềm mại của Khúc Tâm Nhu lập nên trở nên cao vang, chợt ưỡn cong lưng, vừa vặn đưa hạ thân vào trong lòng bàn tay đang chờ đợi của Hoắc Liệt.
Bàn tay hắn lùa vào phía dưới làn váy của Khúc Tâm Nhu, trước hết ngón tay mò sờ qυầи ɭóŧ ren hơi mỏng.
Hoắc Liệt không vui nhíu nhíu mày, môi lưỡi một đường hôn lên lỗ tai Khúc Tâm Nhu, ngậm vành tai xinh xắn nói: "Về sau ở nhà không cho phép mặc nội y, dù cho em muốn giống như trước kia không mặc gì, cũng không thành vấn đề."
Chuyện đã từng để cho Hoắc Liệt rất phiền lòng, hiện giờ trở thành phúc lợi hắn muốn nhất.
Mỗi một ngày vất vả làm việc sau đó tan tầm, có một người phụ nữ trước lồi sau vểnh, vui vẻ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mở cửa cho hắn, kêu hắn là chồng... Chỉ cần tưởng tượng, khiến cho huyết mạch của hắn càng thêm bành trướng.
Tốc độ cắm vào rút ra của Hoắc Liệt càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh... Mà động tác trên tay hắn như cũ không hề dừng lại...
Du͙© vọиɠ trong thân thể Khúc Tâm Nhu quay cuồng, dần dần muốn bay lêи đỉиɦ núi.
"A Liệt ——" Trong đầu cô sương trắng mênh mông mù mịt, hỗn độn thành một mảnh, ở dưới cơ thể nóng bỏng của Hoắc Liệt rùng mình.
Hoắc Liệt nắm giữ mỗi một chỗ biến hóa từ cơ thể cô, côn ŧᏂịŧ đã cảm giác được từ trong tiểu huyệt rỉ ra ẩm ướt, dán ở hoa môi bị ma sát.
"Chúng ta cùng nhau."
Thời điểm thủy triều đem lý trí của hắn nuốt hết, Hoắc Liệt dừng động tác cắm rút, bụng run rẩy một trận, ngay sau đó, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sữa "Xì xì" phun ra ngoài, sền sệt dinh dính, dâʍ ɭσạи rải rác ở trên đùi và hoa huyệt của Khúc Tâm Nhu.
Khúc Tâm Nhu thì một lần nữa hôn mê bất tỉnh, hàng lông mi mảnh dài không ngừng run rẩy, giống như thật sự bị ch*ch hôn mê.
Cô quá mệt mỏi... Thật sự quá mệt mỏi...
Dù cho Hoắc Liệt dừng nước ấm, chà lau một mảnh bắp đùi bị ma sát đỏ bừng của cô, lau đi tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên phía trên, còn thay đổi cho cô một cái qυầи ɭóŧ, cô đều không tỉnh lại, vẫn luôn hôn mê, nặng nề ngủ...
~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~