Cô Mèo Của Hắn

Chương 50: Anh muốn nhìn em mặc, nhất định rất đẹp mắt

Editor: Cindy

Dù cho Hoắc Liệt 'Thất tín bội ngĩa' rất nhiều lần, nhưng mà Khúc Tâm Nhu vẫn tin tưởng lời nói của hắn, trước lúc chìm vào giấc ngủ say, tách đôi chân thon dài trắng như tuyết ra, đóa hoa xinh đẹp hoàn mỹ trần trụi nở rộ trước mắt Hoắc Liệt.

Hô hấp Hoắc Liệt nặng nề, nhưng nhìn cửa sổ bên ngoài hơi hửng ánh sáng rạng đông, cuối cùng cấp bách chỉ làm việc 'Bôi thuốc'.

Thứ hắn dùng chính là thuốc mỡ được sử dụng mấy ngày hôm trước, mùi hương bạc hà thanh mát, thứ đã đem đến không ít chuyện phiền toái cho hắn.

Bôi thuốc xong, hắn kéo chăn qua, ôm lấy Khúc Tâm Nhu, sáng sớm sau cơn mưa, hai người ôm nhau ngủ say.

Sau một đêm chiến đấu kịch liệt, hai người ngày hôm sau bị đói liên tiếp tỉnh dậy.

Buổi tối hôm trước Khúc Tâm Nhu chưa ăn cơm, ban đêm còn bị lăn lộn lâu như vậy, lúc này sau lưng dán vào trước ngực Hoắc Liệt. Mà Hoắc Liệt sử dụng sức lực cả đêm, bình thường lượng cơm ăn lớn hơn người, trong lúc ngủ thì bụng phát ra tiếng vang 'Ùng ục'.

Sau khi hai người thanh tỉnh, anh xem em, em nhìn anh, không hề có tình chàng ý thϊếp khi lần đầu tiên ngủ chung, ngược lại ở trên mặt hai người có sự quẫn bách giống nhau như đúc.

"Em đói bụng." Khúc Tâm Nhu mở miệng trước, thanh âm khàn khàn dọa người, giận dữ trợn trừng mắt nhìn Hoắc Liệt, đuôi mắt mang theo sự bực mình nói: "Em không muốn nấu cơm, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động."

Giờ phút này, cô như một con mèo nổi giận, những sợi lông toàn thân dựng đứng nguy hiểm, đáy mắt còn có một vòng đỏ ửng chưa tiêu tan hết, mỹ lệ mà lại đáng yêu.

Trong đầu Hoắc Liệt hiện lên mấy hình ảnh, dáng vẻ con mèo Ba Tư được gọi là 'Nữ Vương' ở trên Weibo, thời điểm tức giận, cùng với người phụ nữ cả người trần trụi ở trước mặt hắn, khí thế mười phần giống như đúc.

Hắn nhịn không được muốn sờ sờ đầu tóc Khúc Tâm Nhu, làm mượt mái tóc của cô.

Nhưng nếu lúc này vươn tay đưa tới, chỉ sợ con mèo đang phát giận sẽ cắn một ngụm vào người hắn.

"Anh..."

Anh đi nấu cơm, loại lời nói này Hoắc Liệt thật sự không thể mở miệng nói.

Hắn không có tay nghề nấu nướng, hơn nữa trải qua đặc huấn dã ngoại tàn khốc nhất, hắn đối với đồ ăn mà nói gần như không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần có thể lấp đầy bụng, hắn đều ăn được.

Trước kia thậm chí ngay cả cơm hộp dầu mỡ đều cảm thấy ăn ngon, nhưng mà vị giác sau khi được Khúc Tâm Nhu nuôi trở nên kén chọn.

Để cho hắn nấu cơm, sợ rằng chỉ lãng phí đồ ăn mà thôi.

"Anh đặt cơm hộp." Hoắc Liệt vừa nói chuyện vừa ngồi dậy.

Vén chăn lên, trước hết lộ ra phần thân trên cường tráng màu đồng cổ, cho dù thời điểm nghỉ ngơi, đường cong cơ bắp vẫn hoàn mỹ rõ ràng như cũ.

Hắn đưa lưng về phía Khúc Tâm Nhu mặc quần vào, sau lưng xuất hiện dấu vết Khúc Tâm Nhu cào bị thương, loang lổ đan xen.

Khúc Tâm Nhu nhìn mà gương mặt bị chọc cho nóng lên, chỉ cảm thấy bản thân ở thời điểm ý loạn tình mê, không để ý, không cẩn thận dùng quá sức, sau này nhất định phải cắt bớt móng tay.

Cô suy nghĩ không phải vấn đề làʍ t̠ìиɦ, mà là vấn đề làm Hoắc Liệt bị thương.

Hoắc Liệt thật vất vả lục tìm được điện thoại di động, vừa lướt màn hình điện thoại, vừa hỏi: "Em muốn ăn cái gì?"

Khúc Tâm Nhu ngửa đầu nhìn người đàn ông nửa thân trên trần trụi, nói tên vài món, đều là thức ăn thanh đạm cô thích, đơn giản phổ biến.

"Còn muốn cái gì?" Hoắc Liệt ghi nhớ từng cái ở trong lòng, tiếp tục truy hỏi.

"Còn muốn một phần thịt kho tàu lớn, cho thêm nhiều miếng thịt cắt lớn nữa." Khúc Tâm Nhu không chút suy nghĩ nói ra, dường như vừa rồi đã nghĩ kỹ rồi.

"Em chừng nào thì thích ăn thịt?" Hoắc Liệt vẫn đang bấm điện thoại di động, nâng nâng mắt, nhìn cô rồi hỏi.

"Đó là chọn cho anh."

Khúc Tâm Nhu mặc dù tức giận, nhưng trong lòng vẫn quan tâm người đàn ông trước mặt.

Hoắc Liệt tức khắc cười, biểu tình sung sướиɠ giống như ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ.

Hoắc Liệt nhịn không được cúi người xống, cũng mặc kệ phản ứng của Khúc Tâm Nhu, mạnh mẽ hôn mυ'ŧ cánh môi cô, thấp giọng hỏi: "Vậy đồ điểm tâm ngọt sau ăn, có muốn ăn một phần... Chè đậu đỏ không?"

"Chè đậu đỏ?" Khúc Tâm Nhu có chút xa lạ với loại đồ ăn không thường gặp, nghi hoặc nhìn Hoắc Liệt.

"Đúng vậy, chè đậu đỏ." Trên khuôn mặt màu lúa mạch của Hoắc Liệt, có một tầng đỏ nhạt, ánh mắt không dám đối diện Khúc Tâm Nhu, mà rơi ở trên đầu gối: "Nó có thể bổ máu."

Lúc này, ở trên màn hình di động giấu sau lưng hắn, đang hiển thị giao diện trang web hắn vừa mới tìm kiếm.

【 Phụ nữ sau khi làʍ t̠ìиɦ lần đầu tiên, nên ăn cái gì? 】

Câu trả lời đứng thứ nhất được nhiều lượt vote chọn, chính là chè đậu đỏ.

Khúc Tâm Nhu tựa hồ thấy được đáp án ở trên mặt Hoắc Liệt, mặt mũi cũng theo đó đỏ lên, cằm đặt trên chăn gật gật đầu.

"Vậy thì quyết định như thế." Hoắc Liệt nói.

Trong khoảng thời gian đợi cơm hộp giao tới, Khúc Tâm Nhu ngồi dậy chuẩn bị mặc quần áo, nhưng thân thể mới vừa cử động, hai chân còn chưa chạm đất, toàn thân trên dưới đau xót vô cùng, trong nháy mắt cứng đờ ở mép giường.

"Em muốn lấy cái gì, anh giúp em." Hoắc Liệt lấp tức ân cần hơn ngàn lần lúc bình thường.

"Vốn dĩ chính do anh sai."

Khúc Tâm Nhu lầu bầu, dứt khoát bắt đầu sai bảo Hoắc Liệt.

Trải qua cả đêm ngày hôm qua, Hoắc Liệt hình như thay đổi thành một con người khác, tính khí nóng nảy hung bạo khắp người không còn, ánh mắt hung ác phẫn nộ cũng không thấy, rất nhiều lần khi nhìn Khúc Tâm Nhu, ánh mắt tràn đầy ôn nhu sủng nịnh, cơ hồ muốn cô luân hãm ở trong đó.

Thay đổi lớn hơn nữa, do đáy lòng hắn đã vượt qua ranh giới cuối cùng một mực tuân thủ nghiêm ngặt.

Thì cũng trở nên không còn điểm mấu chốt nào nữa.

Khúc Tâm Nhu sai hắn lấy nội y và quần áo treo trong tủ đồ, Hoắc Liệt đứng ở trước tủ một lúc, thời điểm xoay người lại, trong tay cầm một chiếc... Qυầи ɭóŧ?!

"Thứ này lấy từ đâu ra."

Khúc Tâm Nhu theo bản năng cho rằng hắn lại sắp tức giận, nhưng mà trên mặt Hoắc Liệt, cô không thấy được phẫn nộ, mà là kích động và hưng phấn.

"Ở cùng với quần áo lần trước đưa tới, anh không biết sao?"

"Anh làm sao biết..." Khi đó Hoắc Liệt mà biết có người 'Ngư mục hỗn châu*', ở trong quần áo còn nhét vào một cái qυầи ɭóŧ chữ chữ Đinh (丁) dâʍ đãиɠ, khẳng định sẽ thô bạo gõ đầu Lương Mộng, nhưng mà hiện tại trong lòng hắn thầm cho Lương Mộng một công lao lớn.

* Ngư mục hỗn châu: Thành ngữ Trung Quốc, nói một cách ẩn dụ giả như thật.

Cặp mắt hắn chợt lóe lên, vì vậy sửa lời nói: "Anh đương nhiên biết. Qυầи ɭóŧ này em chưa từng mặc?"

"...Ân."

"Hôm nào mặc cho anh xem. Anh muốn nhìn em mặc, nhất định rất đẹp mắt." Chỉ cần tưởng tượng, Hoắc Liệt đã có một trận kích động mới, ngón tay tỉ mỉ vuốt ve qυầи ɭóŧ, lớp vải so với nội y tình thú ngày hôm qua bọn họ mua còn ít hơn.

Gương mặt Khúc Tâm Nhu nóng lên, đỏ ửng dày đặc, nhẹ nhàng lên tiếng: "... Được."

Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cô, Hoắc Liệt thật sự hận không thể duỗi tay qua, sờ sờ đỉnh đầu cô, nói một câu thật ngoan.

Như tình huống đặc thù bây giờ, Hoắc Liệt không đành lòng để qυầи ɭóŧ chữ Đinh (丁) ma sát hoa huyệt sưng đỏ của Khúc Tâm Nhu, cuối cùng vẫn chọn một cái qυầи ɭóŧ phổ thông bình thường cho Khúc Tâm Nhu.

Chẳng qua, hắn ở một bên, dùng ánh mắt tựa như muốn ăn thịt người, nhìn Khúc Tâm Nhu mặc vào từng món quần ào.

Hắn sờ sờ lỗ mũi, may mà khô ráo không chảy máu mũi.

Sớm đã không phải thiếu niên 16, 17 tuổi chưa hiểu sự đời, thế nhưng hắn xao động như lứa tuổi dậy thì, ánh mắt dính chặt trên người Khúc Tâm Nhu chưa từng rời đi một chút, lưu luyến da thịt trắng như tuyết mềm nhẵn của cô...

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~